Edit: Phưn Phưn
Hô hấp nóng bỏng ở bên tai, mang theo sự âm trầm và khàn khàn của thống khổ.
Tần Khả còn cho rằng bản thân mình sẽ sợ hãi, dù sao đây đã không phải Hoắc Tuấn, mà là Hoắc Trọng Lâu, ác mộng đau khổ đã giam giữ tra tấn cô rất nhiều năm.
Nhưng đến giờ khắc này, cô phát hiện thế mà trong lòng mình không hề có một tia sợ hãi nào.
Chỉ có đau lòng.
Còn có chua xót muốn tràn cả ra ngoài.
Đây từng là thiếu niên khí phách nhất của cô.
Cô nhớ lại những năm tháng đã từng đi qua, thiếu niên ngồi trên xà đơn, dưới ánh nắng mặt trời lóa mắt anh cúi đầu xuống, cười với cô lại không kiềm chế được vẻ ngang bướng.
Cô nhớ đến độ cong khóe miệng nhếch lên của anh, nhớ lại mặt mày sắc bén kiêu ngạo của anh, nhớ đến khí thế nhanh nhẹn lại khoe khoang giẫm lên ánh đèn đường đi đến trước mặt cô sau khi xử lý mấy tên côn đồ có ý gây rối...
Mà tất cả những thứ này, đã tan thành mây khói.
Chỉ còn lại một khoảng tối tăm.
Sờ không thấy đáy, cũng không thể nhìn thấy được ánh sáng.
Nếu cô không xuất hiện, vậy cả quãng đời còn lại của anh cũng chỉ có như thế.
Tần Khả cố gắng mở mắt ra, muốn đè xuống sự chua xót đã dâng lên tới hốc mắt, mà trong lòng cô lại xông lên một nỗi tức giận đến tận cùng —— Cô gần như muốn nắm lấy cổ áo của người trước mặt này chất vấn sao anh có thể, sao có thể nhẫn tâm biến bản thân anh thành như vậy?
Nhưng cuối cùng Tần Khả cũng chỉ chậm rãi hít một hơi, lại rùng mình thở ra.
Nghe được hô hấp hơi run rẩy của cô gái nhỏ, lòng Hoắc Trọng Lâu trầm xuống.
——
Quả nhiên, cô vẫn sợ.
Sợ đến vậy, đó là cô còn chưa thấy qua dáng vẻ hiện tại của anh.
Hoắc Trọng Lâu tự giễu cong khóe miệng.
Anh tận lực khắc chế ý nghĩ trong tim mình, ép bản thân chậm rãi buông lỏng cổ tay của cô gái nhỏ ra.
Anh nghe thấy giọng mình khàn đặc trào phúng.
"Biết sợ? Vậy còn không trốn..."
"Sợ cái gì?"
Cô gái nhỏ bình tĩnh nhẹ giọng ngắt lời anh.
Hoắc Trọng Lâu ngẩn ra. Trong lúc anh gần như cho rằng đây là do chấp niệm trong lòng mình quá nặng mà sinh ra ảo giác, thì anh nghe thấy cô gái nhỏ khẽ cười một tiếng, lại hỏi một câu: . TruyenHD
"Vì sao em phải sợ anh?"
Thời điểm Hoắc Trọng Lâu ngây người, cô gái nhỏ dưới thân anh không lùi mà còn tiến tới, cánh tay chống phía sau, chủ động kéo lại khoảng cách khe hở mà anh tránh ra để cho cô chạy trốn gần tới mức —— thân thể gần sát, trong bóng tối, hô hấp của cô gái nhỏ gần như muốn chạm đến môi anh.
"Anh sẽ làm em tổn thương sao?"
"......"
"Anh kéo em xuống, là muốn làm gì em?"
"......"
"Em cảm thấy cái gì anh cũng không dám làm. Dù sao thì, anh không phải muốn cưới chị em sao?"
"......"
"Hay là nói, anh cũng muốn mang em lên giường?"
"......!"
Nghe được câu cuối cùng, Hoắc Trọng Lâu chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng, dường như có thứ gì đó sắp nổ tung.
Anh giận đến mức muốn nổi điên, nhịn đến nỗi càng muốn điên lên, cố tình cô gái nhỏ như không biết sống chết cứ dán đến trước người anh —— Giống như thật sự sợ anh sẽ không làm gì cô cả.
Sau mấy tiếng "Em" mà Hoắc Trọng Lâu nghiến răng nghiến lợi nói ra, rốt cuộc cũng chịu không nổi hô hấp mềm mại nóng bỏng tràn vào tim anh, từ trên ghế nằm trước người cô gái nhỏ trực tiếp nhảy xuống mặt đất.
