Ninh Quân
Diên lái xe đưa Trần Vận Thành quay lại khu chợ, hôm nay là cuối tuần, là lúc
việc kinh doanh trong khu chợ náo nhiệt nhất, hắn không dừng xe ở bãi đỗ xe bên
ngoài, mà lái xe đến thẳng trước cửa hàng của Trần Vận Thành.
Trong cửa
hàng có hai vị khách, Ngô Hiểu Châu đang giúp bọn họ xem hàng, Quan An Lâm thì
đứng ở cửa tiệm, cầm hóa đơn giao hàng chuẩn bị đi giao số hàng của ngày hôm
nay.
Gã nhìn
thấy một chiếc Land Rover dừng ở phía sau chiếc xe van của bọn họ.
Quan An
Lâm đang ngậm điếu thuốc trong miệng, gã nhìn vào bên trong chiếc Land Rover,
quả nhiên nhìn thấy Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên.
Trần Vận
Thành ngồi bên ghế phó lái, hình như đang định xuống xe, Ninh Quân Diên ngồi
bên ghế lái bỗng nhiên kéo anh qua rồi hôn lên môi anh.
Quan An
Lâm lập tức không nhịn được mà chửi một câu “Đm”, điếu thuốc đang ngậm trong
miệng cũng rơi trên mặt đất, tiếp đó hắn sốt sắng nhìn xung quanh, thấy không
có ai chú ý đến bên này mới hơi yên tâm.
Lúc này
Trần Vận Thành đã mở cửa xuống xe, còn Ninh Quân Diên thì không ở lại mà trực
tiếp lái xe rời đi.
Quan An
Lâm đi về phía Trần Vận Thành, trong giọng nói mang theo chút tức giận: “Anh
điên rồi đúng không?”
Trần Vận
Thành không để ý đến gã, anh đi đến bên cạnh xe van, cầm hóa đơn giao hàng mà
Quan An Lâm tiện tay để trên thùng giấy lên, hỏi: “Đồ đạc chuẩn bị xong hết
chưa? Tôi giúp cậu.”
Quan An
Lâm kéo tay anh, khẩn trương nhỏ giọng hỏi: “Tối qua anh đi thuê phòng với anh
ta thật đấy à?”
Trần Vận
Thành liếc gã: “Không cần giúp đúng không? Vậy tôi vào trước đây.” Anh đẩy tay
Quan An Lâm ra, đi vào giúp Ngô Hiểu Châu tiếp đón khách hàng.
Trước khi
ăn trưa phải ký hóa đơn với khách hàng nên làm chậm trễ chút thời gian, đợi đến
lúc Trần Vận Thành bưng hộp cơm mà anh nhờ Ngô Hiểu Châu mua về lên ăn thì đã
hơn 1h chiều rồi, anh ngồi trên chiếc ghế trước cửa tiệm, bưng hộp cơm ăn thức
ăn đã nguội ngắt.
Quan An
Lâm đi tới phía sau anh, dùng ngón tay kéo cổ áo của anh ra, thấy vùng xung
quanh cổ và xương quai xanh của anh đều có dấu hôn thậm chí là vết cắn thô bạo.
Hai tay
Trần Vận Thành đã bị chiếm dụng, không thể nào đập tay gã ra được, nên chỉ nhấc
cánh tay lên tránh ra: “Làm gì đấy?”
Quan An
Lâm kéo một cái ghế tựa từ trong cửa hàng qua ngồi cạnh anh, vẻ mặt hơi nghiêm
túc: “Không đổi được thật à?”
Bữa sáng
Trần Vận Thành ăn quá muộn nên giờ chẳng thấy đói bụng, cơm nước nguội ngắt ăn
chẳng có mùi vị gì, anh đặt đôi đũa trên hộp cơm, thở dài nói: “Đổi cái gì
chứ?”
Quan An
Lâm hiếm khi chân thành nói: “Tôi coi anh là anh em nên mới nói với anh, chứ
đổi thành người khác xem tôi có quản hay không? Anh ở bên một người đàn ông,
sau này truyền đi sẽ bị người ta chê cười đó.” Gã không học hành nhiều, nên
không hiểu biết nhiều về đồng tính, tư tưởng đơn giản nhất chính là sẽ bị người
khác chế giễu, gã không muốn nhìn thấy anh em của mình bị người khác chế giễu.
Trần Vận
Thành im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng tôi thích anh ấy thì biết phải làm sao?”
Quan An Lâm nghe anh nói thế thì ngẩn người.
