Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 112: Đối Đầu - Jame Lộ Mặt

Ngày hôm sau, nó lại đến thăm Jessica, và có lẽ phải nhờ đến Jessica lần nữa. Cũng may, nó đến thì Jessica đã tỉnh được một lúc.

- Cô sao rồi? - Nó hỏi khi thấy Jessica đã đỡ hơn.

- Tôi khỏe rồi. Còn cô, sao trông cô nhợt nhạt vậy? Cô...cô bị bắn đúng không? - Jessica cũng là người trong nghề nên nhìn sắc mặt nó nên cũng đã đón ra đôi chút.

- Tôi k sao? Tôi có chuyện cần nhờ cô...

.................

Nó kể lại mọi chuyện cho Jessica nghe và nhờ Jessica chỉ ra Ren hiện giờ đang ở đâu.

- Mọi chuyện là thế. Tôi nghĩ Jame, hắn đã bắt Ren đi rồi. - Nó nói ra suy nghĩ của mình.

- Nếu như Jame làm thì mọi chuyện k xong rồi! Nếu thế thì Ren đang gặp nguy hiểm đó. - Jessica nghe xong sự việc phán một câu làm nó càng lo lắng hơn.

- Nguy hiểm? - Nó hỏi lại.

- Phải....Quy luật mã vạch mà Jame đặt ra, chính là từ ngày bắt cóc.. thì người đó sẽ sống trong 4 bức tường...Trong vòng 6 ngày người đó vẫn được ăn uống bình thường và viết những gì trước khi mình hối tiếc....tiếp đó...đến ngày thứ 7 thì học sẽ bị gϊếŧ chết....- Jessica rời giường bệnh đứng lên nói với nó...Vì cô là người của Jame nên quy luật này cô hiểu rõ.

- Tính đến nay...hôm nay là thời hạn cuối cùng.. - Nó nghĩ sau đó đột nhiên nói ra.

- Thật sự thủ đoạn của Jame rất tàn độc..

- Vậy cô mau nói Ren đang ở đâu đi...cô làm việc cho hắn...chắc chắn cô biết 4 bức tường đó ở đâu mà phải không? - Nó quay sang hỏi Jessica.

- Tôi k chắc chắn...Jame đã biết tôi phản bội hắn..Có lẽ hắn đã đọc được suy nghĩ của tôi từ lâu rồi..- Jessica thở dài nói, tuy không thân với Ren nhưng thấy nó lo như vậy cô cũng chạnh lòng.

- Hắn....Hắn...là người ngoại cảm sao? - Nó k tin hỏi lại...Nếu vậy thì...mọi chuyện càng khó hơn rồi.

- Phải....Nhưng cô hãy đến chỗ này xem sao? Dù gì, Ren k còn thời gian nữa..Biết đâu được...- Vừa xong, Jessica đã ghé sát tai nó nói nhỏ...

- Tôi hiểu rồi..Cô ở đây dưỡng bệnh đi...Tôi đi đây...- Nó vừa ra đến cửa thì Jessica đã níu lấy tay nó. Nó xoay lại thì.

-Tôi cũng muốn đi. Hia người sẽ tốt hơn mà k phải sao? - Jessica nói với nó. Jessica đã hối lỗi và hết lòng muốn giúp nó.

- Không cần đâu..Nếu cô theo..Tôi k biết có thể bảo vệ được cho cô hay không? Nếu gặp được Jame k phỉa cô đến nạp mạng cho hắn sao? - Nó giải thích.

- Nhưng...với vết thương như vậy...cô...- Jessica lại một lần nữa níu lấy tay nó nỉ non.

- Cô yên tâm đi.....Fasmin này hứa với cô...tôi sẽ trở về....- Nó đặt tay mình lên tay Jessica, giúp Jessica an tâm hơn...gật nhẹ đầu một cái tạo sự quyết tâm....Jessica thấy sự kiên định của nó cũng thôi ngăn cản, gật đầu đáp trả sau đó nó chạy ra ngoài.

..............

- Jame....Chính tôi sẽ kết thúc anh. - Jessica nhìn theo nó rời đi mà hai tay nắm chặt thành nắm đấm...thể hiện sự quyết tâm và lòng thù hận của mình đối với Jame.

........................................................................

Còn nó, lái xe thật nhanh đến biệt thự J...Nếu nhớ k lầm nó đã đến đây một lần rồi...Mái tóc buông xõa bay theo gió...Đối với công việc đòi hỏi nhiều điều kiện thế này thì nó lúc nào cũng vậy...Đơn giản trong quần jean, áo phông cổ sơ mi và khoác bên ngoài chiếc vest đen tay lỡ, giày vans trắng đen...Đôi mắt sắc bén thể hiện sự quyết tâm tột độ.

Chẳng mấy chốc nó đã đến biệt thự trắng J...Xung quanh đều k có ai..Khác với lúc trước người người canh gác..Nhìn bức tường thành kiên cố kia và cánh cổng to lớn kia..Xem ra nó phải đột nhập rồi.

Nó dùng sức trèo qua bức tường cao kia...Vì bức tường ấy rất cao nên nó phải dùng sức nhiều...Đến khi qua được bức tường ấy thì nó lại phải ôm bụng. Trúng ngay vết thương đêm qua..Nó mà kệ...tiếp tục công việc của mình mà đột nhập vào...

