Chương 52
Đến thời điểm thích hợp cần phóng đãng mới phóng đãng
Vệ Minh Hoa vẫn luôn chờ tin tốt của Giang Ngưng Nguyệt, thấy Giang Ngưng Nguyệt đi ra từ phòng chị mình, mắt đỏ bừng, nước mắt đầy mặt, khổ sở lại chật vật. Minh Hoa không dám lại gần hỏi thăm, thậm chí quan tâm, mà ngược lại dán sát người vào tường, muốn cực lực hạ thấp sự tồn tại của mình. Biết hiện tại an ủi gì cũng vô ích, chị Ngưng Nguyệt da mặt mỏng, tất nhiên không muốn để ai nhìn mình giờ phút này.
Giang Ngưng Nguyệt đã rời khỏi phòng mình, nhưng không khí trong phòng lại vẫn như bị nước mắt của Giang Ngưng Nguyệt thấm đẫm, vẫn có dư vị của thống khổ cùng bi thương, làm cho tâm tình của Vệ Minh Khê thập phần nặng nề. Đồng thời, cô lại nghĩ đến Dung Vũ Ca, tưởng tượng nếu người mình cự tuyệt là Dung Vũ Ca thì có phải em ấy cũng sẽ thống khổ và khó chịu như Giang Ngưng Nguyệt không nhỉ? Nghĩ đến khả năng đó, Vệ Minh Khê lại hơi thở phào nhẹ nhõm, mình thế nhưng lại vì có lẽ Dung Vũ Ca không cần trải qua sự thống khổ như vậy mà cảm thấy có chút trấn an. Thiên vị đại loại là dù không có gì cũng để ý, tàn nhẫn với người không được thiên vị đến vậy. Rõ ràng giờ phút này người đau khổ vì cầu mà không được là Giang Ngưng Nguyệt, thế mà mình lại thấy may mắn vì Dung Vũ Ca không cần phải nếm trải tất cả những chuyện này. Ngẫm lại, ngay cả Vệ Minh Khê cũng thấy mình không nên thế, nếu Ngưng Nguyệt mà biết suy nghĩ của mình bây giờ sẽ khổ sở biết bao, thấy không đúng chút nào.
Nếu từ nay về sau, Ngưng Nguyệt có thể thu hồi lại tâm tư thì cũng không phải là chuyện xấu, nàng hẳn xứng với người tốt hơn, toàn tâm toàn ý yêu mình.
Vệ Minh Khê cũng không hiểu vì sao mình mình cố tình lại động tâm với một cô gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi đến thế, thậm chí đã có ý niệm chấp nhận trong đầu. Đương nhiên có ý niệm này trong đầu cũng không có nghĩa Vệ Minh Khê sẽ lập tức làm vậy, là một người lý trí, sẽ không hy vọng cứ thế hồ đồ liền bắt đầu, tùy tiện bắt đầu là sự vô trách nhiệm đối với mình, cũng như đối với Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê phải còn thật sự lo lắng cân nhắc rõ ràng xem sau khi mình tiếp nhận một Dung Vũ Ca nhỏ hơn mình nhiều tuổi đến vậy, kết quả xấu nhất mà đoạn tình cảm này có thể đem đến là gì. Làm bất cứ chuyện gì, Vệ Minh Khê đều có một nguyên tắc, kết quả phải là thứ mình có thể gánh vác.
Chênh lệch tuổi tác là sự tồn tại khách quan, thói quen cuộc sống, tư tưởng quan niệm về vật chất hoặc sự khác biệt về tinh thần tất nhiên cũng tồn tại, so sánh với người cùng tuổi, sẽ tồn tại nhiều điểm mâu thuẫn. Vệ Minh Khê biết một khi bắt đầu, mình là người lớn tuổi hơn, tất cần gánh vác áp lực, cùng nhiều trách nhiệm hơn, thậm chí phải chấp nhận sự mạo hiểm khi yêu một người trẻ tuổi như Dung Vũ Ca, ngày sau em ấy dần trải đời hơn, không còn mê luyến người lớn tuổi như mình nữa rồi rời đi.
Tối đến, Dung Vũ Ca cùng ăn cơm với cha mẹ, nói chuyện phiếm với họ mấy tiếng xong liền vội vàng lấy cớ sai múi giờ, trở lại phòng.