Anh gần như là hung hăng cầm lấy điện thoại, gạt qua một dãy số.
"Tới thư phòng, mang người đi!"
Mỗi từ đều nghiến răng nghiến lợi, như là muốn cắn nát từng từ vừa thốt ra.
Sau đó dường như để cho anh hả giận cũng như thị uy, ném điện thoại trong tay lên trên bàn một cách hung dữ.
Trong bóng tối "Cạch" một tiếng vang dội.
Dù cho một tia không đành lòng và khát vọng từ chỗ sâu nhất trong lòng cứ như con rắn độc dây dưa đầu độc anh, thì Hoắc Trọng Lâu vẫn hy vọng, tốt nhất cô gái nhỏ có thể bị mình dọa sợ, sợ hãi kêu một tiếng rồi chạy ra ngoài.
... Đối với cô như vậy mới là tốt nhất.
Nhưng mà làm anh thất vọng rồi.
Có lẽ ngay từ lúc cô gái nhỏ chống tay đưa cơ thể mình đến trước mặt anh, thì anh nên biết —— Người trước mặt và người trong trí nhớ cách đây mấy năm của anh đã không giống nhau. Khiến anh nhìn không thấu chính là, chỉ cần một động tác lại có thể dễ dàng trêu chọc anh đến gần như nổi điên.
Thư phòng yên lặng.
Hoắc Trọng Lâu nhịn vô số lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được quay người lại.
Nhiều năm đã thích ứng với bóng tối nên đôi mắt so với người thường càng có thể nhìn rõ tất cả —— cho nên anh cũng nhìn thấy, ít nhất nên có một chút sợ hãi như trong suy nghĩ của anh thì cô gái nhỏ vô cùng bình tĩnh. Cô ngồi ở một bên ghế nằm, ở trong bóng tối ngửa đầu lên, tựa như đang nhìn về hướng anh.
Yết hầu Hoắc Trọng Lâu trượt lên xuống.
Cảm xúc âm trầm nơi đáy mắt bị đè chặt.
Anh cảm thấy mình nên nói gì đó để dọa cô chạy, kết quả chưa tổ chức ngôn ngữ xong, đột nhiên cô gái nhỏ trước mặt lại cười một tiếng.
Nhẹ mát êm tai.
Dễ dàng khơi gợi lại những ký ức đã từng được Hoắc Trọng Lâu nhớ lại vô số lần, trong trí nhớ khi đó, trong thế giới của anh vẫn còn ánh sáng mờ ảo, còn có nụ cười của cô gái nhỏ còn đẹp hơn cả cảnh vật...
Đồng tử Hoắc Trọng Lâu khẽ co rụt.
Nơi mềm mại duy nhất tại đáy lòng bị chạm đến, khiến cho hô hấp của anh như tắc nghẽn. Anh há mồm muốn nói gì đó.
"Em..."
"Hoắc Trọng Lâu." Lại bị ngắt lời, "Em còn tưởng rằng anh thật sự muốn làm gì em đấy."
"..."
"Kết quả cái gì cũng không dám làm. Anh thật đúng là nhát gan."
"......!?"
Vô tình bị lôi ra khỏi hồi ức Hoắc Trọng Lâu cứng đờ tại chỗ.
Mà cô gái nhỏ "Tàn nhẫn hủy diệt" hồi ức tốt đẹp nhất của anh đã đứng dậy, nhịp bước nhẹ nhàng đi ra khỏi thư phòng.
"Ngày mai gặp."
"... Anh, rể."
Cạch.
Cửa thư phòng đóng lại.
"........."
Hoắc Trọng Lâu tức giận đến tay đều phát run sờ lấy điện thoại.
Mấy chục giây sau, ở trong thư phòng giọng nói khàn khàn trầm thấp gầm thét lên ——
"Hoắc Cảnh Ngôn, anh tốt nhất nói rõ cho tôi... Rốt cuộc mấy năm nay em ấy đã trải qua cái gì!!??"
"... Phụt."
Trên hành lang bên ngoài cửa thư phòng.
Một tiếng cười rất nhẹ rất nhẹ vang lên.
Cô gái nhỏ dựa trên vách tường cạnh cửa thư phòng, nghiêng đầu, ý cười nơi đáy mắt vô cùng mềm mại xinh đẹp.
Dù cho anh đã đang ở trong vực sâu không thấy đáy, thì cô cũng sẽ đưa anh về, về đến bên dưới ánh sáng.
