Edit: Cá
.....................
Khi Lâm Chu Độ tỉnh lại thì trời đã sắp sáng.
Có người đang nằm kế bên cậu, căn phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ. Mặc dù đã tắm rồi nhưng trong không khí vẫn vương vấn hương vị như thể "vừa mới cᏂị©Ꮒ xong". Cậu cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, mùi sữa tắm dành cho nam không khó ngửi lắm, còn là sản phẩm dưỡng da lại tốt, trước kia cậu đã từng là người phát ngôn của nhãn hàng này.
Đã từng.
Mấy tiếng trước, Lâm Chu Độ thành công leo lên giường ông chủ Tạ Thành Văn của cậu. Hiện tại thân thể của cậu tạm thời không có gì đáng lo ngại, ông chủ cũng không có sở thích kì lạ gì, cũng không ngược đãi cậu, cơ thể hiện tại cậu tốt đến mức có thể ngồi dậy thủ tiêu ông chủ rồi vứt xác để bảo vệ danh tiếng của mình luôn. Thế nhưng trạng thái tinh thần của cậu thì không tốt tí nào, đạo đức của cậu nhắc nhở cậu nên cảm thấy hổ thẹn đi, bị người ta quấy rồi tìиɧ ɖu͙© không phải nên mau chóng lên mạng tố cáo hắn ta à, thế mà cậu lại làm ngược lại, ngủ như một con heo, ngủ dậy xong cũng chả áy náy tí nào, còn cảm thấy gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng vơi bớt, mãi đến khi nửa người dưới của cậu truyền đến từng cơn đau nhức.
Trước đó, Lâm Chu Độ không hề phát hiện thì ra ông chủ của mình thích đàn ông.
Cậu từng thấy lúc hội họp thường niên, mấy ngôi sao nữ uống say hoặc giả bộ say dựa vào người ông chủ mời rượu, hơi lớn gan một chút thậm chí còn muốn nằm nhoài lên đùi ông chủ mà đút luôn. Ông chủ hình như cũng không ghét, cũng không lộ ra vẻ háo sắc, anh uống rượu, lâu lâu cũng đáp lại vài câu, thoạt nhìn giống như một con cầm thú bình thường mà thôi.
Nhưng ít nhất khi đó ông chủ là một cầm thú dị tính luyến. (*)
(*) dị tính luyến: nam x nữ.
Ông chủ dị tính luyến, người đã từng ngủ với rất nhiều ngôi sao nữ trong truyền thuyết, người mà gần như không thể nào gặp được, chắc gần đây đã đến kì mãn kinh nên mới phát điên như thế.
Lâm Chu Độ nghe nói gần đây có một gameshow thích hợp với cậu chỉ mới cách đây mấy ngày trước.
Cậu ngồi trong xe bảo mẫu, lịch trình hôm nay đã kết thúc, buổi trình diễn thời trang do Hồng Phỉ Võng tổ chức mời không ít ngôi sao, việc đi thảm đỏ cũng không đến lượt của Lâm Chu Độ, thậm chí MC ngay cả việc chặn cậu lại hỏi "Bạn cảm thấy thời trang là gì?" cũng không thèm làm, giải thưởng các thứ cũng không có phần của cậu, chỉ đứng vật vờ hứng gió lạnh cả đêm, hiện tại chỉ chờ trợ lí mua cho cậu một li cacao nóng mà thôi.
Rốt cuộc trợ lí cũng trở lại, Lâm Chu Độ cầm lấy li cacao nóng, mắt liếc sơ qua thì thấy cô nàng ngồi chơi điện thoại.
Trợ lí nói: "Tiểu Lưu bên bộ phận kế hoạch nói với em là chương trình gameshow mới của đài Giang Bắc chuẩn bị hợp tác với công ty của chúng ta đó, còn để cho công ty chúng ta tự chọn nghệ sĩ làm khách mời thường xuyên nữa cơ."
Lâm Chu Độ chỉ cho rằng cô nàng đang chia sẻ drama mà thôi nên chỉ "ò" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Trợ lí để điện thoại xuống: "Anh Lâm à, em cảm thấy chương trình này thích hợp với anh lắm đó, anh đọc yêu cầu nè, có mấy ma nghệ sĩ nổi tiếng có tài ăn nói, lại có năng lực hành động..."
Tay Lâm Chu Độ run rẩy.
Không phải do nội dung cô nàng nói, mà là do xưng hô. Lúc debut cậu còn nhỏ tuổi, nên ai gặp cũng gọi cậu là Tiểu Lâm, lăn lộn mãi đến ngày hôm nay mới nghe được một tiếng "anh Lâm" đó.
Lâm Chu Độ ngắt lời càm ràm của trợ lí, cười nói: "Thích hợp với anh à? Vậy để anh tìm thầy Trần hỏi xem coi được không nha."
Trợ lí vừa tốt nghiệp bị nụ cười bất chợt của cậu hớp hồn, lập tức bắt đầu xun xoe: "Anh Lâm, anh cười lên đẹp ghê á, chắc chắn sẽ nổi tiếng cho mà xem!"