Trần Vận
Thành nhìn vẻ mặt của Quan An Lâm, nói tiếp: “Chỉ muốn ở bên anh ấy thôi, không
có anh ấy là không được.”
Quan An
Lâm hơi mịt mờ: “Sao mà không có anh ta là không được? Anh từng thử tìm phụ nữ
chưa?”
Trần Vận
Thành mỉm cười: “Cậu bị ngốc à? Cậu cứ yêu đi rồi biết, thích hay không, cứng
hay không mà còn phải thử à?”
Anh hiếm
khi nói thô tục như vậy, nhưng không muốn Quan An Lâm cứ dây dưa mãi chuyện này
với mình nữa, anh đã quyết định chấp nhận tình cảm giữa mình và Ninh Quân Diên
rồi, cho dù anh em của anh có chấp nhận hay không, thì cũng chẳng thay đổi được
gì cả. Nhưng nếu Quan An Lâm có thể hiểu cho anh, thì đương nhiên anh sẽ hạnh
phúc nhất.
Chừng mấy
ngày sau, Quan An Lâm vẫn hơi rầu rĩ không vui, gã còn muốn nói gì đó, nhưng gã
nhận ra cho dù mình có nói gì thì Trần Vận Thành đều bỏ ngoài tai.
Trần Vận
Thành tới thị trường lao động tuyển thêm một cậu nhân viên giúp Quan An Lâm
giao hàng.
Cậu nhân
viên rất trẻ, mới 19 tuổi, tên là Thạch Bằng, mới từ quê lên đi làm thuê, tính
tình hơi ngây ngô, nhưng làm việc rất chịu khó.
Trần Vận
Thành giúp Thạch Bằng thuê một căn phòng đơn ở bên ngoài để cậu ta ở, nhưng mấy
ngày nay Thạch Bằng đều quen ở lại trong cửa hàng tới rất muộn mới quay về chỗ
ở của mình, có lẽ là không thích ở một mình.
Hôm đó,
hơn 5h, khu chợ vẫn chưa đóng cửa, nhưng bên trong đã chẳng còn khách khứa gì.
Quan An
Lâm mới vừa đi giao hàng về, gã xuống xe bước vào trong cửa hàng mở tủ lạnh lấy
một chai coca ra, vừa uống vừa hỏi Ngô Hiểu Châu: “Anh Thành đâu?”
Ngô Hiểu
Châu chỉ ra bên ngoài, không biết cụ thể là đang chỉ về hướng nào, cô nói: “Đi
ra ngoài nói chuyện với người ta rồi.”
Thạch
Bằng mới từ ghế phó lái xuống xe, thấy một chiếc Land Rover màu xám đậm dừng ở
phía sau xe van của bọn họ, có một người đàn ông cao to anh tuấn bước từ trên
xe xuống, bèn dừng bước nhìn chằm chằm đối phương.
Quan An
Lâm nghe thấy có tiếng xe nên bước ra từ trong cửa hàng, vừa nhìn thấy Ninh
Quân Diên thì nhíu chặt mày.
Ninh Quân Diên hỏi gã: “Trần Vận Thành đâu?”
Quan An Lâm nói: “Tìm anh ấy có chuyện gì?”
Lúc đi
ngang qua người gã, Ninh Quân Diên nhẹ giọng nói: “Dẫn em ấy ra ngoài ngủ qua
đêm.” Rồi không thèm nhìn Quan An Lâm nữa mà đi thẳng vào bên trong.
Lần trước
khi Tôn Thức Lượng mời ăn cơm thì Ngô Hiểu Châu đã gặp Ninh Quân Diên rồi, thế
nên biết hắn là bạn của Trần Vận Thành, vừa nhìn thấy hắn cô lập tức nói: “Tìm
anh Thành ạ? Để em gọi điện bảo anh ấy về.”
Ninh Quân Diên gật đầu: “Cảm ơn cô.”
Sắc mặt Quan An Lâm u ám nhìn theo bóng lưng Ninh Quân Diên.
Lúc này Thạch Bằng đi đến bên cạnh Quan An Lâm, hỏi: “Ai vậy,
anh Lâm?”
Quan An Lâm mất kiên nhẫn nói: “Đừng có tọc mạch.”
Mấy phút
sau, Trần Vận Thành từ bên ngoài quay về. Gần đây thời tiết ngày càng ấm áp,
hôm nay Trần Vận Thành mặc một cái áo khoác màu lam nhạt, tóc cũng dài hơn hồi
tết một chút, trông cực kỳ trẻ trung.
