CHƯƠNG 7.Phúc bá mát xa
Nhìn thấy chân đẹp của Tiêu Ngọc Sương, Phúc bá đã ngẩn ngơ một lúc. Bất quá dù sao cũng đã già đời, hắn nhanh chóng cúi xuống, dùng đôi tay chai sần của mình mát xa đôi chân nhỏ kia.
“Ưʍ...”
Theo nhịp điệu mát xa của Phúc bá,một cảm giác kì dị tư lòng bàn chân cuẩ Tiêu Ngọc Sương bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể làm cho Tiêu Ngọc Sương không nhịn được mà rêи ɾỉ. Khuôn mặt của nàng lúc này ngày càng đỏ hơn.
Bất chợt Phúc bá bẻ từng ngón chân của Tiêu Ngọc Sương làm cho nàng cảm trong đau đớn có thoải mái. Một cỗ cảm giác mê man lan khắp cơ thể nàng. Sung sướиɠ có chút đau nhẹ làm cho nàng cảm thấy thở gấp, cái cảm giác này ngày càng tuần hoàn khắp cơ thể nàng làm cho nơi thần kia của nàng cũng không thể chịu được nữa , nó bắt đầu ẩm ướt dần.
Thấy Tiêu Ngọc Sương mặc dù hô hấp trầm hơn trước nhưng đôi mắt của nàng thoát lên sự thỏa mãn Phúc bá càng ngày càng nhanh chóng tăng thêm lực đạo hơn. Dưới sự ma sát bá đạo của Phúc bá, Tiêu Ngọc Sương cả người run lên, nàng nhanh chóng cắn chặt môi không để không phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Một lúc sau, Tiêu Ngọc Sương lúc này nằm vật xuống giường của Phúc bá thở hổn hển. Cả người nàng lúc này đầy mồ hôi làm cho quần áo bó sát vào cơ thể nàng. Được thưởng thức cảnh đẹp như vậy Phúc bá ngây người, nhục bổng của hắn bắt đầu phản ứng, làm cho quần hắn cộm lên. Nhanh chóng lấy lại tinh thần hắn nói :
“Xong rồi, Nhị tiểu thư .”
Sau khi đã đứng được dây, Tiêu Ngọc Sương cảm thấy mệt đã biến mất. Nàng nhanh chóng cảm ơn Phúc bá và chạy ra ngoài, để lại Phúc bá một mình trong phòng hưởng thụ hương thơm của tiểu nữ tử cùng với dục niệm vừa bộc phát trong cơ thể mình.
Ban đêm, tại Tiêu phu nhân phòng ngủ, Tiêu Ngọc Sương đang cùng Tiêu phu nhân nói chuyện. Đột nhiên Tiêu Ngọc Sương nhớ đến lúc Phúc bá mát xa lòng bàn chân cho nàng. Nghĩ đến mẫu thân suốt ngày phải bôn ba nơi xa, Tiêu Ngọc Sương muốn giúp cho mẫu thân cảm thấy thoải mái một chút.
“Mát xa Lòng bàn chân?”
Lúc này cả hai người đều mặc nội y trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong. Tiêu Ngọc Sương vì tuổi còn nhỏ bên thân hình vẫn trong khoảng thời gian phát dục. Mặc dù vậy nhưng đôi nhũ phong của nàng cũng đã to như quả cam chín mọng, hơn đại đa số nữ tử ở độ tuổi của nàng rồi. Bât quá vì nàng đang nằm cùng mẫu thân nàng... Tiêu phu nhân nên dù nàng mang một vẻ đẹp của thiếu nữ thì nàng vẫn chỉ làm nền cho vẻ đầy đặn của quả phụ, của mẫu thân nàng. Mặc dù đang ở khoảng độ tuổi bốn mươi nhưng năm tháng không để lại một chút dấu vết nào trên người Tiêu phu nhân. Ngược lại theo năm tháng tăng dần, nàng tựa hồ như một quả trái cây chín mọng làm cho mọi nam tử trên thế giới này đều thèm thuồng. Nhất là đôi nhũ phong kia của nàng, to lớn phải hai bài tay ôm mới hết, căng tràn, no đủ.