Việc đầu tiên sau khi Dung Vũ Ca về phòng là vội vàng bấm số của Vệ Minh Khê, thật sự rất muốn gặp Vệ Minh Khê. Trước kia không gặp được Vệ Minh Khê, cũng chỉ đôi khi nhớ tới. Sau khi ở cùng Vệ Minh Khê mấy ngày, Dung Vũ Ca cảm giác mình tựa hồ đơn phương rơi vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, thời thời khắc khắc đều muốn gặp Vệ Minh Khê, như vừa rồi lúc nói chuyện phiếm với cha mẹ, trong đầu lại vẫn nghĩ, không biết giờ phút này Vệ Minh Khê đang làm gì? Có nghĩ đến mình chút nào không nhỉ? Mình ở bên chị ấy lâu như vậy, hiện tại không có mình làm bạn là thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay là thấy có chút không quen nhỉ? Giang Ngưng Nguyệt nói có chuyện cần nói với Vệ Minh Khê, có thể nào tỏ tình với chị ấy không nhỉ. Nghĩ đến Giang Ngưng Nguyệt, Dung Vũ Ca ở bên ngoài ngồi không yên, mới lập tức trở về phòng.
Dung Vũ Ca cảm giác mình một đầu nóng lên không tốt lắm, nhưng lại khống chế không được mình rất không tiền đồ nghĩ về Vệ Minh Khê, để ý tất cả mọi thứ về chị ấy.
Tiếng chuông di động có chút dồn dập chặt đứt dòng phân tích mặt lợi và hại trong chuyện yêu đương với Dung Vũ Ca trong đầu Vệ Minh Khê, kỳ thật dù không phân tích cũng biết tuyệt đối là hại nhiều hơn lợi. Dọc theo trục tuyến thì một bên tất cả đều là tệ đoan, đó là lý trí nói, còn bên có lợi lại chỉ có một điểm, đó là chút tâm động vừa mới nảy sinh, còn non nớt như vậy, lại ương ngạnh đến thế.
Vệ Minh Khê vừa nghe tiếng di động vang lên là biết nhất định đó là Dung Vũ Ca. Giờ phút này tâm tình của Vệ Minh Khê đã khác với buổi trưa, không đến mức hoảng hốt như lúc đó, chẳng qua khi nhấn nhận cuộc gọi, tim đập vẫn lỡ vài nhịp.
Dung Vũ Ca gọi video qua, nội tâm có chút không yên, không biết Vệ Minh Khê có nghe hay không, tâm tình bay bổng hay ngã xuống đất, chỉ dựa vào một ý niệm của Vệ Minh Khê.
Cũng may, lần này không vấp ngã, tâm tình vẫn vui mừng.
"Vệ Minh Khê, chị nghĩ cho em biện pháp đi." Dung Vũ Ca tựa hồ thực buồn rầu nói.
"Cái gì?" Vệ Minh khê thấy gương mặt đã được tính là thập phần quen thuộc của Dung Vũ Ca, nhưng có lẽ là do tâm tình khác biệt, chỉ cảm thấy khuôn mặt kia càng nhìn càng linh động chói mắt, hình dáng cũng rõ ràng hơn.
"Em thấy khó chịu." Dung Vũ Ca tiếp tục nói.
"Em thế nào, không thoải mái à?" Trong di động, Vệ Minh Khê có vài phần quan tâm.
"Trái tim em không thoải mái, nó nhớ chị, chỉ cần nghĩ cũng thấy khó chịu. Chị thông minh như vậy, chị nói cho em biết một biện pháp để khiến em không nghĩ tới chị đi, được không?" Dung Vũ Ca hỏi.
Cõi lòng Vệ Minh Khê bị những lời này thiêu đốt đến có chút khô nóng, xấu hổ tìm cách ứng đối.
"Tôi không có cách nào......." Vệ Minh Khê trả lời có chút chất phác, biết Dung Vũ Ca trong lòng mình có chút khác biệt rồi, cảm giác tâm tình mình so với trước kia dễ dàng bị lời nói của Dung Vũ Ca trêu đùa, không biết phải làm sao.
"Chị có, chỉ là chị không chịu nghĩ mà thôi." Dung Vũ Ca dùng ngữ khí khẳng định nói, nếu Vệ Minh Khê mà không có cách nào thì còn có ai sẽ có cách?
Vệ Minh Khê không tiếp lời, lòng cô còn chưa hạ quyết định.
