CHƯƠNG 10.Gặp lại
Vào đến tiểu viện, Lâm Tam tâm tình rất tốt, thấy kia mãn viện hoa tươi nở rộ, nhịn không được a hét to một tiếng, phát tiết một chút hưng phấn trong lòng, rồi mới đẩy cửa vào nhà. Chân trái vừa bước vào cửa, hắn ngẩng đầu một cái, liền thấy Tiếu Thanh Tuyền ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, chính đang nhìn mình mỉm cười.
“Ngày hôm nay lại tới giờ này?”
Lâm Tam cười nói, cùng Tiếu Thanh Tuyền đàm chuyện, khách sáo liền đều miễn, không kia nói nhảm công phu. Tiếu Thanh Tuyền liền vào nhập phòng của hắn. Cái này giống như cô nàng nhớ mình nên lúc nào cũng tìm đến mình vậy.
“Tới thăm ngươi một chút cái kia hương phấn tiến triển, ngươi nhưng là đáp ứng rồi, trước phải đưa ta một phần đấy.”
Tiếu Thanh Tuyền xem ra đối với nước hoa quả thật có chút thích, bằng không cũng sẽ không trở lại nơi này.
“Sao có thể như thế cấp à? Ta đây thí nghiệm còn không có làm xong đâu. Hơn nữa, cho dù làm xong thí nghiệm, cũng muốn phát triển tiếp, đến lúc đó mới có thể cho ngươi.”
Tiếu Thanh Tuyền khẽ mỉm cười nói:
“Ta cũng không cấp. Chỉ cần ngươi làm xong, chớ quên ta là xong.”
Trên mặt nàng hơi hơi nổi lên một trận đỏ ửng, ánh mắt dời xuống, lại gặp trong tay hắn cầm danh thϊếp, nhất thời kỳ quái nói:
“Vẫn còn có ngươi cho ngươi đưa danh thϊếp? Xem ra ngươi mị lực không nhỏ a.”
Lâm Tam biết nàng cùng Tần Tiên Nhi trong lúc đó có chút không đúng, liền cũng không nói là ai đưa. Tiếu Thanh Tuyền ánh mắt rất tốt, theo vậy không có hợp nghiêm giấy trong khe thấy được Tần Tiên Nhi ba chữ, sắc mặt có chút thay đổi, hừ một tiếng nói:
“Là Tần Tiên Nhi mời ngươi a?”
Cô nàng này ánh mắt thật tinh tường a. Lâm Tam gật gật đầu nói:
“Nàng là mời Biểu thiếu gia, nên thuận tiện mời ta luôn.”
“Ta xem là mời ngươi, thuận tiện mang theo các ngươi thiếu gia a.”
Tiếu Thanh Tuyền lạnh lùng nói.
“Đều giống nhau, đều giống nhau.”
Lâm Tam biết không thể gạt được nàng, liền san chê cười nói.
“Vậy ngươi muốn đi a?”
Tiếu Thanh Tuyền làm như vô ý thức hỏi.
“Này, ta tạm thời còn muốn suy tính một chút. Ngươi cũng biết, ta không phải cái người tùy tiện.”
Lâm Tam cười ha hả, trong lòng lại bỏ thêm câu ta tùy tiện lên không phải là người.
Tiếu Thanh Tuyền thấy hắn tự biên tự diễn, muốn cười lại nhịn được, hừ nói:
“Ngươi người này tâm tư nhiều lắm, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Ngươi nếu là thích cùng nàng kết giao, liền đi đi, cũng không có người ngăn cản ngươi.”
“Ngươi ghen?”
Lâm Tam ha ha cười nói.
Tiếu Thanh Tuyền trong lòng cấp khiêu hai cái, vội vàng nói:
“Ngươi nói bậy cái gì?”
Trên mặt vẻ mặt liền lại có chút chuyển lạnh rồi. Lâm Tam thầm nghĩ, cô nàng này thật đúng là da mặt mỏng, không thể vui đùa a.
