CHƯƠNG 4.Chăm sóc
Lâm Tam nhìn thấy biểu hiện của nàng, biết trước mắt mỹ người đã ngầm cho phép mình sở tác sở vi, thế là hắn vừa thưởng thức trước mắt tiếu giai nhân đang ngượng ngùng một bên thì hắn dùng hai tay vuốt ve cặp mông co dãn kia. Bị Lâm Tam động chạm, Xảo Xảo cảm thấy đầu mình chống sống, tay chân vô lực. ngược ngùng cúi xuống thấy cái cục đang nổi lên ở quần của Lâm Tam, Xảo Xảo nhỏ nhẹ hỏi :
“Đại ca muốn Xảo Xảo hầu hạ nói sao ?”
Nhìn thấy Xảo Xảo ngầm đồng ý hành động của mình, Lâm Tam tạo bạo tăng thêm lực đạo ở hai bàn tay. Bị hắn ra sức vuốt ve cặp mông đẹp của mình, Xảo Xảo càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt hơn. Không biết bì cái gì thôi thúc, nàng nhanh chóng kéo quần của Lâm Tam xuống. Quần vừa tụt ra, tiểu huynh đệ của Lâm Tam lộ ngay ra ngoài làm cho Xảo Xảo vừa thấy đã cảm thấy sợ rồi.
Chỉ thấy đó là một khúc thịt tím đen dài đến 8 tấc, trên đó gân xanh nổi đầy, qυყ đầυ của khúc thịt này to như nắm tay trẻ em. Quanh khúc thịt tản mát ra một hương vị hơi tanh nhưng tràn đầy nam tính. Hương vị đó như xuân dược vậy, mặc dù không thích nhưng nó làm cho Xảo Xảo dục tính dâng trào lên. Tựa như bản năng, nàng đắt đầu dùng đôi tay ngọc của mình chạm vào, nâng niu cái côn ŧᏂịŧ nhớm nháp kia.
Được tay của mỹ nhân xoa bóp, cùng với việc dục hỏa tăng cao, chỉ sau một lúc Lâm Tam đã không kịp kìm nén mà phun thẳng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu ra tay của Xả Xảo. Giật mình xấu hổ, Xảo Xảo đỏ mặt nhanh chóng đứng dậy. Cầm theo khay đồ đưng thức ăn trên bàn, nàng nhanh chóng phi thẳng ra ngoài. Trước khi đi nàng cũng không quên nói :
“Lâm đại ca, ngươi thật là xấu chết rồi.”
Vừa nghe thấy tiếng Xảo Xảo hờn dỗi, Lâm Tam định đứng dậy đuổi theo. Bất quá cơn đau trên lưng truyền đến cùng với bộ dạng lôi thôi hiện tại làm hắn đành phải thở dài, để cho nàng đi mất. Nghĩ đến diễm phúc được hưởng thụ hôm nay hắn cũng nhanh chóng vui vẻ tẩy trần rồi chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa sáng, Lâm Tam đã thức dậy và đi đến Tiêu phủ. Vừa tiến vào phủ hắn đã đắc tội với một người có thế lực trong Tiêu phủ là Vương quản gia. Cũng may khi phỏng vấn hắn đã kết giao với Phúc bá, hơn nữa Nhị tiểu thư đối với hắn cũng có chút coi trọng, chính nhờ những nguyên nhân trên mà hắn cũng tạm yên ổn khi vào phủ. Ngoài ra hắn còn kết giao với Tiêu Phong... một tên gia đinh thành thật chăm chỉ của Tiêu phủ.
Lại qua mấy ngày, Lâm Tam nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực của Phúc bá. Nhưng ai đâu chữ ngờ, Nhị tiểu thư mặc dù coi trọng hắn nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử điêu ngoa tùy hứng, hơn nữa hắn cũng đã làm phật ý nàng vài lân. Chính vì vậy mà khi có cơ hội để răn đe hắn, nàng nhanh chóng bắt hắn thi hành ngay.
Và Lâm Tam phải làm thư đồng cho biểu ca của Nhị tiểu thư là Quách Vô Thường để thúc dục hắn đọc sách.