Đang ôm mẫu thân, Tiêu Ngọc Sương nhanh chóng đứng dậy. Nàng nhảy xuống giường, kéo một chiếc ghế gần đó lại. Sau nàng nâng chân ngọc của mẫu thân nàng đặt lên đùi nàng và xoa bóp.
“Ai u, rất ngứa... Ha ha, ngươi là mát xa vẫn là vuốt ve à?”
Tiêu phu nhân từ ái nhìn Ngọc Sương, nha đầu ngốc này cũng biết săn sóc mẫu thân rồi, chính là thủ pháp mát xa của nàng thật sự là quá kém, giống rửa chân hơn là mát xa.
“Ôi chao! Phúc bá cũng là như thế này làm cho nha, ta lúc ấy rất đau, như thế nào mẫu thân sẽ cảm thấy ngứa đâu này?”
Ngọc Sương cũng là khó hiểu. Trước Phúc bá xoa bóp cho nàng thời điểm, nàng vụиɠ ŧяộʍ nhớ kỹ huyệt đạo, cũng là chuẩn bị trở về cấp mẫu thân cùng tỷ tỷ mát xa.
“Ha ha, nha đầu ngốc, cái này mát xa đâu đễ học như vậy. Ngươi còn phải chú ý lực đạo cùng phương hướng... Tốt lắm, ta biết ngươi đau lòng mẫu thân rồi, đứng lên đi, chờ ngươi học xong lại cho mẫu thân ấn.”
Tiêu phu nhân cúi người sờ sờ Ngọc Sương đầu nhỏ. Nàng nghiêng thân mình làm lộ ra rãnh vυ' sâu hút của mình.
“Ân, ta đây đi tìm Phúc bá a, nương, ngươi chờ một chút a...”
Tiêu Ngọc Sương nói xong không đợi Tiêu phu nhân trả lời, nàng liền khóa một chiếc áo khoác ngoài chạy ra tìm Phúc bá. Tiêu phu nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Cũng thế, khó được lúc nữ nhi nhiệt tình như vậy, hôm nay nàng cũng thử xem cái mát xa kia như thế nào.
“Phúc bá!”
“Nga, là Nhị tiểu thư sao?”
Phúc bá nghe thấy tiếng la của Nhị tiểu thư tiếng. Hắn tưởng là có gì trọng yếu nên nhanh chóng dừng tay, lấy nhanh một chiếc áo khoác và ra mở cửa.
“Phúc bá, mẹ ta muốn ngươi đi xoa bóp cho nàng, nga, không đúng, là mát xa lòng bàn chân .”
Nhị tiểu thư sợ chủ ý của mình bị Phúc bá coi là vui đùa, liền giả truyền Tiêu phu nhân ý chỉ.
“ Mát xa lòng bàn chân? Hiện tại? Đã trễ thế này, lão nhân làm sao có thể đến phu nhân phòng giờ này được chứ?”
Phúc bá trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, phu nhân luôn luôn giữ mình trong sạch, làm sao có thể trong đêm muốn mát xa lòng bàn chân được chứ. Đây chắc là chủ ý của Nhị tiểu thư rồi. Không cho Phúc bá cơ hội cự tuyệt, Nhị tiểu như nhanh chóng kéo lấy tay lão một mạch đi về phía căn phòng của Tiêu phu nhân. Sau một lúc cả hai người đã đến trước cửa phòng.
“Nhị tiểu thư , cái này thật sự không tốt lắm...”
“Thật là, Phúc bá đã tới đây rồi...”
Nhị tiểu thư ôm lấy một tay Phúc bá và làm nũng. Như được Nhị tiểu thư truyền cho dũng khí, Phúc bá tiến lên trước và gõ cửa.
“Phúc bá sao? Vào đi...”
Sớm đoán được nữ nhi mình chắc chắn sẽ lôi phúc bá đến đây nên Tiêu phu nhân đã mặc lại xiêm y, sửa sang đầu tóc.
“Phu nhân, Nhị tiểu thư nàng...”
“Ân, ta biết là Ngọc Sương hồ nháo, đã trễ thế này cũng là quấy rầy Phúc bá ngươi nghỉ ngơi.”
Phu nhân áy náy nói.