“Nói như thế, để chứng minh ta cùng với Tần tiểu thư ở giữa trong sạch, ta chỉ hảo làm một chút hy sinh, miễn miễn cường cường khổ sở đi gặp nàng thôi. Ân, này Tần tiểu thư kỳ thật nhưng là cái đại mỹ nhân đâu rồi, có thể đi nói chuyện phiếm cũng là tốt. Bất quá ngươi yên tâm, ta cho dù thấy nàng, cũng sẽ không có cái gì không thiết thực ý tưởng đấy. Bất quá, ta lo lắng nhất chính là, nàng sẽ đối với ta có cái gì ý nghĩ xấu.”
Lâm Tam hắc hắc cười dâʍ đãиɠ nói. Tiếu Thanh Tuyền hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn hắn một cái, nhưng không có lên tiếng. Nàng bước đi liên tục. Đi ra ngoài cửa, không chào hỏi gì nữa nàng mất hút luôn. Nàng hôm nay tới sớm, đi được cũng sớm. Lâm Tam cảm thấy kì quái, hắn lớn tiếng nói:
“Ngươi liền phải đi a? Ngày mai còn đến không?”
Tiếu Thanh Tuyền đã nhảy lên tường cao, còn chưa kịp đáp hắn, liền nghe thanh âm của hắn nói:
“Trèo tường thời điểm phải cẩn thận, cẩn thận ngã.”
Tại tâm thần không yên phía dưới, Tiếu Thanh Tuyền sẩy chân một chút thiếu chút ngã. Nàng vừa thẹn vừa giận, tại trên tường in một dấu chân, sau nàng hung hăng liếc hắn một cái, liền nhảy xuống góc tường, chạy như bay.
Cô nàng này nói đến là đến, nói đi là đi, tiếp đón cũng không nói một tiếng, thật đúng là không đem bản công tử để ở trong mắt. Bất quá nàng trèo tường tư thế cũng thật tuyệt đẹp, kia cái mông nhỏ, chậc chậc, không thể chê. Lâm Tam đứng ở nơi đó, nhớ tới Tiếu Thanh Tuyền bộ dáng trèo tường quyến rũ. Kia thon dài hữu lực hai chân mãnh đạp tường cao tình cảnh, làm hắn rung động tâm can.
Lại là một ngày đi qua, Phúc bá đi vào trong vườn thời điểm liền chấn động. Thì ra hoa hồng hoa cúc, hoa nhài, đại bộ phận đều bị người hái. Hắn là một người chân chính yêu hoa. Nhìn vậy hắn đau l*иg và kêu lớn :
“Lâm Tam, Lâm Tam!”
Kêu vài tiếng cũng không người trả lời, trong lòng hắn lo lắng. Phúc bá vội vàng đi vào trong nhà vừa thấy, thấy kia Lâm Tam liên y thường cũng không cởi mổ, chính nằm lỳ ở trên giường ngủ. Này đã đến buổi trưa rồi, tiểu tử này sao còn ngủ. Phúc bá tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
“Lâm Tam, ngươi mau đứng lên”
Lâm Tam mơ màng màng ngủ, lúc này mở mắt ra, liền gặp được Phúc bá đứng ở trước mặt mình, vội vàng nói:
“Phúc bá, ngươi hôm nay sao vậy sớm?”
Phúc bá nói:
“Sớm cái gì a, đều ăn qua buổi trưa cơm. Lâm Tam, ta tới hỏi ngươi, trong vườn này hoa sao bị người hái hết rồi.”
Nghe Lâm Tam nói về việc điếu chế Phúc bá cũng nguôi cơn giận. Bất quá dù sao hắn vẫn đau xót cho những bông bia kia nên cũng răn dạy Lâm Tam một trận.
Tối đến. Quách Vô Thường Biểu thiếu gia cũng là chủ động tới tìm hắn. Lâm Tam nhanh chóng dọn dẹp lại phòng và cùng Quách vô Thường đến Diệu Ngọc Phường
Khi đến Diệu Ngọc Phường thì đèn đuốc đã sang trưng, lần này có nha hoàn dẫn hai người lên thẳng trên lầu.