"Vệ Minh Khê, nếu có thể, em thật sự hy vọng chị có thể chạm vào trái tim em, nhất định thực thích bị chị nhẹ nhàng chạm vào, chị dịu dàng dùng ngón tay vuốt ve, nhất định sẽ run rẩy vì chị, hoà tan vì chị, cũng giống như lần trước bị dị ứng vậy......."
Dung Vũ Ca phát hiện mình lại nhịn không được phát tình với Vệ Minh Khê, mình đâu chỉ muốn cho trái tim mình được Vệ Minh Khê chạm đến, toàn bộ phận thân thể đều muốn được Vệ Minh Khê dụng vào, bao gồm cả linh hồn.
Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca dùng thanh âm mềm nhẹ mị hoặc nói những lời này, lại trào dâng xấu hổ. Vệ Minh Khê mơ hồ thấy không ổn chỗ nào đó, nhưng lời này của Dung Vũ Ca rõ ràng thật sự là nói hồi em ấy bị dị ứng mà, mình đυ.ng vào, rồi cảm giác không nên có, còn cả vẻ mặt kỳ quái ngày ấy của Dung Vũ Ca, cùng cảm giác không thích hợp của mình ngày đó, thì ra là ý đó. Như thể mênh mông mưa phùn hạ xuống bức màn, xuân sắc vốn chỉ loáng thoáng, lại trở nên rõ ràng, ánh nắng xuân quá gắt kia, làm cô không dám nhìn thẳng.
"Dung Vũ Ca......." Vệ Minh Khê muốn ngăn Dung Vũ Ca đừng nói những lời dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa kia nữa.
"Vệ Minh Khê, em như thế chị thấy phản cảm lắm à?" Dung Vũ Ca có chút lo lắng mình quá phóng đãng với Vệ Minh Khê, sẽ chọc Vệ Minh Khê phản cảm, dù sao chị ấy thoạt nhìn rất cấm dục, cũng quá ngây thơ, so sánh mà nói, Dung Vũ Ca sợ Vệ Minh Khê thấy mình không sạch sẽ. Nếu Vệ Minh Khê không thích, mình sẽ kiềm chế, giấu đi những tâm tư không sạch sẽ của mình.
Vệ Minh Khê không thấy phản cảm, thậm chí có cảm giác thẹn thùng vì bị Dung Vũ Ca đùa giỡn, đây mới là điểm khiến Vệ Minh Khê xấu hổ nhất. Cảm giác lòng mình thật sự tiếp nhận sự đặc thù của Dung Vũ Ca trong tim mình. Chuyện về Dung Vũ Ca, tựa hồ đều mạ lên một tầng ánh sáng nhu hoà, thấy thuận mắt mà không chói mắt, thậm chí thấy một Dung Vũ Ca mới mười tám tuổi, vẫn đang ở trong thời kỳ trưởng thành, đối với phương diện đó có hứng thú mãnh liệt và lòng hiếu kỳ là một chuyện hết sức bình thường.
Điều này làm cho Vệ Minh Khê phải trả lời chi tiết thế nào đây, nếu nói chi tiết, vậy thì không phải tâm tư của mình sẽ bị thổ lộ rõ ràng sao? Trước khi mình còn chưa hạ quyết tâm, Vệ Minh Khê còn chưa muốn đem bí mật thuộc về mình này nói cho Dung Vũ Ca.
"Không thích, cũng không chán ghét." Cuối cùng sau khi Vệ Minh Khê cân nhắc, đưa ra một đáp án mà mình thấy thích hợp nhất.
"Thái độ của chị đã không thích cũng không ghét, vậy thì lấy thích của em làm chủ." Dung Vũ Ca nghe vậy liền vui vẻ nói, Vệ Minh Khê không ghét mình phóng đãng với chị ấy, vậy thì mình cứ cho là thích là được, dù sao đôi khi đối diện với Vệ Minh Khê sẽ nhịn không được, chẳng qua cũng cần kiềm chế, tránh doạ chị ấy chạy.
"Tốt nhất vẫn đừng." Vệ Minh Khê thực sợ Dung Vũ Ca hơi một tí lại nói những lời này, mình thực sự chống đỡ không được.
"Vệ Minh Khê, em đã bao giờ từng làm chuyện gì khiến chị không thích cơ chứ?" Dung Vũ Ca bất mãn hỏi, mình chắc chắn biết khống chế ở một mức độ nhất định, thời điểm thích hợp mới ỡm ờ lả lơi một phen.
