♥ TruyenHD ♥
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phải đối xử như vậy với một đứa trẻ thật không phải tình. Hai anh bảo vệ thấy không đành nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết nói câu an ủi.
"Cháu bé à, mau về đi không người nhà cháu bị đuổi việc mất."- Chú kia nhẹ nhàng nói. Đứa bé này thật dễ thương.
Bỗng bản chất của một diễn viên thực thụ nổi lên.
"Cháu xin lỗi. Nhưng ở ngoài này nóng quá, chú có thể cho cháu vào kia ngồi máy lạnh trong lúc gọi người nhà ra đón không ạ???"- Hai hàng nước mắt rưng rưng, giọng nói cũng run run trông đáng thương vô cùng.
Trước tình cảnh này, hai anh bảo vệ chỉ biết nhìn nhau lắc đầu. Thôi đành như vậy thôi chứ dễ thương sao nỡ để ngoài trời nắng nóng như vậy chứ.
"Vậy cháu chỉ ngồi ở ghế chờ thôi nhé!!!"- Anh cẩn thận dặn dò.
"Dạ. Cảm ơn ạ."- Con bé lễ phép cúi chào rồi đi vào. Cô tiếp tân kia thấy nó lại vào liền rất tức giận. Nhưng con bé chỉ ngồi ở ghế chờ bấm điện thoại nên cô ta cũng chẳng làm được gì. Đành im lặng mà nhìn con bé với ánh mắt hình viên đạn, không thể ưa nổi.
Quay lại với bé Ran ngốc nghếch. Con bé đang suy nghĩ là ba và hai bác đều đang bận nên cách tốt nhất là gọi điện cho chú Namjoon. Chú Namjoon chỉ là thư ký nên chắc không bận như ba đâu.
"Alo..."- Namjoon nhíu mày nhìn cái tên hiện trong điện thoại. Cô nhóc này lại bày trò gì nữa đây??? Lại định kêu anh bao trà sữa nữa hả???
"Chú ơi, chú xuống cổng công ty đón cháu đi, cháu nhớ ba lắm."- Giọng nói như sắp khóc đến nơi rồi.
"Cháu đến đây làm gì, mau về nhà đi."- Anh lo lắng. Con bé này thật bạo mà, dám đi một mình đến đây.
"Chú nỡ để cháu mất công đến rồi lại về sao??? Chú không thương cháu gì cả hic... Hic... "- Lần này con bé nấc cả lên khiến không chỉ Namjoon mà cả người xung quanh phải chú ý.
"Thôi được rồi. Đứng đó đợi chú."- Anh xưa đến giờ vẫn là không thể nào qua được cái ải này của con bé. Càng nghĩ anh cành không muốn lấy vợ đẻ con. Haizz.... (Ran: Bậy!!! Anh không lấy vợ vậy Jin nhà em ế à 😐!!! Nope nope!!!)
"Dạ."- Con bé hớn hở nói. Tình yêu của con à, con đến đây.
Cúp máy, con bé liền đứng lại chỗ cái cây cách xa chỗ ghế ngồi gần với quầy tiếp tân khiến cô tiếp tân thấy khó chịu.
"Cháu à... Cháu..."- Không hiểu những gì ta nói sao??? Nhưng mà cô ta vẫn chưa nói hết thì liền chị chặn họng.
"Cô, cháu chỉ đứng một lát cho mát. Người nhà cháu đang ra đón."- Con bé là không hài lòng với cô gái này. Không chua ngoa mà nói thì con bé cũng có thể coi là khách hàng, vậy mà cô dám đối xử như vậy sao??? Thật là ỷ mạnh hϊếp yếu mà.
"Cháu..."- Cô ta tức đến xì khói nhưng thấy con bé với bộ dạng như không để lời nói mình vào tai nên lại thôi. Nhất định lát nữa người nhà con bé này ra, cô sẽ ghi nhớ mặt mà trả thù.
Không lâu sau thì Namjoon bước ra từ cửa thang máy chuyên dụng cho cấp cao. Ngó nhìn thấy bóng dáng đang nóng đợi, con bé vui muốn chết nhưng lại lập tức ỉu xìu xuống như cây sắp chết.