Quách Vô Thường hỏi nha hoàn đi trước mặt nói:
“Hôm nay Đông Mai có rỗi không?”
Nha hoàn nói:
“Bẩm công tử, Đông Mai cô nương hôm nay chỉ chuyên đợi công tử thôi đó.”
Quách Vô Thường cười da^ʍ hai tiếng, Lâm Tam vô cùng kinh ngạc, hắn đã nói biểu thiếu gia hôm đó không gặp Tần Tiên Nhi nhưng vì sao lại không có ý kiến gì kia chứ, thì ra là đã thông da^ʍ với một phấn đầu khác rồi. Tần Tiên Nhi này quả thật cao tay xem bệnh mà cho đúng thuốc.
Đến nơi, Quách Vô Thường quay đầu nhìn Lâm Tam nói:
“Lâm Tam! Vẫn theo như cũ, ngươi ở đây đợi ta, sau hai giờ chúng ta sẽ cùng về.”
Dám cá là hắn vẫn cho rằng hôm đó Lâm Tam chỉ chuyên ngồi đợi hắn mà thôi, hắn thông da^ʍ với một phấn đầu hơi có chút nhan sắc nhưng nào có biết Lâm Tam này đã quan hệ với phấn đầu xinh đẹp nhất ở đây kia chứ.
Nhìn bóng dáng phong lưu đắc ý của Quách Vô Thường , Lâm Tam lắc đầu cười khổ, ngươi đi hưởng thụ phong lưu khoái lạc đi, còn ta thì ở bên ngoài hóng gió, làm thiếu gia thật là thoải mái quá đi.
“Lâm công tử, đang nghĩ gì vậy?”
Một giọng nói trong trẻo từ sau lưng hắn truyền tới. Lâm Tam quay đàu lại nhìn thì thấy Tần Tiên Nhi nhan sắc tuyệt vời đã xuất hiện trước mặt hắn.
Khuôn mặt phù dung, đôi môi điểm giáng, gò má ửng hồng, ánh mắt có chút ngượng ngùng xấu hổ, chưa mở miệng mà đã cười duyên dáng. Một chiếc áo dài bách hợp màu tím bó sát làm hiện rõ lên những đường cong tuyệt mỹ của cơ thể nàng, phía trước thì đầy đặn, đằng sau thì nở nang.
Lâm Tam nhìn lướt qua cặp mông tròn lẳn nở nang của nàng mà thầm nuốt nước bọt, hắn nghĩ cô nương này mông hay dung mạo đều mê hồn người như nhau nếu vuốt ve lên đó cũng không biết sẽ có cảm giác như thế nào đây.
“Ta đang nhớ Tần cô nương đó.”
Lâm Tam cười nói, hắn vốn là một cao thủ lão luyện, lúc này bản tính phong lưu lại xuất hiện, đùa giỡn một chút cũng chẳng hàm hồ chút nào.
“Làm sao mà thϊếp tin được hắn kia chứ?”
Tần Tiên Nhi liếc nhìn hắn với một ánh mắt vô cùng phong tình, nàng khẽ di chuyển vài bước, đến trước mặt hắn nói:
“Nếu như không phải người ta mặt dày đưa thϊếp đến mời hẳn là công tử e rằng sớm đã quên mất Tiên Nhi là ai rồi.”
Tần Tiên Nhi khẽ cắn đôi môi ngọc, cặp mắt ướŧ áŧ thần sắc u oán nhìn hắn giống như một khuê trung thiếu phụ bị phu quân quên lãng vậy. Tình cảm ân cần thiết tha đó có vẻ như không hề giả tạo.
Trong lòng Lâm Tam thầm khen lợi hại, trình độ diễn kịch như nàng mà không đến lĩnh giải Oscar thì quả thật là quá đáng tiếc rồi. Không địch lại ánh mắt nóng bỏng đó, Lâm Tam quay đầu không nhìn nàng nữa nhưng trên miệng vẫn cười nói:
“Tần tiểu thư, nàng đừng có thổi phồng để doạ ta như thế nữa. Ta chỉ là một kẻ hạ nhân thô bỉ, không thể chịu được sự mê hoặc như vậy của nàng đâu.”