"Khi em cố ý ăn hạnh nhân, cố ý làm cho bản thân bị dị ứng." Trước mắt thì việc này là việc Dung Vũ Ca làm mà khiến Vệ Minh Khê ghét nhất.
"Việc này không tính." Dung Vũ Ca chột dạ phủ quyết.
"Không về nhà, ngồi ngoài cửa suốt một đêm." Vệ Minh Khê thấy việc này cũng rất đáng ghét, tính chất của hai sự kiện này giống nhau, đều là Dung Vũ Ca không thương tiếc thân thể của mình, cô không thích vậy.
"Việc này cũng không tính." Dung Vũ Ca lại phủ quyết, chẳng qua nàng cũng không hối hận, bằng không như thế nào có cơ hội ở lại đâu!
"Nói theo kiểu xấu tính như em thì quả thật không còn gì nữa." Vệ Minh Khê nói.
Dung Vũ Ca sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng cười cười, thì ra Vệ Minh Khê cũng sẽ dỗi.
"Vệ Minh Khê, chị để ý hai chuyện này, có phải chứng minh là trong lòng chị thật ra để ý em, cho nên mới lo lắng cho em, vì thế mới chán ghét?" Dung Vũ Ca cười thực vui vẻ hỏi. Làm sao bây giờ, Vệ Minh Khê tuỳ tiện nói gì đó, mình đều có thể từ giữa tìm ra được bộ phận mình muốn thu hoạch, có loại nhịn không được muốn thϊếp vàng lên mặt, tự lừa mình dối người rằng Vệ Minh Khê đã thích mình nên mới để ý mình.
"Dù ai làm vậy thì tôi cũng không thích." Vệ Minh Khê có cảm giác ngực hơi bị chọc chọc, chỉ là không thừa nhận.
Dung Vũ Ca đem những bộ phận không muốn nghe trong câu này tự động lược bỏ.
"Phải rồi, Giang Ngưng Nguyệt tới tìm chị không thế?" Dung Vũ Ca thực quan tâm hỏi, Giang Ngưng Nguyệt có lẽ là bộ phận khó xử lý nhất, dù sao mình hiện tại ở ngoài tầm tay với, chị ta tìm Vệ Minh Khê rất dễ dàng, thật ghen tị với Giang Ngưng Nguyệt muốn chết mà!
Vệ Minh Khê vừa rồi tạm thời quên mất cảm giác không đành lòng vì thấy Giang Ngưng Nguyệt đau khổ sau khi bị mình từ chối, nghe thế tâm tình lại trùng xuống.
"Có." Vệ Minh Khê nhẹ nhàng khô khốc ừ một tiếng.
"Tìm chị làm gì?" Dung Vũ Ca có chút khẩn trương hỏi.
"Không có gì, chỉ tuỳ ý trò chuyện một chút thôi." Vệ Minh Khê không đem chuyện Giang Ngưng Nguyệt tỏ tình với mình rồi bị mình cự tuyệt cho Dung Vũ Ca biết.
"Hàn huyên gì vậy?" Dung Vũ Ca nghiễm nhiên một bộ tư thái ta là bạn gái.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, không trả lời.
"Được rồi, người ta không hỏi là được chứ gì." Dung Vũ Ca cảm giác ánh mắt của Vệ Minh Khê như thể đang nhắc nhở mình vượt mức, vì tránh cho mình chọc Vệ Minh Khê phản cảm, Dung Vũ Ca nhịn xuống du͙© vọиɠ truy vấn.
"Vệ Minh Khê, mai chị về ký túc xá được không?" Dung Vũ Ca khẩn cầu, sợ mình không chờ được hai ba ngày, bởi vì thật sự mình rất muốn gặp Vệ Minh Khê, để Vệ Minh Khê ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
Hết chương 52
------------------------------
Minh Dã: Gõ chương này có điểm tốn thời gian, mọi người có cảm thấy các nàng có điểm giống đang yêu đương không?
Bách Linh: Hu hu sắp rồi bà con ơi, cuối cùng cũng yêu :3
À mình muốn giới thiệu với mọi người page này, chuyên làm bìa cho truyện, banner, trích dẫn truyện, bạn Ainsley nhiệt tình lắm, mình mới nhờ bạn ý làm bìa của một số bộ, dễ thương lắm, ai có hứng thú thì add page để xem nhiều kiểu bìa hơn nha :*
https://www.facebook.com/bhtt.onnhu/