Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1524: Đây là một chút ấm áp!

Tà Hoàng Triều rơi vào đường cùng, mới cùng hắn đạt được sự cân bằng trên trình độ nào đó. Do đó hình thành một phía thế lực khác. Đó là Thánh Hoàng Triều!

- Thế giới này, vốn còn gặp phải người của hoàng triều thứ ba...

Trong miếu thờ, lão nhân lắc đầu, giống như thở dài.

- Ta biết, sư tôn. Vậy hẳn là xuất hiện người của hoàng triều thứ ba, là Khôi Hoàng Triều. Một thời gian trước, mọi người không phải đều đang nói, bức tượng con của Vĩnh Hằng thứ ba tan vỡ sao?

Giọng nói của tiểu đồng truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, bàn tay cầm bầu rượu chợt run lên một cái.

- Đáng tiếc, bức tượng con của Vĩnh Hằng thứ ba này vốn nên xuất hiện Khôi Hoàng Triều, lại tan vỡ quá muộn... Ở trên đại lục Vĩnh Hằng hôm nay, Tà Hoàng Triều ta đã thống lĩnh ba Tiên Vực. Thánh Hoàng Thành cũng có hai Tiên Vực, đã không có nơi nào để Khôi Hoàng Triều sống yên ổn!

- Điều đó cũng quyết định, người của Khôi Hoàng Triều này, chỉ có thể trở thành dinh dưỡng cho hai đại hoàng triều, để chúng ta tiến tới lớn mạnh. Tất cả mọi thứ, cuối cùng cũng là đại địch của Thiên Ngoại! Thánh Hoàng Triều ra vẻ đạo mạo, nhưng yếu ớt vô cùng. Chỉ có Tà Hoàng Triều ta cường hãn, mới có thể khiến cho đại lục Vĩnh Hằng trường tồn.Chúng ta, mới là hi vọng của đại lục Vĩnh Hằng!

Trong giọng điệu của lão nhân mang theo sự cuồng nhiệt, kiên định vang vọng.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Bàn tay cầm bầu rượu đang run rẩy, chậm rãi giơ lên, lại uống một ngụm. Chỉ là nỗi đắng chát ở trong lòng giờ phút này, rượu cũng không có cách nào làm tê liệt được.

Hắn biết, huyện thành nhỏ chỗ mình đang ở, là trên Tiên Vực thứ ba ở Tà Hoàng Triều. Năm Tiên Vực lớn ở đại lục Vĩnh Hằng, kích thước không không chênh lênh được bao nhiêu. Bất kỳ một Tiên Vực nào đều phong phú, vượt xa so với thế giới Thông Thiên. Thậm chí thế giới Thông Thiên, cũng chỉ có thể tương đương với một châu của Tiên Vực thôi.

Năm Tiên Vực lớn, mỗi Tiên Vực đều có mười mấy châu. Bên trong mỗi một châu, cũng đều có hơn mười quận. Trong mỗi quận, tồn tại mấy trăm thành trì thật lớn...

Giống như huyện thành nhỏ nơi Bạch Tiểu Thuần đang ở, chỉ là một trong số đó.

Mà hai đại hoàng triều trên đại lục Vĩnh Hằng này, quan hệ giữa tu sĩ cùng người phàm so với thế giới Thông Thiên, cũng có một chút khác biệt. Ở chỗ này, tu sĩ quản lý người phàm, quản lý đất đai.

Bình thường một Tiên Vực, sẽ có một vị Thiên Tôn trấn thủ thủ phủ, chấn áp thiên hạ. Đồng thời, Bán Thần dưới trướng của hắn, lại là người quản lý trong mỗi một châu trong Tiên Vực.

Đồng thời mỗi vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân dưới quyền Bán Thần, đi trấn thủ quận phủ. Về phần tất cả mấy trăm thành trì lớn nhỏ, có khi là Nguyên Anh trấn thủ. Có một ít thành trì, tu sĩ Kết Đan có thế lực, cũng có khả năng thu được tư cách này.

Cũng không phải mỗi một Thiên Tôn đèu có thể được thả ra ngoài, trở thành chủ của Tiên Vực. Toàn bộ Tà Hoàng Triều, cũng chỉ có ba vị Thiên Tôn có tư cách này. Mấy Thiên Tôn khác lại chỉ có thể ở lại bên trong Tà Hoàng Thành.

Về phần Tà Hoàng, lại là hắn ở bên trong Tà Hoàng Thành, thống lĩnh tất cả phạm vi!

- Đây là đại lục Vĩnh Hằng...

