Người phụ nữ trước mặt chậm
chạp không nói lời nào, nhưng sau khi mở miệng lại là: “Tránh xa tôi một chút.”
Dịch Anh Úc hơi trừng mắt, có chút kinh ngạc trước thái độ quyết liệt này của “Lê Úy”.
Anh ta cười khẽ, buông tay rồi lui về sau
hai bước. Giọng điệu của anh ta mang theo sự hứng thú: “Xem ra cô Lê rất hết lòng với anh trai tôi đấy.”
“Lê Úy” nâng tay phủi phủi trước
mũi, muốn phủi đi mùi gỗ như có như không trên
người Dịch Anh Úc.
Dịch Anh Lãng rất ghét mùi nước hoa, dù là nước hoa của nữ hay là nam.
Biểu cảm ghét bỏ bị
Dịch Anh Úc thấy được, khóe miệng anh khẽ giật, vẻ mặt dần lạnh lẽo hơn.
Thang máy nhanh chóng mở ra, Dịch Anh Úc nhấc chân dài, bước khỏi thang máy đầu tiên.
Dịch Anh Lãng sẽ không bao giờ tự luyến cho rằng Dịch Anh Úc thật sự đến đây để thăm bệnh.
Anh lên tiếng gọi: “Chú
tới đây làm gì?”
Dịch Anh Úc liếc xéo “cô”, quai hàm hơi
giãn ra: “Không lẽ tôi muốn tới đây thăm anh trai mình còn phải xin chỉ thị của cô Lê sao? Có phải cô Lê quá xem trọng mình hay không?”
Anh nằm viện hơn nửa tháng cũng không thấy nó tới đây, lúc này lại giả mù sa mưa* cho anh xem, Dịch Anh Lãng có thể xác định
đây đúng là em trai mình.
*Giả mù sa mưa: Làm trò che mắt người khác.
Dịch Anh Lãng cũng không muốn cho Lê Úy tiếp xúc với Dịch Anh Úc, ai biết được người phụ nữ kia sẽ làm ra hành
động kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì.
Nếu như cô ta lại nhất thời hứng lên, lại làm mấy cái trò chăm sóc cơ thể gì đó cho anh, thì anh…
Dịch Anh Lãng nhắm mắt lại, anh cũng không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa.
Anh quyết
đoán ngăn ở cửa phòng bệnh: “Chú chờ ở cửa đi, tôi vào trước đã.”
Nói xong cũng không thèm liếc nhìn khuôn mặt đang xấu đi của Dịch Anh Úc, anh trực tiếp tiền trảm hậu tấu đi vào phòng bệnh, còn nhân tiện đóng cửa lại.
Dịch Anh Úc còn
chưa kịp xoay đi, đã hít trúng một đám bụi.
……………
Lê Úy đang
nằm trên giường bệnh như một cái xác.
Kể từ lần chăm sóc toàn
thân trước bị Dịch Anh Lãng thấy được, mấy ngày nay cô cũng chịu yên phận.
Mỗi ngày đều ngoan
ngoãn chờ bên trong phòng bệnh, nếu có thể nói ít thì sẽ nói ít đi, im lặng như tờ.
Cửa
phòng bệnh đột nhiên mở ra, làm cho cô có chút không vui, cảm thấy ông lớn như Dịch Anh Lãng cũng không có sự riêng tư, làm sao mà mấy người ở đây lại không có thói quen gõ cửa cơ chứ.
Ngay khi vừa thấy người tới là Dịch Anh
Lãng, Lê Úy lập tức nở nụ cười.
“Anh đến rồi sao?” Cô nhanh
chóng ngồi dậy, cung kính chào đón anh ta: “Anh hết giận tôi rồi đúng không?”
Biểu hiện của Dịch Anh Lãng nghiêm
túc, anh nói thẳng vô chủ đề: “Vì sao em trai tôi lại tới đây?”
Dịch Anh Úc?
Lê Úy ngẩng người: “Vì sao
anh
ta lại tới đây?”
“Cô cũng không biết?” Dịch Anh Lãng mím môi suy nghĩ vì nghi hoặc, cuối cùng thì anh nói thẳng, “Hiện tại nó đang ở ngoài cửa, kêu nó
đi
đi, đừng có giao du với nó.”