Nhanh chóng qua dãy lớp học bên phía tây, Lâm Tam đã đứng đó chờ đợi Quách Vô Thường.Vừa thấy được Quách biểu ca, Lâm Tam vẫn không khỏi vui vẻ. Nguyên lai vị này Quách biểu ca đang nằm mơ trong lớp học, không chỉ vậy, theo góc độ của Lâm Tam có thể hình thấy một quyển xuân cung đồ đang được che dấu dưới một quyển sách. Phía dưới bàn tay lợn của Quách biểu ca không ngừng chuyển động làm gì đó mờ ám. Vị này Quách biểu ca nhưng thật ra một vị kỳ nhân. Lâm Tam âm thầm nghĩ đến. Cử chỉ của Lâm Tam cũng làm tiên sinh dạy học chú ý đến, nhìn về phía Quách biểu ca, vị tiên sinh cũng chỉ biết lắc đầu than nhẹ.
Nhanh chóng Lâm Tam đã làm quen được với Quách biểu ca. Vừa gặp Lâm Tam, Quách Vô Thường như gặp đồng đạo vậy, hai người nhanh chóng nói đủ thứ chuyện, nhất là về vấn đề giống như trong các quyển xuân cung đồ mô tả.
Hôm sau, khi hai người đang vui vẻ đàm đạo, hai người bất ngờ lại gặp Nhị tiểu thư đến lớp. Nhanh chóng, Lâm Tam đứng dậy làm bộ đối với Tiêu Ngọc Sương cung kính hành lễ nói:
“Nhị tiểu thư sớm.”
Tiêu Ngọc Sương khẽ hừ một tiếng, bĩu môi liếc hắn một cái, trên mặt có chút ngượng ngùng, cũng không nói chuyện với hắn. Sau nàng trực tiếp hướng Quách Vô Thường nói:
“Quách biểu ca, ngươi hôm nay đến lớp sớm vô cùng nha?”
Biểu thiếu gia gặp Nhị tiểu thư chủ động nói chuyện với tự mình, vội vàng mừng rỡ nói:
“Nhị biểu muội, ta vẫn ở chỗ này chờ còn ngươi.”
“Ngươi chờ ta làm cái gì?”
Nhị tiểu thư kỳ quái nói.
“Cũng không cái gì á...”
Ko quan tâm đến Quách biểu ca nữa, Tiêu Ngọc Sương cũng ngồi xuống gần chỗ của Lâm Tam. Được một lúc, Tiêu Ngọc Sương lôi kéo Lâm Tam nói :
“Lâm Tam, ta phải ra ngoài. Nghe mẫu thân nói, tỷ tỷ hôm nay phải trở về, ta muốn ra ngoài đón nàng.”
Biểu thiếu gia nghe được việc này, tinh thần rung lên nói:
“Ngọc Nhược biểu muội hôm nay cũng muốn trở về? Không bằng ta cùng ngươi đi đón nàng.”
Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, cười nói:
“Không có vấn đề. Bất quá, tỷ tỷ lần trước nói qua, trở về sau là muốn nhìn ngươi Kinh Thi có thể học được bao nhiêu? Nếu biểu ca nói như vậy, vậy dĩ nhiên là có nắm chắc được rồi.”
Biểu thiếu gia sắc mặt lập tức biến, vội vàng cười ha hả nói:
“A, như vậy a, ta vừa mới nhớ lại, hôm nay ta có hẹn với Vương công tử, Lý công tử cùng nhau nghiên cứu chút thi từ, ta đây sẽ không đi nghênh đón Ngọc Nhược biểu muội rồi, ngươi thay ta hướng nàng cáo cái tội a.”
Tiêu Ngọc Sương gật gật đầu, đứng dậy tự nhiên cười nói nói:
“Kia ta đi trước.”
Biểu thiếu gia đang muốn đáp lời, đã thấy Tiêu Ngọc Sương ánh mắt chính là nhìn chằm chằm Lâm Tam đấy, những lời này dĩ nhiên là nói với Lâm Tam đấy.
