Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 111: "em Cần Anh...."

Nó đang lay hoay tìm thì chợt nghe tiếng bước chân ở phía sau. Liền quay lại.

- Lại gặp nhau nữa rồi..chắc đây là đồ cô cần. - Rick, thấy hộp quà ở gần mình nên nhặt lên đưa nó và đưa cả điện thoại cho nó.

- Àh...cảm ơn anh Duy Ân. - Nó nhìn vào gương mặt ấy. Nhưng lại tự nhắc mình người này k phải hắn.

- K cần phải thế..gọi tôi là Rick được rồi. - Rick cười nhẹ.

- Được...gọi tôi là Fasmin.

- Nghe nói cô..là..

"Xin lỗi...."

Nó chợt có điện thoại và cắt ngang lời nói của Rick.

- Mất tích sao? - Tay nó buông thõng, Ren đã mất tích...Đối với nó, chuyện càng lúc càng rối rồi...

- Xin lỗi. Tôi có việc phải đi. Cảm ơn anh vì việc này. - Nó quay lại cảm ơn và rời đi.

........................................................................

Nó lại chạy về nhà của Ren, nơi mà ba mẹ Ren cùng hai anh nó đang lo lắng.

- Sao rồi...Mọi người vẫn chưa tìm được sao?? - Nó hỏi trong khi trước mắt nó đã có câu trả lời.

- Ren mất tích khi nào?

- Từ lúc anh nói với em...- Bin nói ra mà lòng nóng như lửa đốt....anh rất sợ điều gì đó bất an lại đến...

- Em sẽ cho người tìm kiếm...mọi người đừng lo lắng nhiều...sẽ k sao đâu? - Nó nói xong sau đó về lại khách sạn...xem xét lại những việc vừa xảy ra..

......................................................................

Vài ngày sao mọi chuyện vẫn chưa có gì tiến triển...Nó thì đang rối lên chưa có hướng giải quyết.

- Chúng ta phải làm sao? - Flynn với nó vừa ra khỏi phòng họp.

- Phải tiếp tục thôi. Anh làm việc đi. Tôi thăm Jessica một chút.- Nó nói rồi rời đi...Đặt biệt thay, phòng của Jessica chỉ là một màu đen u tối. Nó nhận thấy có điều bất ổn nên bước chân mỗi lúc một nhanh. Mở nhẹ cửa vào, nó thấy một bóng đen đang đứng trước Jessica, trên tay còn có khẩu súng. Chắc chắn muốn lấy mạng Jessica. Nó liền vội ôm người đó từ phía sau, nhưng k được...Hai bên giằng co nhưng k nói câu nào...

- Buông ra...k thôi tôi bắn...- bóng đen ấy nói trong khi tay nó cũng đang nắm chặt lấy khẩu súng. Tình hình hiện giờ nó k thể lấy súng của nó được.

Nó k nói lời nào và nó cố ý dùng lực mạnh giựt khẩu trang đen kia để lộ rõ khuôn mặt kẻ muốn gϊếŧ Jessica...

Nhưng nó vừa giựt được thì tay còn lại đã ôm bụng bên trái của mình.

- Em đã nói k phải Jessica...- Nó nói khi biết người trước mặt là ai? Vì dùng súng giảm thanh nên nó đã bị bắn mà bên ngoài k hay biết.

- Fasmin....em.....em....

Ai đó...."

- Mau đi...

- Có chuyện gì k? - Nó bình tĩnh khi thấy một cảnh sát vào. Vì hôm nay nó mặc áo đen nên cũng che được mắt nhìn của mọi người.

- Àh...tôi nghe có tiếng gì đó nên vào thôi...Nếu madam ở đây thì tôi nghĩ chắc nghe nhầm rồi..thôi tôi ra ngoài đây. - Tên cảnh sát Y nói sau đó ra ngoài.

- Nó thở phào nhẹ nhõm...lại phía của toilet gõ nhẹ.

"em có sao k? Máu ...- Rin đang lo lắng cho nó...

Chị đừng mù quáng nữa...mau rời khỏi đây đi...chị có ghét em thế nào cũng được, nhưng Jessica k gϊếŧ Khôi...- Nó nói một câu dài khuyên Rin...Mặt nó đã tái đi.