“Ha ha, Nhị tiểu thư cũng là quan tâm phu nhân a. Phu nhân kia, này mát xa...”
Nhín về phía cửa đã không còn thấy bóng dáng của Nhị tiểu thư, Phúc bá chắc mẩm Nhị tiểu thư đã chạy về phòng rồi. Tự nhiên hắn cảm thấy mình thật may mắn.
“Không có việc gì, nếu tiểu nha đầu đã đề cử như vậy, Phúc bá cứ làm cho ta xem nó khác gì so với mát xa bình thường.”
“Kia, ta liền mạo phạm.”
Phúc bá tại Tiêu gia nhiều năm như vậy, tất nhiên là xưng là tiểu nhân rồi.
Cũng hiểu một chút về kiểu mát xa này qua Tiêu Ngọc Sương, Tiêu phu nhân nhanh chóng ngồi lên giường, cởi vớ ra để lộ đôi chân ngọc của mình ra trước mặt Phúc bá.
Phúc bá cũng nhanh chóng lấy một chiếc ghế, kéo lại gần giường và nói :
“Phu nhân, muốn bắt đầu, ngươi đem chân phóng lên đây đi.”
“Ân...”
Nàng nâng lên đôi chân ngọc của mình, hơi kéo ống quần lên để chân mình lên đùi Phúc bá. Cảm nhân được sự trơm mềm ôn nhuận, có chút đãy đà mềm mại, Phúc bá cảm thấy hôm nay thượng thiên thật chiếu cố mình.
Không giống với đối Nhị tiểu thư dùng sức xoa bóp, Phúc bá dùng ôn nhu lực đạo để tiêu trừ mệt nhọc cho Tiêu phu nhân làm cho nàng dễ đi vào giấc ngủ hơn. Hai tay nắm lấy chân nhỏ của Tiêu phu nhân làm cho trong lòng Phúc bá có một tia khác thường len lói lên. nhìn người ngón chân nhu nhược, bàn chân trắng nõn mềm mại, Phúc bá thật chỉ muốn ghé sát mặt vào mà âu yếm vuốt ve thôi. Nhẹ nhàng hắn dình thủ pháp ôn nhu nhất để xoa bóp đôi chân ngọc này như sợ làm đau nó một chút là hắn có tội vậy.
“A...”
Tiêu phu nhân khẽ rên lên một tiếc. Được đôi tay thô ráp đầy nếp nhăn của Phúc bá xoa bóp làm cho Tiêu phu nhân cảm thây có một cảm giác thoải mái khác thường lan khắp toàn thân. Thả lỏng một chút nàng không nhịn được duỗi người, bộ ngực đầy đặn kia của nàng theo nhịp duỗi người làm hiện rõ hình dáng trên chiếc áo kia. Lúc này đôi nhũ phong kia như muối phá ngực mà ra, hai điểm đỉnh nói hiện rõ trên chiếc áo mà nàng đang mặc. Nàng lúc này chắm chặt mái lại, thả lỏng khắp người mặc cho cái cảm giác thư sướиɠ kia lan khắp người nàng.
Không ngờ được chứng kiến một màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, côn ŧᏂịŧ của Phúc bá nhanh chóng cứng lên, nổi thành một khối nơi đúng quần.
“Ân... Có thể lại nặng một chút...”
Không biết cảnh xuân của mình đang lộ ra ngoài, Tiêu phu nhân dùng giọng nói ngọt ngào của mình ra lệnh cho Phúc bá. Thanh âm này như nhuyễn đường vậy len lỏi vào tận sâu tâm can của Phúc bá rồi.
“Nha...”
Phúc bá có chút dại ra. Sau hắn nhanh chóng hồi tinh thần lại, kẹp chặt hai chân, tay hắn vận dụng thêm chút lực để xoa bóp chân cho Tiêu phu nhân.
“Nha... Hảo...”
Tiêu phu nhân ngày càng rêи ɾỉ. Cả người nàng lúc này theo nhịp rên đung đưa nhẹ làm cho quần áo xộc xệch, xuân quang tiết ra ngoài ngày một nhiều hơn. Phúc bá sử dụng tât cả vốn liếng mà mình có. Sau một lúc, cảm thấy có chút mệt hắn liền hỏi lại Tiêu phu nhân :
“Phu nhân, mát xa đã xong...”