Vừa nhìn thấy Ninh Quân Diên từ xa anh đã nhoẻn miệng cười, rồi
bước nhanh tới, hỏi: “Sao không gọi điện cho em mà đến rồi?”
Ninh Quân
Diên nói: “Công việc buổi chiều đột ngột bị điều chỉnh, có thời gian nên đến
luôn.”
Trần Vận
Thành đang cầm một chai nước khoáng, bên trong có chứa khoảng nửa chai chất
lỏng trong suốt, anh cầm trong tay lắc lắc.
Ngô Hiểu Châu nằm nhoài trên bàn, hỏi: “Cái gì vậy, anh Thành?”
Trần Vận
Thành nói: “Rượu trắng.” Rồi anh nói với Ninh Quân Diên: “Anh đợi em một chút.”
Nói xong, anh bèn đi vào gian phòng trong.
Ninh Quân Diên đi vào theo, tiện tay khép cửa lại.
Quan An
Lâm đứng ở cửa tiệm nhìn bọn họ, bực bội châm một điếu thuốc, tiếp đó gã nhìn
thấy Thạch Bằng đi vào bên trong, nên vội vã giơ tay lên ngăn cậu ta lại: “Làm
gì đấy?”
Thạch
Bằng nói: “Đi vệ sinh.” Ban nãy vừa về cậu ta đã muốn đi vệ sinh rồi, nhưng
nhìn thấy Ninh Quân Diên nên quên mất, giờ mới nhớ ra.
Quan An Lâm lườm cậu ta: “Không được đi.”
Thạch Bằng mù tịt: “Vì sao?”
Quan An
Lâm mặc kệ cậu ta, giơ tay chỉ về phía nhà vệ sinh công cộng: “Gấp quá thì đi
bên kia đi.”
Trần Vận
Thành đặt chai nước khoáng lên tủ bên cạnh ti vi, rồi đi vào phòng vệ sinh rửa
sạch tay, lúc đi ra nhìn thấy Ninh Quân Diên, anh bèn hỏi: “Sao tự nhiên lại
tới đây vậy?”
Ninh Quân Diên nói: “Tới đón em.”
Trần Vận Thành lập tức hiểu ý hắn, anh hỏi: “Hôm nay à?”
Ninh Quân Diên nhìn anh: “Không được sao?”
Trần Vận Thành nói: “Giờ đặt khách sạn có kịp không?”
Ninh Quân Diên nói: “Tới nhà tôi cũng được.”
Trần Vận
Thành dời tầm mắt đi chỗ khác, nói: “Được.” Nói xong, anh cầm chai nước khoáng
ban nãy lên, nói: “Có người bạn tặng cho em chút rượu, anh thử giúp em xem mùi
vị thế nào nhé?”
Ninh Quân
Diên nhận lấy, hắn vặn nắp ra ngửi, nói: “Tôi không biết nhiều về rượu trắng.”
Trần Vận Thành nói: “Uống một chút thôi, em thấy vị ngon lắm.”
Ninh Quân Diên ngước lên nhìn anh: “Tôi phải lái xe.”
“Ừ nhỉ,”
Trần Vận Thành hơi tiếc nuối, anh lấy chai lại, nói: “Còn muốn để anh thử xem
vị thế nào nữa chứ.”
Ninh Quân Diên nói: “Không phải là không được.”
“Hả?” Trần Vận Thành nghi ngờ nhìn hắn.
Ninh Quân Diên nói: “Em uống một ngụm trước đi.”
Trần Vận
Thành ngoan ngoãn cầm chai lên nhấp một ngụm rượu, vừa nuốt xuống thì bị Ninh
Quân Diên hôn lên môi.
Ninh Quân
Diên liếʍ liếʍ hương vị còn lưu lại trong miệng anh, nói: “Ừm, ngon lắm.”
Trần Vận
Thành bỗng nhiên rung động, anh ôm lấy Ninh Quân Diên, ghé vào tai hắn nhỏ
giọng hỏi: “Như thế này có tính là uống rượu lái xe không?”
Ninh Quân Diên thấp giọng nói: “Tôi nghĩ là không tính.”
Hắn vừa
dứt lời, cửa phòng bị người ta gõ từ bên ngoài, giọng Quan An Lâm vang lên:
“Đang làm gì thế?”
Ninh Quân Diên không chút nghĩ ngợi trả lời gã: “Đang làm anh
——”
Còn chưa
dứt lời, Trần Vận Thành đã dùng sức bịt kín miệng không cho hắn nói tiếp, đồng
thời hung dữ lườm hắn, đẩy hắn đi mở cửa: “Không làm gì cả, cậu vào đi.”