Nói với ta? Lâm Tam có điểm cảm giác thụ sủng nhược kinh, chủ tử chủ động cùng hạ nhân nói lời từ biệt, thật đúng là không thấy nhiều.Gia đinh làm được phân thượng này, cũng coi như lợi hại, xem ra hắn tại đây Tiêu Nhị tiểu thư trong lòng vẫn là có mấy phần da^ʍ uy đấy.
Biểu thiếu gia thấy Tiêu Nhị tiểu thư sau khi đi, liền không có tâm tư giả bộ đệ tử tốt rồi, ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, hướng ngoài cửa sổ nhìn quanh. Lâm Tam biết Biểu thiếu gia tâm tư đã sớm không ở nơi này rồi, nhân tiện nói:
“Thiếu gia, nghe này tiên sinh giảng thư, cũng thực không có gì vui, chẳng chúng ta ra đi tìm chút linh cảm?”
Biểu thiếu gia nghe xong này tràn ngập cám dỗ đề nghị, nhất thời nhãn tình sáng lên nói:
“Đúng là, đúng là, vẫn là uống rượu phiêu nga, linh cảm đến nhanh hơn.”
Thừa dịp tiên sinh tại nhà xí chưa trở về, hai người lén lút chuồn ra thư phòng, Lâm Tam ở phía trước khai đạo, Biểu thiếu gia tại phía sau đi theo, chủ tớ hai người thẳng đến “Linh cảm” mà đi. Hai người ra cửa, nhưng thật ra cần Biểu thiếu gia dẫn đường rồi. Lâm Tam tại đây trong thành Kim lăng, quen thuộc địa phương cũng chính là như vậy vài cái, trừ bỏ hồ Huyền Vũ, chính là Tiêu gia, đến nỗi địa phương dẫn dắt “Linh cảm”, hắn còn chưa từng có đi qua.
Trên đường Biểu thiếu gia giữ chặt Lâm Tam nói:
“Lâm Tam, ta xem ngươi đã đạt đến một trình độ nào đó, thiếu gia ta là tốt rồi hảo ban thưởng cho ngươi một phen, hôm nay, ta dẫn ngươi đi cái địa phương tốt đùa giỡn một chút. Ngươi nghe qua Diệu Ngọc Phường không vậy?”
Diệu Ngọc Phường? Địa phương này hắn chưa từng nghe qua, nhưng chỉ nghe tên này liền biết là cái gì địa phương. Hắn chắc chắn là nơi phong nguyệt trong thành Kim Lăng.
Biểu thiếu gia cười thần bí, lộ ra một cái lượng tiểu tử ngươi cũng không đi qua ánh mắt. Hắn nhanh chóng giới thiệu:
“Các ngươi là hạ nhân, thế nào có thể biết bực này tiêu kim quật chỗ chứ. Diệu Ngọc Phường là một thanh lâu lớn nhất trên sông Tần Hoài. Bên trong cô nương không chỉ có xinh đẹp hơn nữa đều có chút không tầm thường bản sự, tỷ như, có biết ca hát, có hội khiêu vũ, có hội phẩm tiêu, chứa nhiều ưu điểm, không phải trường hợp cá biệt.”
“Tối hay là, Diệu Ngọc Phường gần nhất mới tới một vị hoa khôi, không chỉ có có thiên nhân sắc, cũng có kinh thế chi kỹ, khổ sở nhất được là, nghe nói còn là một người trong trắng, bán nghệ không bán thân. Ngươi thiếu gia ta hôm nay tâm tình tốt, mang tiểu tử ngươi đi xem một chút.”
Nghe Biểu thiếu gia dõng dạc nói. Kỹ viện hoa khôi? Thiên nhân chi tư? Bán nghệ không bán thân? Rất xem chút nha. Nếu hơn nữa một cái thầm hiệp nữ hoặc là ma nữ thân phận, vậy cũng thật sự là nhất bộ tiểu thuyết. Lâm Tam hắc hắc cười không ngừng, này Biểu thiếu gia xem ra cũng sâu phong nguyệt chi tinh túy a.
“Thế nào? Có phải hay không thực có hứng thú?”