Căn biệt thự cũng giống như sự phán đóan của nó lúc trước. Như một mê cung khổng lồ..Khó mà nhớ được hết các lối đi...Nó đã vào được nàh và đối mặt với nó hiện giờ là 6 lối đi, chia rõ các ngốc ngách. Nếu nó đi hết tất 6 lối này chắc chắn tìm được Ren thì lúc đó Ren đã mất mạng...Vì vậy nó nhất định phải đi đúng hướng đến phòng của Tuấn.

Nó đứng yên một lúc...nhắm mắt lại...tập trung..Lúc này khi nó nhắm mắt lại thì nó đã đứng giữa 6 lối đi ấy..và 6 lối đi ấy k ngừng xoay vòng làm nó k phân biệt được đâu mới là lối đi đúng...Cuối cùng nó k chịu được mà mở mắt ra..Thật sự rất đau đầu...xem ra nó phải liều rồi....

Nó theo lối đi thứ 6 mà chạy thẳng trên lầu...Lối đi này chỉ có một hướng đi duy nhất. Nó lại dốc hết sức chạy theo lối đi này...Nhưng đối mặt nó lúc này là đường cùng...Nó lúc này đã thấm mệt và dần mất sức....Chỉ có bức tường, nó ngồi bệt xuống sàn và dựa vào nó.

- Phải làm sao đây? Ren...cậu đang ở đâu...- Nó dường như bất lực gọi Ren..Nó lại bực tức đấm vào bức tường kia...Nào ngờ bức tường ấy chuyển động sang một bên...Cánh cửa gỗ dần hiện ra, giống như là một cửa phòng bình thường. Nó vội vã mở cửa và tiến vào trong..Bên trong là một căn phòng rộng lớn nhưng toàn là sách và có rất nhiều lối đi ngõ ngách...Gấp mấy lần lối đi lúc nãy..Nó lần theo từng lối đi và k quên quan sát tình hình...đi đến cuối cùng thì thấy một cái bàn lớn...bên trên là những quyển sách dày côm...Nó cầm lên thì thấy có gì đó kì lạ...Lại cầm thử mấy quyển khác thì nó cũng giống vậy....Nó lật ra...

"chỉ còn một ngày nữa...tôi muốn chết....tôi muốn..." Dòng chữ ấy đập vào mắt nó.....úp ngược lại thì thấy những mã vạch...những con số khác nhau...Mà kệ nó không có thời gian suy nghĩ về mấy thứ này...Nhìn quanh...cuối cùng nó cũng tìm được người mà nó tìm rồi...Thì ra là sau cái ghế lo lớn kia.

Ren nằm trên giường bất động....4 bên đều màu trắng cả...Nó lao đến định đỡ Ren nhưng lại bị tấm kính vô hình ngăn lại....

"Ring...

- ANh k tìm được Ren....Anh càng lúc càng..

- Em tìm được rồi...Em sẽ mang Ren về

- Kìa Fasmin...alo...alo..." Nó vừa nói dứt câu đã tắt điện thoại..Trước mắt lúc này, có một làn khói được xả vào căn phòng ấy...Tình huống như giờ chắc k có ai nghĩ làn khói ấy có ích chứ...

- Ren...Ren......- Nó chạy đến dùng tay đập vào tấm kính ấy...Nó làm bằng thủy tinh..nhưng sao lại kiên cố như vậy....

"CHOANG" Một tiếng vỡ lớn khi nó hết cách phải dùng đến cái ghế đập cửa...Nó lao vào Ren...

- Ren...tỉnh lại...- Nó dùng tay vỗ vào má REn...Nhưng Ren vẫn bất tỉnh...Lập tức nó bắt lấy tay của Ren xem cổ tay...Là máu...

- Ren...cố lên...Ren...tôi sẽ đưa cậu đi...cố lên...- Nó đỡ Ren lên và ra ngoài...Nhưng những miếng thủy tinh vỡ ấy thay nhau cứa vào người nó..

- Tôi đợi em lâu rồi...- Nó đỡ Ren đi được vài bước thì đã gặp Jame...Anh rất thư thái, áo sơ mi đen cùng quần âu..hai tay đút vào túi...

- Anh tránh ra đi...tôi sẽ bắt anh vì tội gϊếŧ người...- Nó lạnh lùng nhìn Jame...

- Em tưởng nơi này là đâu? Nơi này đến thì dễ nhưng chưa chắc sẽ rời đi được...- Nghe Jame nói thì nó đã biết hôm nay nó và Ren k toàn mạng rồi...Mà chính nó cũng đã biết mình k thể tránh khỏi..nhưng giờ nó đã cứu được Ren...REn là người vô tội...K thể để cô ấy chết..

- Anh muốn sao? -

- Một chọi một...- Nó vừa nghe đã hiểu...tìm một nơi nào đó chắc chắn...nó đặt Ren cố định ở đó..Máu ở cổ tay vẫn k ngừng chảy...

"Đợi mình..REn cậu phải gắng gượng....đợi mình.." Nó nhìn vào Ren mà nói...Sau đó từng bước từng bước đến trước Jame..Jame vẫn bình tĩnh và có những cử chỉ tự nhiên...Không như nó, ánh mắt đã thay đổi, trông nó sâu và sắc hơn rất nhiều...Chứng tỏ..đã đến giới hạn của nó...Một giới hạn nó đặt ra sâu k đáy..Nhưng hôm nay, chính người đứng trước nó đã làm cho cái vực sâu trong nó cạn dần cạn dần rồi.