Ai biết Dịch Anh Úc có thể nhìn ra cái gì hay không?
Lê Úy ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.” Sau đó cô đi đến cạnh cửa, nhẹ giọng nói với người bên ngoài, “Em trai này, thân thể anh không thoải mái nên không tiện gặp em, hay là em đi đi.”
Dịch Anh Úc ngoài cửa nghe tiếng gọi “em trai” thì chau mày.
Dịch Anh Lãng thở dài, cũng còn hơn
là dùng cái xưng hô buồn nôn khác.
“Đã có bản
lĩnh từ chối hết tất cả quyết sách của tôi, làm trò cho tôi bối rối trước toàn bộ Dịch thị,” Dịch Anh Úc cười lạnh, “Lại không có bản lĩnh để gặp tôi sao?”
Dịch Anh Lãng vừa nghe
lời
này, vẻ mặt hiện lên sự không ổn, anh chất vấn Lê Úy: “Cô nhúng tay vào việc trong công ty?”
Lê Úy lẩm bẩm: “Đột nhiên thư ký anh
đem chúng lại đây, tôi có nhắn tin hỏi anh qua WeChat, nhưng mà anh đã xóa tôi rồi.”
Dịch Anh Lãng nhíu mày,
anh hít vào một hơi thật sâu: “Khó trách nó lại tới đây.”
“Tôi xem không hiểu mấy thứ đó, lại không thể tùy tiện ký tên thay anh, nên dứt khoát trả lại hết cho bọn họ.” Lê Úy nhỏ giọng giải thích, rồi hơi sốt ruột hỏi
anh, “Làm sao bây giờ?”
Dịch Anh Lãng không trả lời cô, anh
trực tiếp mở cửa phòng bệnh.
Dịch Anh Úc liếc mắt một cái đã thấy người anh ruột đã lâu không gặp. Vẻ mặt anh ta mang theo sự chân chọc, anh ta hất cằm: “Không mời tôi vào nói chuyện à?”
“À, em vào đi.”
Lê Úy nhường đường cho anh ta.
Dịch Anh Úc bước vào phòng, anh ta liếc nhìn người phụ nữ không có mắt vẫn còn đứng trong phòng, dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “Tôi không biết anh lại thích để phụ nữ nghe chuyện làm ăn của mình.”
Dịch Anh Lãng khịt mũi khinh thường.
Chắc chắn Lê Úy không thể đuổi Dịch Anh Lãng được, cô đành phải nói: “Có phụ nữ thì bầu không khí sẽ sôi nổi hơn một chút.”
Dịch Anh Lãng và Dịch Anh Úc đồng thời chau mày.
Dịch Anh Úc ngồi xuống, sau một lúc lâu
cũng không mở miệng, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần “Lê Úy” không đi thì anh ta sẽ cứ ngồi như vậy.
Lê Úy có chút khó xử nhìn Dịch Anh Lãng.
Mặt Dịch Anh Lãng vô cảm nói: “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Anh nói xong cũng không do dự, lập tức rời đi.
Thấy “người ngoài” duy
nhất trong phòng bệnh rốt cuộc chịu rời đi, lúc này Dịch Anh Úc mới tính mở miệng nói chuyện.
Anh ta xoay đầu nhìn về phía
Dịch Anh Lãng, lại phát hiện vẻ mặt người này lo lắng, cứ mãi nhìn về phía cửa phòng bệnh, tựa hồ không muốn người phụ nữ kia rời đi.
Dịch Anh Úc nói một cách
âm
dương quái khí*: “Thật kỳ lạ, lần đầu tiên tôi thấy anh quan tâm đến một người phụ nữ như thế.”
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. (theo leosansutu.wordpress.com)
Nói nhảm.
Đó là cơ thể của cô, cô có thể không quan tâm sao?
Lê Úy lại không thể nói thật, đành phải nói sang chuyện khác, “Em tới đây tìm anh là có chuyện gì?”
Dịch Anh Úc cười như
không cười, “Chuyện gì? Ở bệnh viện cũng không chịu bỏ chuyện ở công ty, lại trực tiếp từ chối tài liệu mà tôi đã ký. Dịch tổng đúng là một lòng một dạ suy nghĩ cho công ty mà.”