Vẻ mặt Tần Tiên Nhi u oán vô hạn khẽ hắng giọng nói:
“Nếu chàng thật sự không chịu nổi sự mê hoặc như vậy cũng tốt mà. Còn hơn chàng cứ làm ra bộ dạng ấy mà không thèm nhìn thϊếp lấy một lần.”
“Được rồi, được rồi.Ta biết nàng đang báo thù ta và lần trước ta đã làm nàng xấu hổ.”
Lâm Tam nói:
“Nói đi, lần này nàng lại có yêu cầu gì đây.”
Tần Tiên Nhi cười khúc khích, đôi mắt đẹp đong đưa với một ánh mắt u oán nhìn vào không trung nói:
“Người hiểu thϊếp chỉ có công tử mà thôi. Công tử oòn nhớ hôm đó chàng đã nói với Tiên Nhi những gì không?”
Lâm Tam gật đầu nói:
“Nhớ, thì sao nào?”
Tần Tiên Nhi nói:
“Sau khi công tử đi ngày hôm đó, thϊếp liền nghĩ những lời công tử nói và đã tự mình phổ ca khúc là để cho chính mình nghe, không để ý người khác như thế nào. Đêm hôm đó thϊếp đã nghĩ cả một đêm và làm ra một ca khúc, bây giờ thϊếp muốn công tử sửa lại cho một chút.”
Tần Tiên Nhi kéo tay áo của Lâm Tam đi vào trong, Lâm Tam cười nói:
“Nàng vội như vậy làm gì chứ, cũng chẳng có ai tranh cướp với nàng mà.”
Tần Tiên Nhi nũng nịu nhìn hắn một cái rồi nói:
“ Chàng khó khăn lắm mới đến đây một lần, nếu thϊếp không nắm chắc lấy chàng thì sau này sẽ hối hận lắm đó.”
Bên trong là khuê phòng của Tần Tiên Nhi , một bàn hai ghế và một chiếc đàn, trước giường treo một tấm rèm che khuất mất phong cảnh trước giường. Bên cạnh chiếc bàn đặt một tấm gương thuỷ tinh, vừa đơn giản lại vừa tao nhã, trong phòng thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, mê hoặc lòng người.
“Sao vậy? Có phải là giản lậu quá không?”
Tần Tiên Nhân ngượng ngùng hỏi.
“Không phải là giản lậu mà là giản dị. Dùng những thứ đơn giản, sắp đặt ra một bầu không khí thích hợp nhất với bản thân, đây mới đúng là độc cụ tượng tâm.”
Lâm Tam làm ra một dáng vẻ đứng đắn nói.
“ Chàng thật là biết nói chuyện đó.”
Tần Tiên Nhi nhìn hắn một cái, nét mặt hơi hơi ửng đỏ ngược lại với màu trắng ngần của chiếc cổ nàng toát lên một vẻ mê hồn không nói lên lời.
Tần Tiên Nhi ngồi trước giá để đàn, nhìn hắn mỉm cười rồi nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, những tiếng đàn thánh thót như tiếng nước chảy vang lên.
“ Ca thanh phiến hậu xuất,trang ảnh kính trung khinh。Vị năng lệnh yểm tiếu,hà xử dục chướng thanh。
Tri âm tự bất hoặc, đắc niệm thị phân minh。Mạc kiến song tần liễm,nghi nhân hàm tiếu tình。trai
Giai nhân tịnh vãn trang,thanh xướng động lan phòng。Ảnh xuất hàm phong phiến,thanh phi chiếu nhật lương。
Kiều tần mi tế liễm,dật vận khẩu trung hương。Tự hữu hoành trần hội,ứng liên thu dạ trường。 “
Khúc nhạc này tuy là một khuê khúc có chút u oán nhưng Tần Tiên Nhi hát lên đã có âm vị hơn ngày hôm đó rất nhiều rồi. Có lẽ nguyên nhân là vì lúc này là chỉ đối diện với một thính giả, trong khúc ca này mang một chút gì ai oán nhưng trên nét mặt nàng lại có vài phần ngượng ngùng xấu hổ.