Cô muốn tìm về tất cả hỉ nộ ái ố mà anh đã đánh mất.
Cô muốn anh sống lại lần nữa.
Sống... Giống như một con người.
Tần Khả đứng trên hành lang thủy tinh dài giữa nhà chính và nhà nhỏ. Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đất xuyên qua tấm thủy tinh, ấm áp dào dạt, vùi lấp cô vào trong suy nghĩ mềm mại của mình.
Cho đến khi ở đầu hàng lang có tiếng bước chân đi đến.
Tần Khả quay đầu nhìn qua.
Ở nhà mà cũng mặc bộ âu phục nghiêm túc... Thật đúng là một quản gia chuyên nghiệp.
Tần Khả suy nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra ý cười.
"Hoắc quản gia."
Bước chân của Hoắc Cảnh Ngôn dừng lại.
Anh mới bước ra từ trong thư phòng của Hoắc Trọng Lâu, bên tai vẫn còn vang vảng tiếng gầm thét của Hoắc Trọng Lâu —— nhưng Hoắc Cảnh Ngôn có thể phân biệt được, khác với những lần tức giận thô bạo trước kia, lúc này đây Hoắc Trọng Lâu nổi điên... Càng giống với kiểu tay chân luống cuống hơn.
Cảm xúc bị cô gái nhỏ khác hẳn như trong trí tưởng tượng, mạnh mẽ kéo về hướng ánh nắng mặt trời trông càng phong phú hơn.
Có người luống cuống.
Đây là chuyện mà Hoắc Cảnh Ngôn cố gắng hai năm nay cũng chưa làm được, nên anh không có cách nào để có thể tin được một Tần Khả đơn thuần vô tri kia lại dễ dàng làm được.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với cô gái nhỏ đứng cách đó không xa, nhìn cô cười dịu dàng, không kiêu ngạo không nóng nảy đúng mực nhẹ giọng hỏi thăm mình.
Hoắc Cảnh Ngôn đột nhiên liền tin.
——
Là anh sơ sót sao?
Thế mà không phát hiện, cô gái nhỏ từ từ lớn lên dưới bóng ma của Tần gia, đã trưởng thành khác hẳn với dáng vẻ trước kia?
Hoắc Cảnh Ngôn không nghĩ ra.
May mà anh không lập tức suy nghĩ cẩn thận.
"Tiểu thư Tần Khả," Hoắc Cảnh Ngôn dừng lại bên cạnh cô gái nhỏ, "Ông Tần, Bà Ân cùng với chị của ngài tiểu thư Tần Yên, đêm nay quyết định dùng cơm bên ngoài —— Ngài muốn đưa ngài đến đó cùng ăn, hay là chuẩn bị cho ngài ở nhà?"
Tần Khả chớp mắt.
Bây giờ cô đã hiểu quá rõ cha mẹ Tần gia và Tần Yên, cho nên đối với tin tức này cô cũng không bất ngờ.
"Tôi không muốn đi, có thể không đi được không?"
Hoắc Cảnh Ngôn gật đầu, "Tôi hiểu rồi. Vậy tối nay ngài muốn dùng cơm ở phòng ăn hay ở ngoài sân thượng? Tôi sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị."
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Đột nhiên cô bật cười, "Ở đâu cũng được đúng không?"
Hoắc Cảnh Ngôn hiếm khi sửng sốt.
"Vâng, cho dù ngài muốn ở chỗ này, thì tôi cũng có thể để họ bố trí bàn ăn."
Tần Khả cong mắt.
"Tôi muốn ăn tối chung với Hoắc Trọng Lâu —— Anh ấy ở đâu, thì tôi ở đó."
Lần này Hoắc Cảnh Ngôn ngẩn ra khoảng năm giây mới lấy lại tinh thần. Ánh mắt anh phức tạp nhìn Tần Khả, lại gật đầu lần nữa.
"Vâng, tiểu thư Tần Khả, tôi sẽ sắp xếp cho ngài."
Tần Khả mỉm cười.
——
Cô cũng biết, Hoắc Cảnh Ngôn vì muốn tâm lý của Hoắc Trọng Lâu khôi phục, nhất định sẽ phối hợp với hành động của cô.
Mặc dù có khả năng đối phương sẽ nghi ngờ cô, nhưng với Tần Khả bây giờ mà nói, người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.
Chỉ có Hoắc Trọng Lâu mới là quan trọng nhất.
Chẳng qua...