Lê Úy nghe xong như lọt vào trong sương mù, giống như một học sinh ngồi trong phòng thi với dấu chấm hỏi đầy đầu khi nhìn vào
bài thi, cô bắt đầu hối hận vì đã không chuẩn bị tốt cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.
Từ đầu, cô vẫn là một con cá rất nhàn rỗi trong bệnh viện, thế mà không biết Ngụy Bân đã hít phải gió gì, lại cho cô tăng ca, từ lúc nào mà cô đã biến thành người chủ động?
Cô chỉ có thể dựa vào suy đoán, nói với
anh ta: “Em trai à, em nghe anh giải thích đã.”
“Đừng có gọi tôi
là em trai.” Dịch Anh Úc lạnh lùng nói với cô, hai má gầy gò xanh xao dần dần lộ ra vẻ chán ghét: “Nghe thật buồn nôn.”
Lê Úy sững sờ: “Vậy anh nên gọi như thế nào? Anh Úc?” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô cảm thấy cái tên Anh Úc này không được tự
nhiên, nên sửa lại: “Úc Úc?”
“……” Khuôn mặt của Dịch Anh Úc biến thành đủ sắc màu
bởi biệt danh lúc nhỏ này, “Câm miệng.”
Lê Úy: “Vậy thì vẫn kêu em trai đi.”
“Người chỉ biết để ý đến Dịch thị như anh thì có tư cách gì để gọi tôi là em trai?” Bỗng nhiên Dịch Anh Úc nở nụ cười, vẻ mặt đầy nham
hiểm, anh ta gằn giọng nói, “Nhưng sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ giật lấy đồ của anh. Dù cho anh quan tâm đến thứ gì thì tôi sẽ giật lấy hết.”
Lời thoại này quả thật có thể phá bỏ kỷ lục giới hạn của sự kiêu ngạo, vừa làm người ta khó xử vừa hăng hái không hiểu
được.
Lê Úy không nói nên lời, bề ngoài
của anh chàng Dịch Anh Úc này giống như một thanh niên hiền lành, có một tâm hồn đẹp, vậy mà tính tình có thể âm u kỳ quái như vậy.
Nguyên bản lúc chưa gặp
nam hai này, Lê Úy còn đang suy nghĩ có nên hỗ trợ cho nam hai lên chức hay không, nhưng hiện giờ ngẫm lại thì nên quên đi thì hơn.
Hai người họ Dịch này đều nóng nảy, cô vẫn nên phóng tầm mắt tìm thêm, nam một nam hai không được thì vẫn còn có nam khác mà.
Tiếp theo, Dịch Anh Úc lại bổ sung:
“Bao gồm cả người phụ nữa ngoài cửa, tôi sẽ làm cho cô ta cam tâm tình nguyện yêu tôi.”
Lê Úy: “……” Anh suy
nghĩ như sh*t.
Cô cảm thấy rằng
người em trai kỳ lạ này càng cần nằm viện để điều trị hơn so với Dịch Anh Lãng và cô, thậm chí nên nằm ở khoa thần kinh mới đúng.
Sau khi Dịch Anh Úc hùng hổ phát biểu một đoạn “Tuyên ngôn cướp chị dâu”, anh ta cảm thấy mình thật lãng phí thời gian nếu như ở đây thêm
một giây, nên đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên đùa giỡn “Lê Úy” đang đứng chờ ngoài cửa.
Người đàn ông nhấc kính, nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, “Cô Lê, chúng ta sẽ nhanh
chóng gặp lại nhau thôi.”
Dịch Anh Lãng: “……” Bệnh
thần kinh à.
Anh hoàn toàn không để
câu nói của Dịch Anh Úc vào trong lòng. Câu đầu tiên anh nói khi đi vào phòng bệnh chính là: “Hồi nãy cô đã nói cái gì với nó?”
Lê Úy: “Tôi chưa nói cái gì cả, chỉ có một
mình anh ta nói thôi, ngay cả cơ hội xen mồm vào mà tôi cũng không có.”
Sau đó, cô lặp lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Dịch Anh Úc cho Dịch Anh Lãng nghe.
Dịch Anh Lãng càng
nghe thì mặt càng đen, Lê Úy nghĩ thầm liệu cô có vô tình gây ra rắc rối một lần nữa hay không.