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nói nhỏ. Ở đây, bất luận là phạm vi rộng lớn thế nào, xét về số lượng cường giả, thế giới Thông Thiên đều không thể nào so sánh được. Mặc dù là cường hãn giống như Thông Thiên đạo nhân, thực lực của hắn ở trên đại lục Vĩnh Hằng này, thời điểm không có thật sự đột phá trở thành Thiên Tôn, cũng chỉ là... một trong rất nhiều chuẩn cường giả mà thôi.

Chỉ có trở thành cảnh giới Đại Thừa, thật sự lên làm Thiên Tôn, mới có thể ở trong đại lục Vĩnh Hằn này g, xem như là cường giả một phương.

Mà Thiên Tôn trên, còn có Thái Cổ Cảnh... Đây tất nhiên là một cảnh giới cực kỳ khủng khϊếp. Dù sao toàn bộ đại lục Vĩnh Hằng, Thái Cổ Cảnh chỉ có hai đại Hoàng giả.

Mà chuẩn Thái Cổ, theo Bạch Tiểu Thuần, hoặc chính là tôn xưng của Thiên Tôn đại viên mãn, hoặc chính là xưng hô của tiến giai Thái Cổ thất bại.

- Không biết mặt quỷ khóc cười có lai lịch thế nào...

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Mỗi lần hắn nhớ tới việc này, cũng chỉ là nhớ tới, cảm thấy không nhất thiết phải suy nghĩ sâu xa. Trong sự mệt mỏi mang theo bi thương cùng mờ mịt không có cách nào ném đi được, dần dần, từng cảnh tượng, từng gương mặt lại hiện ra.

Những người này đều bằng hữu cùng người thân của hắn ở trong thế giới Thông Thiên. Chỉ là... Bạch Tiểu Thuần đã không tìm được bọn họ.

Thời điểm vừa hạ xuống, hắn đã bỏ ra mấy tháng tìm kiếm. Hắn theo từng khí tức của thế giới Thông Thiên tìm tới. Có thi thể xa lạ, có thi thể quen thuộc hiện lên ở trước mắt. Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn ngẩng đầu, nhìn trời cao, đau khổ càng ngày càng sâu.

Chẳng biết từ lúc nào, lão nhân cùng tiểu đồng bên trong miếu thờ đã rời đi. Lúc gần đi, trong mắt tiểu đồng này không che giấu được sự vui sướиɠ. Hiển nhiên hắn ở trên phương diện cảm ngộ phương pháp dẫn lửa, ở trong miếu thờ này đã có thu hoạch.

Mặt trời mọc, lặn xuống, vòng đi vòng lại, Bạch Tiểu Thuần dựa ở chân tường của miếu thờ, chìm đắm ở trong sự mờ mịt, giống như một người ngủ say, trước sau chưa từng thức tỉnh.

Mỗi ngày chỉ khi hắn đã không còn rượu, mới có thể lảo đảo đi tới tửu phường mua rượu. Sau đó hắn lại dựa vào chân tường của miếu thờ, nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, nhìn lên trên không trung, nhìn bầu trời xa lạ kia, mười ngọn núi xa lạ kia, nửa gương mặt xa lạ lại ngoan lệ.

Ngày lại ngày cứ như vậy trôi qua. Bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng quên thời gian. Râu ở trên mặt hắn càng lúc càng nhiều, y phục cũng càng lúc càng bẩn, đã biến thành màu xám.

Hắn thậm chí đã không muốn nhớ lại, không nghĩ tới những ký ức khiến cho hắn đau đớn nữa. Toàn thân hắn hình như rơi vào một loại mức độ linh hoạt kỳ ảo.

Mặc dù là một mảnh lá khô rụng ở trước mắt, hắn hình như cũng có thể chăm chú nhìn cả ngày... Dường như có thể nhìn thấy được cả cuộc đời của chiếc lá khô này, nhìn thấy được hỉ nộ ái ố của nó.

Mà hắn thích xem nhất, vẫn ở thời điểm ban đêm. Ở chỗ hắn ở, nhìn toàn bộ huyện thành nhỏ, từng nhà lên đèn. Dưới mỗi một ngọn đèn, đều là một gia đình...

Hắn nhìn một chút, nước mắt đã cạn. Chỉ là ngọn đèn trong lòng, trước sau đã tắt, không có cách nào thiêu đốt.

Cho đến một đêm thu, trời cao có sấm sét nổ mạnh. Những giọt mưa lớn, mang theo hơi lạnh của mùa thu, từ trên trời rơi xuống.