Một mảnh trầm mặc. Ngẩng đầu lên, Phúc bá liền thấy Tiêu phu nhân đã dựa vào thành giường ngủ say từ lúc nào rồi. Phúc bá thử kêu một tiếng:
“Phu nhân?”
Vẫn là trầm mặc.
Phúc bá hai tay run run, lại một lần nữa nắm chặt phu nhân chân ngọc, cúi người xuống xem tường tận chúng. Lúc này đôi chân đã đỏ ửng do bị xoa bóp tuy vậy nó vẫn thể hiện rõ ràng mình là một món đồ đẹp như thế nào.
Sau hai lần không thấy Tiêu phu nhân đáp lại, Phúc bá có chút dũng khí. Nhanh chóng hắn liền cúi người xuống dán mắt vào đôi chân ngọc kia. Hắn đem môi mình dan lên mu bàn chân của nữ thần trong lòng mình và hôn nhẹ. Thấy phu nhân không phản ứng hắn liền mở miệng ngẫm từng ngón chân của phu nhân vào trong miệng đầu lưỡi liếʍ quanh từng ngón chân đó vài lần.
“Ân...”
Trong lúc ngủ mơ phu nhân hừ một tiếng. Điều này làm Phúc bá hoảng sợ. Hắn nhanh chóng hô lên một tiếng :
“Phu nhân, ngươi đã tỉnh?”
Vẫn không có tiếng trả lời vang lên. Phúc bá thở dài một hơi vì biết Tiêu phu nhân vẫn còn đang ngủ. Nhanh chóng hắn cho mình một cái bạt tai và nghĩ: Ngươi sao có thể phi lễ phu nhân như vậy!
Sau khi lấy lại tinh thần hắn liền lấy chăn đắp lên người Tiêu phu nhân và li khai khỏi phòng.
Hôm sau, Nhị tiểu thư liền nhanh chóng chạy tới phòng của Tiêu phu nhân và hỏi về tình huống hôm qua.
“Mẫu thân, tối hôm qua Phúc bá mát xa được không ạ?”
Nhị tiểu thư thân mật chôn ở phu nhân trong ngực, ngọt ngào hỏi.
“Ha ha, tiểu nha đầu, cái kia mát xa lòng bàn chân thật không sai, đêm qua ta giống như đang ngủ, cũng là phiền toái Phúc bá rồi.”
Đêm khuya Tiêu phu nhân mới tỉnh lại, thấy trên người mình phủ một cái chăn. Biết Phúc bá vì lo cho mình nên phủ thêm, Tiêu phu nhân thầm cảm ơn Phúc bá.
“Không phiền toái, ta đây sẽ cám ơn Phúc bá!”
Nhị tiểu thư nghe được Tiêu phu nhân hài lòng, nàng cao hứng đáp lại.
Sau bao ngày thí nghiệp về thảo dược, cuối cùng Lâm Tam cũng đã chế tạo thành công nước hoa. Lúc này trong phòng có mùi hương bay khắp nơi. Đắm chìm trong hương thơm hoa hồng Lâm Tam cười ha hả, thầm nghĩ hắn sắp phát tài rồi.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên phía sau lưng Lâm Tam.
Hắn vừa quay người lại đã thấy Tiếu Thanh Tuyền.
Nhìn lại ra ngoài thấy sắc trời đã muộn, cũng không biết nàng đã ở đây bao lâu mà hắn cũng không quan tâm cho lắm. Hắn hỏi lại :
“Ngươi sao vậy đến đây?”
Tiếu Thanh Tuyền nói:
“Ta muốn tới thì tới, sao phải trả lời ngươi?”
Lâm Tam cũng không để ý tới nàng, hắn tiếp tục chuyên tâm thí nghiệm tiếp.
“Thực đặc biệt mùi, có điểm giống mùi hoa, lại cũng không phải. Đây rốt cuộc là cái gì?”