Cô hỏi thật cẩn thận: “Tôi lại làm sai cái gì sao?”
Dịch Anh Lãng nhàn nhạt nói: “Không có.”
Lê Úy lại hỏi: “Vậy việc lúc trước
tôi trả lại mấy giấy tờ của em trai anh cũng không sao cả đúng không?”
Dịch Anh Lãng khẽ gật đầu: “Ừ.”
cuối cùng Lê Úy cũng
thở phào nhẹ nhõm, nếu cô không gây chuyện, vậy thì Dịch Anh Lãng sẽ không trả thù cô.
Trong lòng cô nghĩ vậy, ngoài miệng đồng thời lầm bầm: “Mấy cổ phiếu mà tôi chọn chắc cũng ổn.”
Dịch Anh Lãng mới
vừa giãn mày lại nhăn ngay lập tức: “Cổ phiếu nào?”
Lê Úy thanh thật
khai báo rằng cô không chỉ tự ý trả lại tài liệu cho Dịch Anh Úc thay Dịch Anh Lãng, mà còn giúp anh bán tống đi
rồi mua một vài cổ phiếu mới.
Dịch Anh Lãng hạ
giọng: “Cô mua cái nào? Bỏ cái nào?”
Sau đó anh trực tiếp cầm lấy điện
thoại di động đặt ở chỗ của Lê Úy, mở phần mềm chứng khoán lên. Sau khi xem xét hơn mười phút, anh gọi tên cô với giọng điệu tức giận.
“Lê – Úy.”
Lê Úy cũng rất vô
tội: “Lúc đó bọn họ thúc giục gấp gáp như vậy, mà tôi lại không liên lạc được với anh, nên chỉ có thể chọn đại mà thôi. Chẳng lẽ tôi không chọn được cái nào tốt hay sao?”
Vậy may của cô cũng không kém như vậy chứ? Trước đây
khi còn đi học, cô có thể chọn rất nhiều câu đúng khi làm các câu trắc nghiệm một cách ngẫu nhiên đấy!
Dịch Anh Lãng mặc kệ, anh ném di động cho cô:
“Cô gọi điện thoại cho Ngụy Bân, dựa theo lời nói của tôi để nói với anh ta.”
Lê Úy nhanh chóng lấy di động ra.
Dịch Anh Lãng thấy bộ dáng ngu ngốc của cô thì không nhịn được, anh thấp giọng mắng cô: “Lê Úy, trong đầu cô rốt cuộc chứa
cái gì? Dù là nói chuyện hay làm việc đều không chịu động não suy nghĩ trước. Nếu như Dịch thị vì cô mà thật sự bị tổn thất nặng, cô cho rằng Hoa Ánh và cuộc sống sau này của cô còn có thể tốt được không?”
Lê Úy cố gắng giải thích vì chính mình, “Hệ thống
nói không ảnh hưởng đến mạch chuyện chính, nên tôi mới…”
Lê Úy liếc
mắt, tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng, không một chút thương tiếc: “Chẳng lẽ cô không có não, vì sao không nghĩ tới hậu quả của một người chưa từng tiếp xúc với công việc này gây ra? Cô cho rằng cô là nữ chính, cho nên có thể
tùy tiện làm bậy sao? Bao gồm việc phiền phức trước đây cô gây ra, chẳng lẽ cô cho rằng vì là nữ chính, tôi sẽ bỏ qua một cách vô lý cho cô sao?”
Chỉ cần chạm tay vào công việc, anh
sẽ hoàn toàn thay đổi thành người khác. Như Dịch Anh Úc đã nói, lợi ích luôn luôn được đặt ở trên bất kỳ cảm xúc nào.
Lạnh lùng nghiêm túc, không để ý đến quan hệ tình cảm.
Khi họ gặp nhau
lần đầu tiên, ban đầu Hoa Ánh định dùng cô để có thêm hy vọng cho công ty, nhưng Dịch Anh Lãng đã tàn nhẫn phủ nhận giá trị của cô ngay tại chỗ.
Nếu họ không hoán đổi
cơ thể, ngay cả khi bọn họ đi theo sát cốt truyện gốc của tiểu thuyết, thì dù cho có yêu cô như trong tình tiết, anh ta vẫn sẽ duy trì thái độ chỉ tay năm ngón như vậy, vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi với cô.
