Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 132: Tôi ở tận thế nuôi mèo to

Nghe Trì Tiểu Trì nói, 061 không lên tiếng.

Ngược lại là con báo nhỏ bò ra từ trong tay Trì Tiểu Trì, chui vào trong túi ngủ.

Rất nhanh Trì Tiểu Trì cũng cảm giác được có thứ gì đó men theo cổ áo len của cậu mà chui vào, cũng tự cho là rất bí mật mà nằm rạp xuống.

Trì Tiểu Trì gối tay ra sau gáy, nhắm mắt nghỉ ngơi, giả bộ không hay biết gì đối với lần đánh lén này.

Khi cậu nhóc chui vào cổ áo, do là áo cao cổ nên nó rất bị hạn chế.

Đáng lý nó có thể liều mạng dùng móng vuốt nhấn cổ của Trì Tiểu Trì để bò vào, nhưng nó rất săn sóc, cong cái mông tròn vo lên, dùng đầu chui vào.

Trì Tiểu Trì nheo mắt nhìn con vật nhỏ đang nhúc nhích một chút trước ngực của mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trải qua gian nan khốn khổ, rốt cục một cái đầu nhỏ cũng thành công chui ra từ trong cổ áo của Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì tiếp tục giả vờ ngủ.

Con báo nhỏ nằm úp sấp, duỗi bàn chân nhỏ khẽ sờ mặt Trì Tiểu Trì.

Sau đó Trì Tiểu Trì bắt nó ngay tại trận, cũng quyết đoán đoạt lại công cụ gây án của nó.

Trì Tiểu Trì kéo lấy chân của nó, đem đệm thịt đặt lên môi, nửa uy hϊếp nửa cười đùa nói: “Tao sẽ ăn mày luôn.”

Con báo nhỏ nghiêng đầu, để mặc cậu kéo chân nó, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi Trì Tiểu Trì

Đôi mắt màu xám xanh long lanh nước.

Trì Tiểu Trì ngẩn người, lấy ngón tay trỏ khẽ vuốt đầu con vật nhỏ, một tay sờ đến nơi vừa bị hôn, hơi tê dại, nhịn không được liền nở nụ cười.

Cậu hỏi: “Mày đang an ủi tao à?”

Con báo nhỏ duỗi chân ôm lấy cổ của cậu, thoải mái giang rộng hai chân nằm trức ngực cậu.

Trì Tiểu Trì liền nâng con báo nhỏ lên rồi hít một ngụm trên bụng của nó, sau đó mới ôm nó đi ngủ.

Trước khi ngủ, cậu mơ màng nói với 061: “Chờ Ông Chủ Mỏ Than lớn lên thì để nó rời đi đi.”

061 nói: “Nó sẽ không ăn thịt cậu đâu.”

Trì Tiểu Trì lấy chóp mũi cọ vào con báo nhỏ: “Tôi thả nó rời đi, dù sao cũng đỡ hơn một ngày nào đó nó không chào hỏi mà tự mình rời đi.”

Nói xong, cậu thϊếp đi trong mùi hương ấm áp thoang thoảng của con báo nhỏ.

061 bất đắc dĩ cười cười.

Trong khi đó con báo nhỏ chui ra từ trước ngực Trì Tiểu Trì, hơi vụng về mà ôm đầu cậu, vỗ nhẹ như đang ôm đứa trẻ.

…Yên tâm, nó là vì em mà ra đời.

Chỉ cần em muốn nó ở bên cạnh thì nó sẽ không rời đi.

Tôi đã thất ước hai lần, sẽ không có thêm lần thứ ba.

Bởi vì mỗi người đều có việc để làm, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Hai năm sau, một ngày nọ Trì Tiểu Trì đi ra ngoài tìm vật tư cùng một xe tải đầy người bị chết máy giữa vùng đất hoang.

Xe hư, mà trời sắp tối rồi, có tiếng gầm gừ của động vật hoang dã từ khu cỏ dại xa xa truyền đến, nghe âm thanh dường như là loại động vật ăn thịt nào đó ở gần đây đang nhòm ngó.

Được bọn họ cứu là cặp tình nhân “nhân loại cũ” đang vô cùng sợ hãi, ôm nhau sưởi ấm, mà những người khác trong xe đều tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn có người lấy hạt hướng dương ra cắn.

Tôn Ngạn phụ trách lái xe, ngồi ở ghế tài châm điếu thuốc, buồn bực đánh giá bốn phía, phát hiện thấy nửa bảng hiệu “Công Viên Tâm Đường” chôn vùi trong cỏ dại cao ngang eo, nheo mắt nhìn rồi vui vẻ gõ lên cửa sổ nhỏ phía sau.

Trì Tiểu Trì đang nằm ở thùng xe nghỉ ngơi, liền mở ra cửa sổ nhỏ phía trên: “Sao vậy?”

“Đinh đội, xem tấm bảng kia kìa.” Tôn Ngạn ngậm điếu thuốc nói, “Khi còn bé, em từng dẫn em trai đến đây mua kẹo bông.”