Khúc nhạc đã kết thúc rồi nhưng âm thanh cảm động lòng người đó như có hồi âm, nhẹ nhàng bay lượn trong khắp căn phòng, dư âm cuồn cuộn.
Tần Tiên Nhi khẽ thở dài một tiếng nói:
“Công tử, chàng thấy khúc nhạc này thế nào?”
Lâm Tam thầm nghĩ, một người con gái yếu ớt như nàng, nương thân ở chốn thanh lâu , nếu không phải có nỗi khổ sở thì tuyệt đối sẽ không hát lên một bài hát buồn thương như vậy. Nhìn nàng một cái, nét mặt Lâm Tam chợt xuất hiện một nụ cười:
“Tần tiểu thư, một người trong lòng có tâm sự là điều rất bình thường không nên lo nghĩ buồn bã quá nhiều, cũng không nên bị những chuyện đó chi phối. Tất cả mọi chuyện trong thế giới này đều sẽ có cách giải quyết, sở dĩ bây giờ vẫn chưa có cách nào làm được là vì chúng ta vẫn chưa tìm thấy chìa khoá để giải quyết vấn đề thôi.”
Tần Tiên Nhi nhìn hắn một cái, khe khẽ cắn môi nói:
“Công tử, nếu như có một số sự việc sẽ làm tổn thương người khác nhưng vì một nguyên nhân nào đó ví dụ vì người thân thiết nhất mà đành phải như vậy. Nếu là chàng thì chàng sẽ giải quyết thế nào?”
“Có thể làm tổn thương người khác sao? Vậy nàng có thể làm cho chuyện đó dừng lại được không?”
Lâm Tam nói.
Tần Tiên Nhi nghĩ ngợi rồi nói:
“Cho dù thϊếp dừng lại thì cũng sẽ có người khác tiếp tục làm .”
“Như vậy không phải xong rồi sao.”
Lâm Tam cười nói:
“Kết quả đã không thể nào thay đổi, vậy ai làm cũng thế thôi.Nếu chuyện quan hệ đến người thân của mình thì vì họ cho dù mất hết thiện lương cũng phải làm.”
Tần Tiên Nhi che miệng cười nói:
“Đâu có khoa trương như chàng nói chứ? Tuy nhiên, chàng thực sự nghĩ như vậy sao? Như vậy sẽ có rất nhiều người mắng chàng đó.”
Lâm Tam nhìn Tần Tiên Nhi nghiêm mặt nói:
“Tần tiểu thư, nàng phải nhớ rằng trên cái thế giới này chỉ có người thân của nàng là quan trọng nhất. Những thứ khác như kim tiền danh dự đều như phù vân trên trời mà thôi, vô nghĩa không đáng để nhắc tới. Đến một ngày nàng nhắm mắt lại, người ở bên cạnh nàng là ai? Đó mới là người thân nhất với nàng. Vì bọn họ có thể làm bất cứ việc xấu nào, cũng không cần chú ý đến người khác mắng chửi ra sao, cuộc đời của một con người là rất ngắn ngủi, nếu chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau thì há không phải là quá mệt hay sao?”
Câu nói này của Lâm Tam có chút cảm xúc của bản thân. Nếu có thể khiến hắn trở về bên cha mẹ thì cho dù là kẻ thù với cả thế giới này hắn cũng tuyệt đối không suy nghĩ.
Tần Tiên Nhi sững sờ nhìn hắn rồi nói:
“Lâm công tử, chàng quả thật không giống với những người khác. Người khác đều khuyên thiện nhưng chàng lại khuyên ác, chàng thật sự là người xấu sao?”
“Uhm, rất xấu.”
Lâm Tam cười nói:
“Không ác thì không làm việc xấu.”
“hi hi…”
Tần Tiên Nhi khúc khích cười:
“Lâm công tử, vừa rồi thϊếp thử thăm dò chàng xem sao, không ngờ chàng quả thực là loại người xấu xa.”
“Đúng đó, nàng sớm nhận ra bộ mặt thật của ta rồi đấy.”