Cửa sổ
của phòng mở toang, rèm che sáng vừa dày vừa nặng vẫn chưa buông xuống, mà chỉ
phủ một tầng voan mỏng, sau khi trong phòng tắt đèn, tia sáng chiếu vào qua lớp
voan mỏng, lúc ẩn lúc hiện còn có thể nhìn thấy đường viền của tán cây ở ven
đường.
Địa chỉ
của khách sạn cấp tốc nằm ở nội thành, ngoài cửa sổ là một con đường, tầng cũng
không cao, mặc dù đêm đã khuya, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng
xe ô tô chạy qua, thậm chí còn có cả tiếng cười nói và tiếng bước chân lúc có
nhóm người đi ngang qua.
Điều này
làm Trần Vận Thành xuất hiện một loại ảo giác, như thể lúc những người đó đi
ngang qua dưới lầu, nếu như anh phát ra âm thanh hơi lớn một chút, cũng có thể
bị đối phương nghe thấy. Nên lúc đó anh bất giác cắn chặt môi, chỉ phát ra một
chút âm thanh nhỏ nhặt từ trong khoang mũi.
Lúc này
Ninh Quân Diên lại im lặng, Trần Vận Thành chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở
không ngừng vang vọng bên tai, dựa vào ánh sáng yếu ớt anh nhìn thấy ánh mắt
của Ninh Quân Diên vừa chăm chú mà lại sắc bén, chưa từng rời khỏi mặt anh một
giây nào.
Trần Vận
Thành nghĩ có lẽ lúc này mình rất khó coi, anh đỏ mặt, cổ và thái dương đều
mướt mồ hôi, thế là anh bèn giơ tay lên định che mắt Ninh Quân Diên lại, nhưng
lúc mới giơ lên được một nửa lại bị động tác xấu xa của Ninh Quân Diên làm cho
vô lực khoát lên cánh tay đang chống bên người mình của Ninh Quân Diên, rồi còn
phải nắm cho thật chặt.
Cảm giác
này quá kỳ lạ, không phải là tồi tệ hay khó chịu mà là không thể nào kiểm soát
được. Vứt bỏ cảm giác xấu hổ mở rộng nơi riêng tư nhất của mình, giao mọi thứ
vào trong tầm kiểm soát của đối phương, để rồi không thể theo ý mình được nữa,
sự sung sướиɠ và đau đớn đều là do đối phương mang đến cho mình. Từ trước đến
giờ Trần Vận Thành không thích cảm giác này, nhưng vì đó là Ninh Quân Diên, nên
anh muốn giao hết tất cả cho hắn.
Trong cảm
xúc phức tạp đó, cơ thể Trần Vận Thành càng kéo càng chặt, anh hơi sợ bản thân
mình không kiềm chế được nên giơ tay về phía Ninh Quân Diên rồi gọi hắn: “Ngôn
Ngôn.”
Từ nhỏ
đến lớn, cũng chỉ có bốn năm sống chung với Ninh Quân Diên từng làm cho anh
thoáng chốc cảm thấy mình có thể dựa vào người này. Mặc dù trong cuộc sống hằng
ngày là anh chăm sóc cho Ninh Quân Diên, nhưng trong lòng anh rất ỷ lại vào
Ninh Quân Diên, vì Ninh Quân Diên tuyệt đối sẽ không làm anh tổn thương.
Ninh Quân Diên bèn bế anh lên, để anh ngồi trong lòng mình.
Ngoài cửa
sổ có gió thổi vào, tấm rèm voan mỏng bị thổi bay phất phơ ngày càng cao, mồ
hôi trên người Trần Vận Thành cũng được gió hong khô.
Nhưng sức
nóng vẫn không hề suy giảm, bị tiến vào càng sâu, như thể cả tâm trí và linh
hồn đều bị giam cầm lại, Trần Vận Thành duỗi căng mu bàn chân, anh bám vào vai
Ninh Quân Diên, hít thở rất khó khăn.
Vào
khoảnh khắc cuối cùng, Trần Vận Thành nghe thấy Ninh Quân Diên ghé vào tai nói
với anh rằng: “Tôi yêu em.”
Đầu óc
Trần Vận Thành trống rỗng, kèm theo cảm giác cực hạn nhất của cơ thể, ba chữ
này cứ vang vọng trong đầu hết lần này đến lần khác.