Ngủ đủ hai tiếng đồng hồ, Trì Tiểu Trì chậm rãi xoay người: “Nhắc đến em trai của cậu, Tôn Bân sửa xe được không?”

Không chờ Tôn Ngạn truyền lời, Tôn Bân đang ngồi xổm bên cạnh nắp động cơ lấy xuống tua vít ngậm trên miệng, nói tiếp: “Vẫn chưa được.”

Trì Tiểu Trì đạp lên nóc vải xe tải: “Khi nào có thể sửa xong.”

Tôn Bân lẩm bẩm lải nhải mà trả lời: “Không được, không được.”

Cặp tình nhân nghe vậy, càng thêm run rẩy.

Mà những người khác trong đội vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Nếu không phải mọi người đều biết Tôn Bân có tật xấu này thì e là cũng cho rằng xe này tiêu đời rồi.

Một năm rưỡi trước bọn họ gặp phải một

đôi nhân loại mới đã nương nhờ vào trí tuệ nhân tạo, trong tay đối phương có vũ khí, xe bọn họ bị trục trặc, tình thế tương đối nguy cấp.

Tôn Bân ngồi xổm trên động cơ, dùng nắp động cơ chắn đạn bay loạn xạ, nói nhỏ: “Xong rồi, xong rồi xong rồi.”

Sau khi mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để tử chiến, Tôn Bân đột nhiên lại nói: “Được rồi! Anh hai, mau chạy đi.”

Tôn Ngạn đạp chân ga, mang theo mọi người chạy thoát.

Sau đó Tôn Bân vốn là lập công lại bị mọi người vây quanh nện cho một trận, tội danh là làm dao động quân tâm.

Tôn Bân rất oan ức, trả lời một cách hợp tình hợp lý: “Khi mấy anh hỏi thì em vẫn chưa sửa xong mà, em không dám nói lung tung.”

Tôn Ngạn cũng thay em trai nói chuyện: “Khi còn bé thì nó đã như vậy rồi. Thi đại học xong, khóc lóc nói với tôi là tiêu rồi, nó bảo ra khỏi phòng thi mới phát hiện làm sai một câu. Khóc hu hu, tôi còn mời nó đi ăn một bữa thật ngon để an ủi, khi có kết quả thì mới biết nó thi được 295 điểm, câu kia chỉ sai một nửa.”

Đám người Nhan Lan Lan bày tỏ, nghe xong càng muốn đánh nhiều hơn, vừa nãy đánh một trận quả nhiên rất đúng.

Ngoài miệng Tôn Bân than xong rồi tiêu rồi, nhưng tất cả mọi người rất tin tưởng thực lực của cậu ấy.

Trong hai năm qua, từ máy đóng sách nho nhỏ đến máy phát điện cỡ lớn, chỉ cần cậu ấy nhìn một chút là có thể tu sửa, thậm chí còn có thể lợi dụng công cụ và vật liệu đơn giản để chế tạo thiết bị truyền tin.

Đương nhiên khi tu sửa thì cậu ấy sẽ kèm theo những câu “Không được không được”, “Tiêu rồi tiêu rồi”, “Chuyện này làm sao lại bất cẩn như vậy cơ chứ”, tất cả mọi người nghe xong đều đơn giản cho rằng đây là nhạc nền dành riêng cho cậu ấy.

Nhan Lan Lan cầm súng ngồi ở bên cạnh, trong lúc rảnh rỗi dùng đầu ngón tay tạo thành hình khẩu súng, để ngay sau gáy của Tôn Bân: “Nhóc con, nếu sửa không xong thì cậu sẽ lập tức mất mạng.”

Tôn Bân dịu dàng nói: “Lan Lan, cô đừng hối. Hối một chút là tôi sẽ lúng túng.”

Nhan Lan Lan: “Cậu lúng túng cái gì.”

Tôn Bân: “Tôi sợ cô chửi tôi.”

Nhan Lan Lan: “Đừng vu oan người tốt nha, cmn tôi căn bản là không biết chửi thề, hiểu chưa?”

Tôn Bân lau mồ hôi một chút, thả xuống sợi dây đã nối xong vào chỗ cũ, nhắc nhở: “Lan Lan, khí chất, khí chất.”

Cậu nhảy xuống khỏi động cơ máy, vẫy vẫy hai bàn tay dính đầy dầu, rút lui hai bước về sau: “Anh, nổ máy đi.”

Động cơ máy trầm thấp vang lên, đèn trước trong nháy mắt lóe sáng.

Tôn Ngạn cười nói: “Được rồi….Mịa nó!”

Ánh đèn phá tan sương đêm cũng khiến Tôn Ngạn thấy rõ sau lưng Tôn Bân có một bóng đen hình người cao chừng hai mét, dường như là một người đàn ông cao lớn cường tráng mặc áo lông màu đen.

… Con gấu!

Chẳng biết nó lẳng lặng đứng sau Tôn Bân đã bao lâu, chỉ để chờ một thời cơ.

Nó lặng yên mở ra cái miệng lớn như quan tài, nhắm ngay đầu của Tôn Bân mà cắn xuống!