Cô đã có thể tưởng tượng được, chờ lát nữa đột nhiên nhận được thông báo sẽ phải dùng cơm với mình, Hoắc Trọng Lâu sẽ tức giận đến cỡ nào.
Dưới ánh nắng chiều nhuộm đỏ, cô gái nhỏ ôm tay, đi theo sau lưng quản gia đi về hướng nhà chính.
Bước chân của cô nhịp nhàng uyển chuyển, trên gương mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp, là một nụ cười tinh nghịch mềm mại.
Nửa giờ sau.
Trong phòng ăn nhà chính.
Ngồi ở trên bàn dài vị trí chủ bàn, Hoắc Trọng Lâu mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua thứ đồ bên tay trái mình, sau đó ngẩng đầu ánh mắt lạnh lẽo.
"Anh có ý gì?"
Hoắc Cảnh Ngôn bình tĩnh lên tiếng:
"Thiếu gia Trọng Lâu, thời gian quá gấp, cho nên chỉ có thể chọn cái này, khiến ngài uất ức rồi."
"......"
Hoắc Trọng Lâu mặt không cảm xúc cầm lấy mặt nạ màu trắng bên tay trái.
"Bây giờ tôi ăn tối, còn phải mang thứ này?"
"Ở phía dưới rất linh hoạt, sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn cơm." Hoắc Cảnh Ngôn nói xong câu này, càng bình tĩnh nói tiếp nửa câu sau, "Ngài có thể lựa chọn không mang, tôi nghĩ tiểu thư Tần Khả cũng có thể không để ý."
"Tần ——"
Suýt chút nữa Hoắc Trọng Lâu bị một tiếng hô này của mình làm sặc, sắc mặt bực bội đỏ đến hai giây anh mới phản ứng lại, tức giận hỏi:
"Tần Khả muốn tới đây?! Sao em ấy biết... Hoắc Cảnh Ngôn! Ai cho phép anh tự quyết dịnh!"
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn cũng không động.
"Cùng ăn cơm tối với ngài —— Là yêu cầu của tiểu thư Tần Khả."
"... Em ấy để anh sắp xếp là anh liền sắp xếp!?"
"Tất cả những gì tiểu thư Tần Khả yêu cầu đều phải thỏa mãn —— đây là năm ngày trước chính miệng thiếu gia Trọng Lâu ngài nói ra."
Hoắc Trọng Lâu: "......"
Trước khi Hoắc Trọng Lâu lại nổi điên lần nữa, Hoắc Cảnh Ngôn nghiêm túc cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Dựa theo thời gian, người giúp việc hẳn đã dẫn tiểu thư Tần Khả lên lầu —— Thiếu gia Trọng Lâu, ngài còn một phút để mang mặt nạ."
"Hoắc, Cảnh, Ngôn!"
"50 giây. Ồ, hình như tôi nghe thấy tiếng của tiểu thư Tần Khả."
"......!"
Một phút sau.
"Chúc ngài bữa tối vui vẻ."
Hoắc Cảnh Ngôn lễ phép chào, rồi xoay người lặng lẽ rời khỏi cửa sau phòng ăn.
Gần như là đồng thời, cửa trước phòng ăn mở ra, Tần Khả bước vào.
Người giúp việc dẫn đường cho Tần Khả chủ động đóng cửa.
Tần Khả đi đến trước bàn ăn rất dài, tới vị trí đã bày sẵn chén đĩa cho mình —— Vị trí cách rất xa người đàn ông đối diện.
Đèn treo thủy tinh trong phòng ăn đã tắt.
Chỉ có hai hàng chân nến tạo hình xinh đẹp đặt ở hai bên bàn, lắc lư ánh nến.
Trước khi Tần Khả kéo ghế dựa ngồi xuống, thì cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Giữa hai hàng ánh nến lãng mạn, người đàn ông ngồi ngay ngắn ở đối diện, âu phục phẳng phiu, dáng ngồi không chút cẩu thả trông hơi cứng đờ.
Cùng với một thứ, nét đỏ nền trắng, mặt nạ hồ ly cười híp mắt.
Mặt nạ.
Tần Khả ngây người hai giây.
"... Phụt."
Cô gái nhỏ thật sự không nhịn được, quay mặt đi chỗ khác, bật cười.
"......"
Bóng lưng của người đàn ông đối diện càng thêm cứng đờ.
Tần Khả cười mấy giây mới cố gắng nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trọng Lâu.
"Mặt nạ là anh tự chọn à?"
"..."
"Thật đáng yêu."
"......"
Thiếu chút nữa là Hoắc Trọng Lâu đã bóp cong dao nĩa trong tay mình.