Tình cảm
như vậy đã không bình đẳng từ lúc bắt đầu, thế nên những cái gọi là hiểu lầm và ngược tâm được tác giả bố trí cũng là hướng đi bình thường của nội dung câu truyện.
Rõ ràng là trong tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính mới là trung
tâm của truyện, nhưng cuối cùng thì người nắm thế chủ động vĩnh viễn
là nam chính.
Cô không muốn trở
thành nữ chính chút nào.
Cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì đã được báo rằng vận mệnh của cô đã được an bày theo ý nghĩ của “Thượng đế”. Cô giống như một con rối bằng gỗ, dù cho
nội dung vở kịch có ngược tâm, có tàn nhẫn với cô bao nhiêu thì cũng sẽ không có ai hỏi rằng cô có bằng lòng hay không.
Đột nhiên Lê Úy cảm thấy chẳng có ý
nghĩa gì cả.
Dù
sao cái kết của cô đã được sắp đặt, cho dù cô tự có ý thức thì cũng
không có ích gì.
Trong lúc Lê Úy suy tư, điện thoại trong tay cô đã rung lên.
Cô hồi phục tinh thần, là điện
thoại của công ty gọi lại đây, chắc là muốn thông báo cho Dịch Anh Lãng.
Vì thế cô mở loa ngoài.
“Alô?”
Đầu bên kia điện thoại là giọng của chuyên viên
phân tích lúc trước đến gặp cô, nghe có vẻ rất phấn khích: “Dịch tổng! Anh thật sự quá lợi hại!”
Lê Úy:
“?”
Nhà phân tích phấn khích đến nỗi cứ vấp phải chính lời nói của mình: “Tuy những sản nghiệp hoàng hôn* mà anh đã yêu cầu tôi mua trước đây không được tốt lắm, nhưng mà hãy đoán xem? Từ lâu, Chính phủ đã quyết định mua
lại các sản nghiệp này dưới tên hạng mục công trình được dùng để xây dựng công cộng. Văn bản mới được phê duyệt thì Chính phủ đã bắt đầu tiến
hành mua số lượng lớn cổ phiếu do các nhà đầu tư nhỏ lẻ nắm giữ với giá cao, các công ty chứng khoán đã đặt lệnh đấu giá, lượng giao dịch sáng nay đã phá kỷ lục, và giá cổ phiếu của các
sản nghiệp mà anh đã mua trước đó đều đã hồi sinh chỉ sau một đêm!”
*Sản nghiệp hoàng hôn/ Công nghiệp hoàng hôn (Sunset Industry): Một ngành công nghiệp hoàng hôn là một ngành công nghiệp đang suy giảm, một ngành đã qua thời kỳ đỉnh cao hoặc bùng nổ.
Lê Úy nghe không hiểu nhưng nhìn vào vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Dịch Anh Lãng, lại nghe giọng điệu kích động của nhà phân
tích, thì cô nhận ra rằng có khả năng mình đã chó ngáp phải ruồi rồi, vậy mà đã giúp Dịch thị kiếm lời không ít.
Cô vội vàng hỏi hệ thống vì sao lại thế này.
—— “Tất cả các điều kiện thành lập trong tiểu thuyết đều do tác giả quyết định, trong bản thảo không có chi tiết Dịch
thị bị thiệt hại, cho nên bất kể cô có quyết định thế nào, điều kiện đã thành lập sẽ không thay đổi.”
Cho nên khi Lê Úy hỏi hệ thống
nên chọn như thế nào, nó mới nói chọn đại đi.
Bởi vì dù cô lựa chọn như thế
nào thì kết quả cũng chỉ có lợi cho Dịch thị. Vì Dịch thị là bối cảnh không thể thiếu trong toàn bộ tiểu thuyết, nó sẽ không bị tổn thất chỉ vì một số hành vi ngoài luồng của nam chính và nữ chính.
Nói cách khác, với sự hậu thuẫn vững chắc của tác giả, nam nữ chính dù gặp phải khủng hoảng gì cũng sẽ biến nguy thành an.