Lâm Chu Độ bị câu nói này của nàng chọc cười. Nổi tiếng, tương lai không biết có được hay không, chứ quá khứ thì...
Thôi khỏi cần nhắc làm chi cho mệt tâm.
Trần Cảnh Tồn là người đại diện mấy ngày trước được phân đến dẫn dắt cậu, trong nghề cũng có chút tiếng tăm, nghe nói cũng không tệ lắm, nhưng Lâm Chu Độ chỉ là một trong những nghệ sĩ mà hắn dẫn dắt mà thôi. Người ta là người đại diện, không phải nhà từ thiện, quả nhiên không hề khách khí với Lâm Chu Độ.
Trần Cảnh Tồn nói: "Đúng là có gameshow này, nhưng vẫn đang ở giai đoạn casting. Nhưng tôi chưa nói với cậu là vì..."
Hắn do dự vài giây, tựa hồ là đang nghĩ nên nói "cậu không đủ tư cách" sao cho uyển chuyển một tí.
"Gameshow này đài truyền hình rất xem trọng, đặc biệt đến Hàn Quốc để mua bản quyền, còn chuẩn bị công chiếu vào khung giờ vàng, yêu cầu đối với khách mời thường xuyên cũng khá cao."
Nói đến mức này thì Lâm Chu Độ cũng hiểu là hi vọng xa vời, nhưng cũng không rời đi. Trần Cảnh Tồn này suốt ngày bận rộn đến không thấy mặt, thế nhưng hôm qua lại gọi cho cậu hẹn gặp mặt, Lâm Chu Độ không tin là hắn hẹn mình ra chỉ để nói là cậu không xứng với gameshow này.
Nói vòng vèo hồi lâu, quả nhiên Trần Cảnh Tồn bắt đầu lái vào chủ đề chính: "Cơ mà hôm qua lúc tôi báo cáo với Tạ tổng, ngài ấy có nhắc đến cậu, nói là Tiểu Lâm cũng được đó."
Lâm Chu Độ tưởng rằng mình đã chuẩn bị tinh thần xong nhưng lúc này trái tim cũng bị hẫng một nhịp.
Cậu nghĩ kĩ rồi, chờ cái tên Trần Cảnh Tồn mặt người dạ thú này đề xuất quy tắc ngầm hoặc cái gì đó tương tự, cậu sẽ đập hắn một cái, dù sao cậu vốn chẳng nối tiếng gì rồi, biết đâu có thêm một cái drama đánh đập người đại diện làm tăng thêm tí độ hot cho cậu thì sao.
Nhưng người này thì cậu vốn không hề nghĩ đến.
Tài nguyên chương trình gameshow các thứ, hồi Lâm Chu Độ vừa nổi tiếng, cái thứ tài nguyên này chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cậu cả. Khi đó cậu còn trẻ người non dạ, cho rằng mình rồi sẽ có tất cả. Thậm chí bây giờ cậu đã hết thời rồi, thế nhưng cậu vẫn giữ cái lòng tự tôn kia. Trong các bữa tiệc của tổ phim, người khác thì đuổi theo xun xoe, nịnh nọt đạo diễn, biên kịch, nhà đầu tư, còn cậu chỉ ngồi xa thật xa, y như một tên ngốc chưa lõi sự đời.
Nhưng đều đó cũng không đại biểu Lâm Chu Độ chấp nhận tiếp tục như vậy. Có những chuyện cậu không thể tự làm chủ, có nổi tiếng hay không cậu cũng không thể khống chế, nhưng cậu vẫn luôn đợi, chờ một cơ hội. Và hiện tại, cơ hội đó đã đến rồi.
Đây có phải là khảo nghiệm gì đó hay không? Lâm Chu Độ suy nghĩ.
Giống như mấy câu chuyện Súp gà cho tâm hồn kia, trên đường đi phỏng vấn nhường chỗ cho người già, nhặc rác trên hành lang, cuối cùng phát hiện đó là buổi phỏng vấn cố tình bố trí... Cơ mà, có chuyện này xảy ra sao?
Mặc dù trình độ học vấn của Lâm Chu Độ không cao, chưa từng có kinh nghiệm đi phỏng vấn nhưng cũng biết mấy thứ đó chỉ là chuyện nhảm nhí mà thôi.
Ông chủ chẳng cần nói gì cả, cậu cũng tự hiểu. Những thứ mà tổng giám đốc công ty Tạ Thành Văn có thể cho cậu không chỉ có một cái gameshow này, mà còn nhiều thứ xa xôi hơn. Cậu debut 10 năm, đã 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa, nhưng cũng không tính là quá già, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cậu.
Lâm Chu Độ đột nhiên cảm thấy mình cực kì buồn cười, cậu giả bộ thanh cao bán nghệ không bán thân, nhưng khi vừa ra giá thì đã ngoan ngoan phục tùng.
"Tôi sẽ đi nói chuyện với Tạ Tổng." Lâm Chu Độ nói.