Ngó nghiêng tìm kiếm bé Ran, thấy con bé đang đứng ở quầy tiếp tân, bộ dạng như rất mệt. Anh sống bên cạnh con bé từ khi nó mới đẻ nên cũng coi nó như người nhà mà đối đãi rất chân thành. Nhìn bộ dạng con bé như vậy, anh không khỏi tức giận.
"Bé Ran..."- Anh lên tiếng gọi rồi chạy lại, quỳ xuống cho bằng con bé.
"Chú..."- Nó tỏ vẻ vui mừng chạy lại. Một diễn viên tài năng như vậy mà không được khai thác thì thật là phí. Không phải nó có ý gì mà là làm bộ dạng như vậy cho ba đỡ mắng thôi. Nhưng không ngờ...
"Mấy cô thấy con bé đứng như vậy không biết bảo nó ra ghế dành cho khách ngồi à. Tôi tưởng mấy cô đã được đào tạo kĩ về việc thiết yếu này rồi chứ???"- Anh tức giận quát to rồi xách hộ túi đựng cơm cho con bé và bế nó lên vai đi về phía thang máy chuyên dụng.
Chứng kiến một màn vừa rồi, mấy cô tiếp tân đặc biệt là bà cô hồi nãy vô cùng sợ hãi và kinh ngạc. Đứa nhỏ kia chắc chắc là con cái của nhân vât lớn, không nên đυ.ng vào ah. Bà cô kia thì đang khóc thầm vì suy nghĩ mình sắp bị đuổi việc không chừng. Còn mấy cô kia vì cô mà bị chửi oan nên đang rất hậm hực.
Quay lại với hai chú cháu nhà kia. Đi đến cửa rồi nhưng lại không dám vào. Vì sao ư??? Làm chuyện tày đình như vậy mà vác mặt vào trong đó khác gì đi chịu chết.
Nhưng cũng phải vào thôi. Lịch sự gõ cửa, nghe thấy bên trong giọng nói quen thuộc vang lên liền mở cửa.
"Ba..."- Con bé khóc thảm thương chạy đến chỗ cậu trong sự ngơ ngác của cậu.-"Con nhớ ba lắm..."- Nước mắt tèm lem dụi dụi vào áo cậu.
"Sao con đến đây được???"- Cậu lo lắng. Nhưng được nhìn thấy con gái yêu như vậy, cậu hạnh phúc lắm. Lâu nay do bận công việc mà cậu quên mất con bé rồi.
"Ah, con nhờ chị giúp việc bắt taxi."- Suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được 1 cái cớ. Con bé thừa niết nếu cậu biết con bé đi tàu điện đến đây kiểu gù cũng bị cấm túc rồi chửi cho một trận.
"Thật không đó???"- Cậu nghi ngờ.
"Thật mà."- Con bé hơi canh mặt.-"Con làm cơm cho ba này."- Kiếm lấy cái cớ hoàn hảo để lẫn tránh, con bé chạy đến mấy hộp cơm.
"Oa, con gái ba khéo tay ghê."- Cậu hạnh phúc nhìn hộp cơm được trang trí vô cùng dễ thương.
"Con mà lị. Con làm cho ba một phần, con một phần và chú Namjoon nữa. Lâu lắm rồi không được ăn cơm với ba ah."- Con bé cười híp mí.
"Trời ơi, xem tôi hạnh phúc chưa nè..."- Cậu cười rộ lên. Cậu chẳng cần gì hết, chỉ cần con gái quan tâm mình như vậy là được rồi.
Sau đó hai người cùng ăn cơm. Chỉ có Namjoon bận công việc nên không thể ăn cùng.
Vừa ăn con bé vừa kể biết bao nhiêu chuyện xảy ra trong một tuần qua. Chỉ có mỗi việc gặp anh là nó không nói vì sợ cậu lo lắng nó nói chuyện với người lạ. Nhưng không sao, chú ấy người người đầu tiên con bé nói chuyện tự nhiên như vậy trong khi mới gặp lần đầu. Lại rất có thiện cảm với chú. Nó rất mong được gặp lại nhiều lần nữa ah.
-----------------------------------------
Click vote and follow me
Facebook: Ran"s Tỏi (Lê Ngọc Mai)
#Ran
Hồi nãy, idol ta vote truyện ta cơ 😆 hạnh phúc não nề. Mặc dù chưa có fl hị ý vì ta đợi khi nào đủ 500fl ms đi fl mấy chị ta hay đọc truyện nhưng không ngờ 😆😆