Đây là cái mà mọi người gọi là ánh
hào quang của vai chính, là bàn tay vàng chân chính.
Dịch Anh Lãng sinh ra
trong một gia đình có gia thế về kinh doanh, từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều tri thức kinh doanh khác nhau, hun đúc anh thành
một tầng lớp tinh hoa trong xã hội.
Anh tốt nghiệp ở Trường Wharton [1], là doanh nhân trẻ tuổi nhất ở thành phố S.
Nhưng thật ra cái điều kiện hoàn
mỹ này đều do tác giả đưa cho.
Tác giả cho
anh có tiền, thì cho dù anh có làm cái gì đi chăng nữa, anh chỉ có thể có nhiều tiền hơn mà thôi.
Những lời trách móc trước đây với Lê Úy đã
trở
thành mũi dao sắc nhọn để anh tự đâm vào trái tim của mình vào lúc này.
Lê Úy vừa bị nói một hồi, trong
lòng đang ôm một bụng tức giận, làm sao cô có thể dễ dàng tha cho anh ta được.
Cô vỗ vai Dịch Anh Lãng.
Dịch Anh Lãng hạ giọng:
“Cô muốn cái gì?”
Cô chớp mắt mấy cái rồi cười ngây ngô: “Đừng cảm ơn tôi, số tiền đó coi như tôi cống hiến cho Dịch thị.”
“……”
Sau khi im lặng một lúc, Dịch Anh Lãng nói khẽ: “Tôi cũng đâu cần.”
Lê Úy kêu ây da, anh ta
còn là người phú quý bất năng da^ʍ* nữa.
*Phú quý bất năng da^ʍ: Dù phú quý cũng không bị mê hoặc. [2]
Mặt Dịch Anh Lãng hơi cứng lại, sau khi do dự một lúc, anh mới nói dứt khoát: “Nếu như cô muốn trực tiếp rút phần lợi nhuận đó thì thông báo cho Ngụy Bân, nói anh ta chuyển vào tài khoản riêng của cô. Còn nếu như
cô muốn chuyển thành cổ phiếu thì để cho anh ta thu xếp giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu tư nhân, kêu anh ta thay số tiền đó bằng giá trị cổ
phần tương ứng của Dịch thị, rồi dựa vào đó chuyển nhượng cổ phiếu tư nhân của tôi sang cho cô.”
Lê Úy: “Cái gì?”
Dịch Anh
Lãng nhìn cô, ánh mắt dịu xuống, giọng điệu anh hơi mất tự nhiên: “Đây là bồi thường cho cô.”
Chỉ cần cô chấp nhận lời xin lỗi này, thì từ nay về sau, cô cũng không còn là nghệ sĩ dưới trướng Hoa Ánh, không còn là một cây hái
ra tiền cho Hoa Ánh, mà chính là một trong những cổ đông lớn nhất của Dịch thị, đồng thời cũng là người có quyền quyết định mọi quyết sách cho công ty truyền thông Hoa Ánh.
Một cái bánh thật lớn bỗng nhiên
rơi xuống đầu Lê Úy.
Đập lên làm cho cô muốn hôn mê.
…………..
Chú thích:
[1]
Trường Wharton
của Đại học Pennsylvania là trường kinh tế của Đại học Pennsylvania, một trường đại học tư thục thuộc Liên đoàn Ivy ở Philadelphia. Được thành lập vào năm 1881 thông qua sự tài trợ của Joseph Wharton, Trường Wharton là trường đại học kinh tế lâu đời nhất thế giới.
Tỉ lệ để được nhận vào học là 9% (vào năm 2016), Donald Trump và nhiều người nổi tiếng khác đã từng học ở đây.
[2]
Phú quý bất năng da^ʍ: (富贵不能淫) nghĩa là trong cảnh giàu sang không mê muội. Ngay cả khi ngồi trên núi tiền cũng phải sống có chừng mực, biết những giới hạn của bản thân.
Câu này là một trong 3 điều tạo thành một người đàn ông chân chính, theo lời Mạnh Tử, nhà tư tưởng lớn của Trung Quốc, để lại trong sách Đằng Văn Công (quyển hạ).
Ba điều đó là Phú quý bất năng da^ʍ, Bần tiện bất năng di và Uy vũ bất năng khuất.