Tiếu Thanh Tuyền nhìn Lâm Tam đang làm thí nghiệm trong chén nhỏ, hứng thú hỏi. Nàng xuất thân phú quý, tốt nhất son phấn cũng đã dùng qua nhưng lại chưa từng ngửi qua thứ mùi này. Cảm thấy mùi này chuyên môn vì nữ nhân mà làm đấy nên nàng mới hiếu kì hỏi Lâm Tam.
“Ngươi cảm thấy mùi này thế nào?”
Lâm Tam cười thần bí nói. Ngươi đã cô nàng sẽ là chuột bạch đầu tiên.
“Ngươi còn không có nói cho ta đây là cái gì? Ta đến một lúc chỉ thấy ngươi đi tới đi lui?”
Tiếu Thanh Tuyền nói.
“Này, a, tên ta còn chưa nghĩ ra, ngươi liền đem nó hiểu thành nữ nhân các ngươi dùng là son phấn đó. Ta hiện tại cũng vẫn là thí nghiệm giai đoạn, đến tương lai làm xong, ta nhất định đưa ngươi chút.”
Lâm Tam hào phóng nói. Tiếu Thanh Tuyền nở nụ cười một chút, không nói gì, trong mắt nhưng có chút khó có thể che giấu thoáng vui mừng. Tiếp theo nàng từ trong lòng lấy ra một đống gói thuốc, cái gì kim sang dược, thuốc xổ…
Nàng từ bên trong lấy ra một bao nói:
“Này cho ngươi.”
Lâm Tam ngạc nhiên nói:
“Rốt cuộc là cái gì?”
Tiếu Thanh Tuyền nhịn cười nói:
“Mông hãn dược.”
Thiên. Lâm Tam đại hãn, cô nàng này đang đùa ta à, ta muốn này mông hãn dược làm cái gì, chẳng lẽ đi làm chút hái hoa hoạt động. Thấy hắn kinh ngạc, Tiếu Thanh Tuyền trên mặt lộ ra mỉm cười, hừ nói:
“Ngươi người này, ý tưởng xấu xa qua nhiều, ý đồ xấu nhiều, hại nhân thời điểm cũng nhiều, này mông hãn dược mới có thể bang thượng mang a.”
Lâm Tam cười khổ nói:
“Ta bị ngươi nói như vậy thật là không chịu nổi a.”
Tiếu Thanh Tuyền tự đắc thắng vậy mỉm cười, bất đắc dĩ giận dữ nói:
“Ngươi bộc lộ tài năng, dễ bị người đố kỵ, bên ngoài hành tẩu, khả trăm vạn để ý. Ngươi lại không tập võ nghệ, đến lúc đó ta xem ai tới cứu ngươi.”
Nàng lúc này nói chuyện ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ, cùng thần thái lạnh như băng của nàng thật vô cùng bất đồng. Lâm Tam đem kia mông hãn dược thu thập nói:
“Hảo, vật như vậy ta nhận, không nghĩ tới ngươi cũng rất hiểu ta đấy.”
Tiếu Thanh Tuyền trầm mặc một hồi, liền cắn răng nói:
“Ngươi bảo trọng, ta đi trước.”
Lâm Tam nói:
“Trèo tường thời điểm chú ý một chút, đừng ngã.”
Tiếu Thanh Tuyền lườm hắn một cái, hận không thể một kiếm đưa hắn đâm thủng. Ngươi này mỏ quạ đen, bổn cô nương công phu cao như vậy, sao vậy xảy ra tình huống đó chứ. Nàng ngẩng đầu thấy Lâm Tam đang cố nín cười, biết hắn lại đang cùng mình đấu võ mồm, cũng không biết sao, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một trận cảm giác ấm áp, trên mặt có đỏ, nàng vội vàng đi ra ngoài.
“Ngày mai lại đến chứ?”
Lâm Tam chẳng biết xấu hổ mà hỏi.
Thấy nàng tựa hồ không nghe được vậy đi ra ngoài, Lâm Tam lắc đầu, thầm nghĩ, cô nàng này, da mặt vẫn là mỏng a. Đang nghĩ tới, tự nhiên trong gió truyền đến một trận nhẹ nhàng âm thanh:
“Ân.”
Chờ hắn ngẩng đầu lên, Tiếu Thanh Tuyền đã sớm đi mất dạng.