Anh cần
cảm giác được người ta ỷ lại được người ta coi trọng, anh cũng rất thích câu
nói này, thậm chí có một khoảnh khắc anh đã nghĩ, Ninh Quân Diên quá gian xảo,
sau này mỗi lần tận hưởng sự sung sướиɠ cực hạn, có lẽ anh đều sẽ nhớ đến câu
“Tôi yêu em” của Ninh Quân Diên, cả đời cũng chẳng thể thoát ra được.
Sáng hôm
sau, Trần Vận Thành thức dậy rất muộn, anh phát hiện mình lại bị Ninh Quân Diên
ôm chặt trong lòng, khiến anh chẳng còn một chút không gian nào để hoạt động.
Anh thử
nhúc nhích, Ninh Quân Diên ở phía sau cũng tỉnh lại, cánh tay lập tức càng ôm
chặt anh hơn.
Trần Vận
Thành mở miệng nói chuyện, mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc: “Mấy giờ
rồi?”
Ninh Quân
Diên nhắm mắt lại, lúc nói chuyện môi dán vào tóc anh, dịu dàng như thể
đang
hôn anh, giọng hắn lười biếng khàn khàn: “Không biết.”
Rèm che
sáng đã được buông xuống, ánh sáng trong phòng rất tối, nhưng có ánh sáng trắng
thấp thoáng chiếu vào từ trên đỉnh rèm cửa sổ.
Trần Vận
Thành nói: “Không ngủ nữa đâu.” Buổi sáng anh phải quay về cửa hàng để hỗ trợ,
cuối tuần khách đến nhập hàng tương đối nhiều, anh nghĩ nếu chỉ để Quan An Lâm
và Ngô Hiểu Châu ở đó thì sẽ bận chịu không nổi.
Ninh Quân
Diên chẳng có ý định buông anh ra, hắn ậm ờ hỏi: “Vậy phải làm gì? Muốn làm
thêm một lần nữa không?”
Trần Vận
Thành bỗng chốc bị hắn dọa cho tỉnh táo: “Không muốn.” Tối qua lăn qua lăn lại
đến hơn nửa đêm, giờ chỗ đó vẫn còn hơi nhức.
Có lẽ
Ninh Quân Diên vẫn còn buồn ngủ, hắn nhắm mắt lại nói: “Vậy ngủ với tôi thêm
một lát nữa đi, bé cưng.”
Trần Vận
Thành nghe thấy xưng hô đó thì toàn thân nổi da gà, không nhịn được mà muốn đẩy
cánh tay Ninh Quân Diên ra, anh nói: “Đừng gọi em như vậy được không?”
Ninh Quân Diên nói: “Gọi bà xã em cũng không chịu.”
Trần Vận
Thành lật người lại nhìn hắn, nói: “Bình thường một chút, cứ gọi em là Trần Vận
Thành không được à?”
Ninh Quân Diên mở mắt ra.
Trần Vận
Thành nhìn dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của hắn cảm thấy hắn rất đáng yêu, bèn mỉm
cười ghé sát vào hôn lên trán hắn, nói: “Rời giường thôi.”
Ninh Quân
Diên giơ tay vén tóc ra sau, rồi chống người hơi ngồi dậy, nhìn anh nói: “Hẹn
hò tiếp nữa không?” Hôm nay cuối tuần, hơn nữa hắn không cần phải trực.
Trần Vận Thành nói: “Em phải về làm việc.”
Trên mặt Ninh Quân Diên không có biểu cảm gì.
Trần Vận Thành tiến lại gần hôn hắn.
Ninh Quân
Diên không đáp lại, mà để anh hôn một lúc rồi mới trở mình đè lên người anh dây
dưa thêm một lúc lâu nữa.
Lúc ra khỏi khách sạn, Trần Vận Thành nhìn đồng hồ đã hơn 10h
sáng rồi.
Lúc đặt
khách sạn anh còn đặt cả bữa sáng, nhưng giờ này chắc bữa sáng cũng hết rồi,
bèn cùng Ninh Quân Diên đi đến một quán ăn sáng ở gần đó.
Trần Vận
Thành bảo Ninh Quân Diên ngồi xuống, mình thì đi tới trước cửa sổ chọn món ăn
gọi hai bát cháo, một l*иg bánh bao nhỏ, một l*иg xíu mại và hai quả trứng gà
luộc nước trà, rồi đựng trong mâm bưng về.