Biểu thiếu gia gặp Lâm Tam cười đến thực quỷ dị, cho là hắn động tâm, liền cố ý hỏi. Lâm Tam cười hắc hắc, hỏi:
“Thiếu gia, cùng vị này hoa khôi ngủ cả đêm, đại khái muốn bao nhiêu bạc?”
Biểu thiếu gia trợn mắt há hốc mồm, này hạ đẳng gia đinh, thật không là vậy thô tục a, bất quá thật sự là đúng hợp thiếu gia ta khẩu vị. Biểu thiếu gia vốn cũng không phải là cái gì người đọc sách, đối với mấy cái này thô tục cũng không cái gì kiêng kị, lập tức lơ đễnh cười nói:
“Có bạc cũng ngủ không được, nhân gia tuy là cái người trong trắng, nhưng ánh mắt rất cao, mỗi ngày thấy tài tuấn công tử đếm không hết, nhưng chưa từng nghe nói có ai trở thành nhập mạc chi tân.”
Lâm Tam có chút xem thường nói:
“Vị này bán nghệ không bán thân hoa khôi chuyện xưa nghe khá nhiều rồi, đã đến thanh lâu nên bán thịt, bằng không sao đến thanh lâu sao? Còn có cái gì công tử tài tuấn, tại hoa khôi tiền nhân năm người thì đến sáu người giả vờ giả vịt, nói là thưởng thức nhân gia tài hoa, nhưng là sau lưng cũng là chắc chắn là một bộ sắc lang, chúng ta là nam nhân, đều rất rõ ràng.”
Biểu thiếu gia mắt bốc kim quang, vụиɠ ŧяộʍ hướng Lâm Tam đưa bốn mươi lượng bạc, nắm chặt Lâm Tam tay của nói:
“Lâm Tam, nhìn ngươi như thế có biện pháp, có thể hay không bang cái chuyện nhỏ? Nghĩ biện pháp làm cho ta thân cận một chút cái kia hoa khôi?”
“Thiếu gia, ngươi cũng quá đề cao ta Lâm Tam rồi. Ta ngay cả hoa khôi kia bộ dạng đều chưa từng thấy qua, thậm chí ngay cả tên cũng không biết, thì như thế nào có thể giúp ngươi?”
Lâm Tam có chút bất đắc dĩ đáp lời.
“Vô phương, vô phương, Lâm Tam ngươi túc trí, chắc chắn có nhiều biện pháp. Kia hoa khôi tên là Tần Tiên Nhi, bộ dạng quốc sắc thiên hương, mạo mỹ vô cùng, ngươi xem sẽ biết. Ta cũng không có cái gì yêu cầu khác, chỉ cần ngươi làm cho hoa khôi Tần tiểu thư có thể nhìn ta vài lần, có thể cùng ta nói mấy câu, liền đủ hài lòng.”
Nói lên hoa này khôi Tần tiểu thư, Biểu thiếu gia liền có chút ngây người, tựa hồ liền nghĩ tới Tần tiểu thư xinh đẹp bộ dáng.
“Thiếu gia, ta tận lực thử xem là được. Ngươi nói Diệu Ngọc Phường đang ở đâu vậy?”
Lâm Tam không đành lòng nghịch Biểu thiếu gia ý tứ. Biểu thiếu gia Quách Vô Thường nghĩ đến hắn đã đáp ứng, cực kỳ vui sướиɠ khoát tay chặn lại, chỉ vào xa xa một chỗ lầu các nói:
“Ngươi xem một chút, không chính là chỗ đó?”
Theo Biểu thiếu gia ngón tay phương hướng nhìn lại, Lâm Tam có thể thấy đượng một tòa hoa lệ lầu các nơi phái xa. Tòa này lầu các cao đến 4 tầng, đền được treo khắp nơi làm nó lộ ra một vẻ tráng lệ. Chưa tới gần mà Lâm Tam có thể nghe thấy được thanh âm các nam nhân cười nói cùng các cô nương cười duyên rồi.