Nhưng...

em sẽ tìm ra kẻ đó...chị mau đi đi...nếu có người phát hiện...em k thể giúp chị được đâu..." Nó đẩy Rin ra phía cửa sổ và thoát khỏi đây...chỉ còn lại nó...

- Cô an toàn rồi Nguyệt Tâm...- nó lại phía Jessica, hai mắt cô ấy nhắm nghiền, có lẽ cô ấy đang ngủ. Nó gắng gượng ra ngoài..

....................

Nó cũng k phải loại người k biết nghĩ cho mình, bằng chứng là nó đã tự lái xe đến bệnh viện và nhờ bác sĩ lấy viên đạn ra. Vì giờ này nó k thể bỏ cuộc. Nó chán ghét hai từ đó.

........................................................................

Nó về lại khách sạn, trở lại làm việc và xem như chưa có vết thương nào cả. Nhưng làm thế nào nó cũng đang đứng trong vòng lẩn quẩn. Nó chợt mở cửa tủ và lấy ra họp quà ấy. Một màu tím huyền bí.

Nó nhẹ mở ra....là sợi dây chuyền đính đá có hình ngôi sao. Nó nhìn và nghĩ thấy rất quen...Cố nhớ thì ra đây là lúc hắn và nó gặp nhau lần đầu khi tranh nhau mua sợi dây chuyền này, lúc đó nó k tranh giành mà chỉ lạh lùng bỏ đi. Vậy sao hắn giữ món quà này cho nó sao?

"Fasmin..

Anh đã giữ món đồ này rất lâu và chỉ mong anh tự tay đeo nó cho em nhân ngày cưới. Nhưng có lẽ..chuyện đó đã quá xa vời đối với anh, phải không Fasmin. Anh yêu em, nhưng lại làm em tổn thương..Nhưng anh k hề hối hận về những gì mình đã làm.....Anh xin lỗi..hãy hiểu cho anh.."

Đây là những gì mà hắn viết trên tờ giấy trắng kia? Có lẽ cuối cùng hắn vẫn chọn Jessica. Nhưng giờ thì sao? Cuộc đời thật nghiệt ngã...Hai người yêu nhau nhưng k đến được với nhau....Nó là người đến sao cũng như người thay thế? Nhưng nó k hận hắn chút nào mà còn hiểu cho hắn...Tình cảm k phải là thứ trao đổi hay muốn yêu được...

Thiên đường Thiên đường

Nếu chúng mình bên nhau anh thì anh và em sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt

Thiên đường Thiên đường

Mãi mãi, bên nhau - không bao giờ bị cô đơn

Thiên đường - chỉ duy nhất là anh, phải, anh là người sẽ bảo vệ em

Khỏi bất cứ nỗi buồn hay đau đớn nào - chỉ cần em bên anh

Thì em không còn ghen tỵ với ai khác - Hãy nắm bàn tay đang run rẩy của em đi

Vì anh là lý do để em tồn tại

(Heaven - Ailee)

Dường như những câu hát ấy đã thấm vào tim nó..

Nó nhớ hắn...nhớ hắn rất nhiều...nước mắt cũng đã rơi vì hắn...Nó gấp tờ giấy lại và bỏ lại vào trong hộp. Chỉ còn lại sơi dây chuyền ấy...Nó quyết định tự mình đeo vào cổ cho mình..Đến giờ mới để ý rằng, sợi dây chuyền ấy, mặt sau của ngôi sao có khắc chữ R&F...là tên gọi của hắn và nó sao?

Thiên đường - chỉ duy nhất là anh, phải, anh là người sẽ bảo vệ em

Khỏi bất cứ nỗi buồn hay đau đớn nào - chỉ cần em bên anh

Thì em không còn ghen tỵ với ai khác - Hãy nắm bàn tay đang run rẩy của em đi

Vì anh là lý do để em tồn tại

Nơi nào có anh thì em cũng sẽ ở đó

Anh nơi đâu thì em cũng sẽ ở đó

"Em cần anh...Khôi à.." Nó nâng nhẹ sợi dây chuyền và hôn nhẹ lên ngôi sao ấy, nó cầu nguyện cho hắn...mong hắn sẽ hiểu..