Giảng Viên Lái Xe Bất Đắc Dĩ

Q1 - Chương 48: Giảng viên lái xe bất đắc dĩ

Thái độ của L e có cảm giác gì đó rất bất thường, k thể lý giải nổi nhung dc cái k bị làm phiền trong hẳn 1 ngày hôm sau, mọi chuyện tưởng chừng suôn sẻ, đôi khi e cũng thấy thiếu thiếu, cái cảm giác mà lúc ấY e k diễn tả nổi, nó quen thuộc nhưng e lại k nhớ mình từng trải qua ở đâu và lúc nào...

Tối hôm ấy, 3 hôm sau khi L về nước, khách cũng vãn dần, bấy giờ cũng tầm 11h30 rồi, điện thoại e bỗng dưng đổ chuông, là 1 số lạ:

-alo ai vậy?

-dạ a có phải bạn của chị L k ạ?

-phải. Có chuyện gì thê bạn?

- a có thể đến xxx đưa chị ấy về dc k? Chị ấy say quá rồi?

Địa chỉ mà thằng kia nói là 1 quán bar nhỏ gần chỗ e, đi xe chắc chỉ mất 1 lúc, bỗng dưng có 1 cảm giác bất an trong lòng e cúp máy rồi phi xe đi thẳng đến địa chỉ dc nói.

Mở cửa ra tiếng nhạc chát chúa đến tức ngực, e đảo mắt nhìn quAnh chẳng thấy ẻm đâu, đang ngơ ngác thì thấy 1 thằng mặc đồ phục vụ chạy đến ra hiệu e đi theo nó.

Len lỏi qua đám người hỗn tạp toàn mùi nước hoa và thuốc lá, e cũng thấy ẻm đang gục trên bàn ở phía góc khá khuất, lại gần thì thấy 2 chai vodka đã gần hết, người ẻm sực mùi rượu cay xè.

E tến gần lay lay ẻm nhưng k thấy động đậy, toàn thân mềm nhũn, bèn ra hiệu cho thằng phục vụ phụ 1 tay xốc ẻm đưa ra cửa, cái khung cảnh bi hài, vài con mắt soi mói nhìn vào e, e cá là cơ số viễn cảnh dc họ nghĩ ra rồi, 1 thằng thanh niên dìu 1 con bé say mềm từ trong bar ra thì tự hiểu cmnl. Cơ mà e éo care, :ah:

Bò ra dc ngoài cửa, ẻm vẫn mê man mềm cả người, thằng phục vụ nhanh tay vẫy cái taxi rồi mở cửa giúp e đưa ẻm vào k quên đưa cho e túi đồ của ẻm,, dc cái nhiệt tình nên e cũng cảm ơn qua loa cơ mà éo bo :big_smile:, nói vọng lại

-cho a gửi cái xe, mai a qua cảm ơn chú sau.

-oke a, chin L khách quen ở đây mà a, a yên tâm lát e cho vào mai qua mà lấy. E gật đầu rồi đọc địa chỉ cho ông taxi đưa về nhà ẻm...

Suốt chặng đường dù e có lay thế nào ẻm cũng k động đậy, chỉ lo say quá cảm thì bỏ mẹ :((. Đưa về đến chung cư, e thanh toán tiền xe xong xốc ẻm lên và cõng thẳng vào, được cái ẻm hôm ý mặc quần legging nên dễ, chứ mặc váy thì :sweat: khó khăn lắm mới đưa e được vào nhà, thả lên giường mà e thở hổn hển như chết rồi, đợt ấy tăng cân len 80kg :) bụng bia vl luôn, cư hoạt động 1 lúc là thở như trâu kéo cày.

Đat ẻm nẰm trên giường, e mở túi xách lấy gói khĂn lạnh lau qua mặt ẻm rồi lay gọi, mãi mới thấy ẻm cụea quậy rồi ngó qua nhìn e xong lại nhắm mắt lại...

E say thì nhiều chứ chăm người say thì it lắm, vẫn lớ ngớ éo biết đường nào, chỉ biết lây khăn ướt lău mặt, cổ vs cả tay cho ẻm, chắc mát sẽ nhanh giải rượu :big_smile:. Ẻm nằm chừng 15p lại cựa quậy, lè nhè

-nước, cho e cốc nước... E khát quá

E cũng vợi phi vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước ra rót cho ẻm 1 cốc, ẻm tu 1 hơi cạn sạch rồi lại nằm vật xuống giường thở phì phò :) kiểu thở của ng say chắc cãc thyms biết rồi :big_smile:.

E thấy xuôi xuôi kéo chăn cho ẻm rồi quay qua bật máy tính lên ol fb vs cả xem youtube, thi thoảng lại ngó qua nhìn ẻm xem thế nào...

Mãi cho đến gần 3h sáng, e nghe thấy tiếng thở dài đằng sau, ngó quay lại thấy ẻm đã ngồi dậy từ bh, tóc tai bù xù, áo 2 dây trễ hẳn xuống 1 bên lộ ra 1 phần da thịt trắng hồng mờ ảo dưới ánh sangs từ màn hình máy tính.

-e dậy rồi hả? Bị ngáo ah mà nốc lắm thế

-kệ em, a về đi, k cần lo cho e.

-ừ may quá, thế ngủ đê a về nhá.

Nói đoạn e logout máy tính rồi, xô ghế đứng dậy... Vừa bước ra cửa thì có tiếng thút thít nho nhỏ...

-a về bỏ e 1 mình, e say e trúng gió chết thì sao.