Quách Vô Thường tựa hồ là khách quen của nơi này, cũng không cần Lâm Tam dẫn đường, hắn liền nhắm thẳng Diệu Ngọc Phường cửa trước đi vào. Bên trong đã đèn đốt sáng rực, khắp nơi người người cười nói cùng rêи ɾỉ âm thanh nói liền không ngứt có thể thấy náo nhiệt phi thường. Nhanh chóng tìm chỗ ngồi, Lâm Tam cùng Quách biểu thiếu gia kêu vài cái bồi tửu nha hoàn. Hai người vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe thấy một tiếng “Đông “ vang lên. Thanh âm vừa dễ nghe tựa như tiên âm vậy làm cho mọi tiếng ồn ào đều phải dừng lại.
“Là Tần Tiên Nhi!”
Một loạt tiếng huyên náo vang lên. Bên này vị Quách thiếu gia cũng ngơ ngác ngồi một chỗ bất động. Hắn lẩm bẩm nói :
“Là Tần tiểu thư, nàng muốn đi ra?”
Một căn phòng chính giữa lầu hai mở cửa ra. Nhìn vào người ta thấy bên trong đã buông rèm xuống. Phía sau rèm là một thanh ảnh tuyệt mỹ. Thân ảnh đó chỉ động thân, liếc mắt một cái thôi cũng có thể làm toàn bộ nam nhân dưới lầu điên cuồng. Và đó chính là hoa khôi của Diệu Ngọc Phường Tần Tiên Nhi.
Vừa thấy Tần Tiên Nhi, Lâm Lâm khóe miệng nhịn không được nổi lên một tia cười lạnh. Theo kinh nghiệm lâu năm của hắn phàm là là một hoa khôi, cũng không nguyện cho người khác thấy dung mạo mình một cách dễ dàng được. Họ thường chơi mấy trò thần bí, trò mập mờ, như vậy mới hấp dẫn được nhiều nam nhân hơn.
Trên lầu, Tần Tiên Nhi cũng không lên tiếng. Nàng gẩy nhẹ mười ngón tay. Một giai điệu nhẹ nhàng liền vang lên, len lỏi ở mọi ngóc ngách của lầu các. Nó như có ma lực làm cho mọi người chìm đắm trong giai điệu tuyệt đẹp kia. Mọi tiếng động đều đã ngừng lại nhường chỗ cho tiếng tàn. Sau khi tiếng đàn kết thúc, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn lên căn phòng buông rèm kia, trong ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ. Lâm Tam nhìn cảnh tượng này đành lắc đầu. Quay đầu thấy Biểu thiếu gia đang một bộ dạng trư ca, Lâm Tam liền nhớ lúc trước thu hắn mười lượng bạc.
Sau khi tấu xong, Tần Tiên Nhi để nha hoàn vén rèm lên. Một khuôn mặt quốc sắc thiên hương liền hiện ra trước mặt mọi người. Một mái tóc đen dài búi cao với đôi má phấn ngọc, đôi mắt ngọc ngà như sao sáng. Nàng vừa mỉm cười đã làm biết bao con tim dưới lầu phải khốn đốn. Lúc này mặc kệ nam tử nữ tử, tất cả đều ngơ ngác nhìn nàng, giống bị nàng thu nhϊếp tâm thần.
Thu người tiền tài, giúp người hoàn thành công việc, Lâm Tam liền nhanh chóng định thần lại. Lập tức hắn liền cao giọng thở dài:
“Không gì hơn cái này, không gì hơn cái này a!”
Mọi người nghe được có người làm cao không khỏi sửng sốt, nhưng khi thấy chỉ là một cái tiểu gia đinh, mọi người liền nghĩ hắn chỉ là người thô tục không hiểu âm luật mà thôi. Không ngờ sau đó Lâm Tam lại lớn mật nói tiếp :
“Tiên nhi tiểu thư, không biết ngươi có dám cùng ta đổ ước?”
“Đổ cái gì?”
Tần Tiên Nhi có chút nghiền ngẫm nhìn Lâm Tam, chậm rãi nói.
“Liền đổ ta có thể nói ra điểm không đươc bên trong khúc tấu của Tiên nhi cô nương. Nếu là ta nói chuẩn, liền thỉnh Tiên nhi cô nương đáp ứng ta một cái yêu cầu nho nhỏ.”