Đùng, một tiếng súng vang lên.

Vỏ đạn nóng rực văng ra khỏi súng của Nhan Lan Lan, lăn xuống đất.

Nhan Lan Lan cách con gấu gần nhất, phản ứng không tệ, đầu tiên là nổ súng nhưng mà quả thật không đủ, đầu đạn xoay tròn lướt qua mặt con gấu khiến con gấu kia ngẩn người, đôi mắt màu vàng lạnh chợt lóe lên, nhắm ngay Nhan Lan Lan.

Ánh mắt kia rất bình tĩnh, giống như một người nào đó đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, linh tính đến mức khiến người ta sởn cả gai ốc.

Nhan Lan Lan đá văng Tôn Bân sang một bên, lăn ra khỏi chỗ ban đầu.

Trì Tiểu Trì xốc lên cửa sổ nóc xe tải, lập tức bổ sung thêm một phát đạn, viên đạn chuẩn sát bắn nát mũi nó.

Khi con gấu đau đớn gầm to thì Trì Tiểu Trì huýt sáo một cái.

Bụi cỏ bên cạnh động đậy.

Một cái bóng màu đen như mũi tên từ giữa bắn nhanh ra, chuẩn sát mà tàn nhẫn gặm vào cổ của con gấu, máu bắn ra, tiếng xương gáy bị vỡ nát của gấu đen vang lên, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Gấu đen cực kỳ đau đớn, vung tay to muốn đồng quy vu tận với con mãnh thú này, nhưng mũi tên đen kia lại nhanh nhẹn nhảy xuống, rơi thẳng ngay bên cạnh bụi cỏ, hòa thành một thể với bóng đêm.

Quả thật nó như một sát thủ hoàn mỹ nhất, ra tay, cắt cổ, biến mất, gọn gàng nhanh chóng.

Xe tải lui ra ba mươi mét, lẳng lặng chờ con gấu đang quằn quại trên mặt đất chết đi.

Tôn Bân choáng váng bò lên từ phía sau thùng xe, Nhan Lan Lan theo sát phía sau, cô mang theo nòng súng còn tỏa nhiệt, nôn nóng nhìn ra ngoài từ nóc xe, quan sát con gấu kia.

Cặp tình nhân sốt ruột nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trì Tiểu Trì nói: “Không vội.”

Nhan Lan Lan cò kè mặc cả với Trì Tiểu Trì: “Đinh đội, con gấu này rất to, làm áo cho mấy đứa nhóc cũng được, phần còn lại để dành cho em làm bao tay nhé.”

Trì Tiểu Trì nói: “Làm bao tay hết đi, làm áo nhất định không đủ dùng. Đám nhóc càng ngày càng lớn, hôm nay làm áo thì ngày mai đã mặc không vừa.”

Tôn Bân thở một hơi, bắt đầu giải thích công dụng của con gấu này cho cặp tình nhân: “Thịt gấu có thể làm thành thịt khô, mỡ của nó có thể dùng để đốt đèn, gan của nó dùng làm thuốc, kéo nó về có thể ăn rất lâu mới hết.”

Trong lúc Tôn Bân giải thích, Trì Tiểu Trì và Nhan Lan Lan đã trao đổi xong việc phân phối nguyên con gấu này.

Nó kéo dài hơi tàn khoảng 15 phút mới dần dần im lặng không một tiếng động.

Tôn Ngạn gõ gõ cửa sổ phía sau: “Ấy da, Đinh đội, nó nằm im rồi.”

Người thanh niên trong cặp tình nhân cảm thấy chính mình phải tỏ ra có chút công dụng, xung phong nhận việc mà dự định xuống xe khiêng con gấu, liền bị Trì Tiểu Trì dùng báng súng giữ lại vạt sau áo khoác: “Đi đâu?”

Cậu đứng dậy, xốc lên nóc xe, nhắm vào thân của con gấu trong bóng đêm, lại là một phát súng.

Con gấu ‘đã chết’ nhất thời gào lên đau đớn, giọng như sấm sét, dọa đến mức người thanh niên suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.

Trì Tiểu Trì liền ngồi trở lại chỗ cũ: “Thông minh đấy, còn biết chơi trò diễn kịch với tôi. Chờ một chút đi.”

Người thanh niên lần này liền ngoan ngoãn, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Vừa nãy thứ ở trong bụi cỏ vòng tới vòng lui rồi gầm gừ cũng là nó hả?”

Tôn Bân đẩy mắt kính, nói: “Không phải, vừa nãy trong bụi cỏ chính là Ông Chủ. Là nó cố ý phát ra âm thanh để những động vật ăn thịt khác đều biết ‘đám con mồi’ chúng ta đã bị nó theo dõi. Xem ra con gấu này cũng đói bụng lắm rồi, nếu không thì cũng sẽ không bỏ mặc quy tắc động vật của chúng nó, tìm tới cửa để cướp ‘con mồi’ của kẻ khác.”

“Ông Chủ?”

Trì Tiểu Trì tiếp lời: “Ừm, thú cưng của tôi.”