E phì cười, thành tếng rồi vẫn cứ giả điếc bước đi

-a về thật hả? Ẻm gọi với theo, giọng điệu buồn buồn, trùng hẳn xuống.

-e vừa đuổi a cơ mà?

-e đuổi thế thôi mà hức hức. Tiếng nấc nho nhỏ vang lên trong căn phòng tối, màn hình máy tính cũng đã tắt trả cho căn phòng 1 màu đen tĩnh mịch.

-thôi a k về nữa, nhưng e phải kể lý do tại sao uống nhiều thế?

-vâng. Ẻm nói nhỏ, e cũng ngồi xuống giường quay mặt về phía ẻm, ẻm cũng k thút thít nữa mà chậm rãi kể....

-chiều nay e cãi mẹ, a biết tại sao k?

-tại sao?

-mẹ biết e vẫn gặp a, hôm rủ a đi tập thể dục ấy, biết nói sao nhỉ, e nhớ a nên tìm cớ gặp a, phải tranh thủ lúc mẹ e ngủ và đi tập thì e trốn đi, hì hì. E im lặng k nói gì cả, vẫn lắng nghe tiếng thở khó nhọc của ẻm...

-mẹ e bóng gió về chuyện e gặp a, e cãi lại, mẹ mắng e, e buồn lắm :(. Nhưng cái làm e buồn nhất a biết là gì k? Là sự lừa dối mà a dành cho e. Lúc này tiếng nấc của ẻm to dần và cả tiếng nghẹn ngào như bị kìm trong cổ họng... K đợi e đáp, ẻm tiếp...

-mọi người giấu e chuyện của bố e, e k trách, e ra nước ngoài a k dc 1 lời chúc hay đưa tiễn e, e cung k trách vì e vs a chỉ là bạn, vì biết đâu a bận a quên mất. Nhưng a lẤY lý do là a về quê với mẹ, rồi a block fb em, chặn zalo e, chặn cả số điện thoại của e để cắt đứt liên lạc với e, a ác lắm, e ở bên ấy 1 mình, nhiều khi muốn nói chuyện với anh, cãi a, hay để a lừa a trêu mà chẳng được, rồi cơn đau hành hạ, nhưng lúc ấy e cần 1 người chia sẻ mà chẳng có ai. Gần 1 tháng giời, e sống như ngừoi mượn vậy, chỉ mong sao cho sớm về Việt Nam... Giọng ẻm nghẹn ngào, từng lời từng lời xen lẫn với nước mắt, tiếng nấc tức tưởi bị kìm nén bao lâu nay, bây giờ như 1 gioit nước tràn ly, vỡ oà ra...

E ngồi đó, thừ người ra, cổ họng cũng nghẹ cứng lại, e k nghĩ cuộc sống của L trong những ngày ở xứ người lại tẻ nhạt bư vậy... Lát sau e mới cất dc lời

-a xin lỗi, a biết a làm vậy là không đúng, a sai nhiều lắm, a k nghĩ e phải chịu đựng nhiều như vậy, a hứa với mẹ e rằng k làm phiền e để e yên tâm chữa bệnh, k liện hệ với e để e có thể tránh xa a, và vô tình điều ấy lại làm e suy nghi như vậy... A chẳng biết nói sao nữa....

- k biết nói thì đừng nói nữa... Ẻm đột nhiên đổi giọng tỉnh queo :oh:

-đệch cái củ cảu gì thế?

- chả cái gì cả, đưa e cái hộp khăn ướt đây lau nước mắt cái, toè loe rồi.

E bàng hoàng, mới cách đây 1p1s thôi, bh gió đã đổi chiều :angry: vãi đoái quá?????. Tuy nhiên vẫn nheo mắt cố với hộp khăn ướt đưa cho ẻm, rồi ngồi xuống bên cạnh ẻm, mùi nước hoa thoang thoảng lại làm đâu óc e mụ mị đi, đang lơ ngơ thì tay phải d nhói lên 1 cái rồi cơn đau lan ra theo hình tròn

Ẻm đang cắn tay e 1 cách ngon lành :) mũi vẫn sụt sit, e cũng chẳng giật ra mà chỉ nhìn ẻm thôi, lát sau thì ẻm nhả ra lấy tay xoa xoa lên chỗ cắn ngước mắt nhìn e...

-đau k?

-bt k đau lắm. Sĩ gái :)

-thế để e cắn tiếp

Vừa dứt lời ẻm lẠi nÂNg tay e lên cắn thêm 1 phát nữa, đúng chỗ cắn vừa nãy, đm lần này đau thạt, k tin các thým thử xem, cắn 2 phát 1 chỗ nỗi đau x4 cmnl :sad:

E gồng tay lên cố dứt ra cơ mà ẻm nắm chặt quá đành để im, nước mắt ứa ra vì thốn :)

-giờ đau chưa?

-mịa e mang a cắn thử xem đau k, hỏi ngu vl

-đây cắn đê. Ẻm chì cánh tay trắng hồng ra nhìn e thách thức

E có cơ hội vơ luôn lấy, đưa lên mồm định cắn, cơ mà thấy ẻm nhăn mặt rụt cổ vào nên lại thả tay ẻm xuống

-sao a chê hả, đứ g tiếc nhá

-éo thèm, tay toàn sữa tắm cắn vào sâu cmn răng

-sĩ diện, ẻm lè lưỡi rồi lại nắm ghì lấy tay e

-này cắn nữa a bẻ răng đấy, đau vãi

-k hì hì cho e mượn tay a tối nay nhá....

- làm gì?

-đừng hỏi, nằm xuống đi... Ẻm chỉ chỉ cái gối rồi đẩy e xuống.....