Từ sáng
sớm lúc rời giường Trần Vận Thành đã thấy khát nước, nhưng đến giờ vẫn chưa
uống được ngụm nào, nên anh bèn bưng bát cháo lên húp mấy ngụm cháo.
Ninh Quân
Diên cầm trứng luộc nước trà tập trung tinh thần bóc vỏ, rồi đưa cho Trần Vận
Thành: “Bà xã, ăn trứng đi.”
Một ngụm
cháo loãng suýt chút nữa sặc vào trong khí quản của Trần Vận Thành, anh bất mãn
trừng Ninh Quân Diên.
Ninh Quân
Diên im lặng một lát, rồi nhìn chằm chằm trứng luộc nước trà trong tay mình,
đổi lại cách xưng hô nói: “Cậu Trần, ăn trứng đi.”
Trần Vận
Thành vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được mà đá hắn một cú ở dưới gầm
bàn.
Ninh Quân
Diên bày ra vẻ mặt hờ hững, hắn không thèm cúi đầu xuống nhìn, mà nói: “Vậy là
giờ em bắt đầu quyến rũ tôi ở dưới gầm bàn đấy hả?”
Trần Vận Thành cố hết sức phủ nhận: “Em không làm thế!”
Ninh Quân Diên nói: “Đừng ngại mà.”
Trần Vận
Thành lấy trứng luộc nước trà trong tay hắn, mỉm cười nói: “Nói vớ nói vẩn.”
Thời gian
đã muộn lắm rồi, lúc này khách trong quán ăn không nhiều, hai người họ ngồi ở
trong góc nhàn nhã ăn sáng.
Ninh Quân Diên hỏi anh: “Lát nữa có cần tôi qua đó giúp em
không?”
“Giúp
việc gì?” Trần Vận Thành đang ăn một cái xíu mại: “Giúp đỡ việc trong cửa hàng
ấy hả? Không cần đâu.” Trong cửa hàng gần như anh toàn quản lý chuyện kinh
doanh bán hàng, Ninh Quân Diên chẳng giúp được gì cả, việc chuyển hàng giao
hàng thì lại không thể bảo Ninh Quân Diên làm được.
Ninh Quân
Diên ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn anh nói: “Vậy buổi hẹn hò của chúng ta cứ vậy
mà kết thúc à? Lần tiếp theo là lúc nào?”
“Lần tiếp
theo hả?” Trần Vận Thành dường như đang suy xét vấn đề này rất nghiêm túc.
Ninh Quân Diên nói: “Đêm nay?”
Trần Vận
Thành cảm thấy hẹn hò rất hạnh phúc, không cần làm việc mà ra ngoài ăn cơm xem
phim, còn được lên giường với giai đẹp nữa, ai lại không muốn mỗi ngày đều hẹn
hò chứ, nhưng ví tiền của anh không chịu nổi đâu. Anh nhìn Ninh Quân Diên, nói:
“Hôm khác đi, tuần sau nhé?”
Ninh Quân Diên nhíu mày.
Trần Vận
Thành nói: “Em hết tiền rồi, em còn phải gom tiền để trả cho anh nữa.”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi có thể cho em vay tiền tiếp.”
Nếu như
đũa trong tay Trần Vận Thành không kẹp xíu mại, anh chắc chắn sẽ ném vào mặt
Ninh Quân Diên.
Ý cười
trong mắt Ninh Quân Diên lóe lên rồi lại biến mất, hắn lấy một chiếc chìa khóa
từ trong túi ra, đặt trên bàn rồi đẩy tới trước mặt Trần Vận Thành.
Trần Vận
Thành nhận ra chiếc chìa khóa này, chính là chiếc chìa khóa mà lúc trước ở nhờ
trong nhà Ninh Quân Diên anh từng dùng.
Trần Vận Thành nhìn chằm chằm chìa khóa chẳng nói gì.
Ninh Quân
Diên nói: “Tôi đã lấy lại chìa khóa dự phòng ở chỗ mẹ tôi rồi, tôi sợ ngày nào
đó mình ở bên ngoài không cầm chìa khóa, nên để một chiếc dự phòng ở chỗ em
được không?”
Trần Vận Thành ngước lên nhìn hắn, anh buông đũa xuống.
Ninh Quân Diên nói tiếp: “Không bảo em chuyển về lại đâu.”
Trần Vận Thành giơ tay ra nhận lấy chìa khóa.
Ninh Quân
Diên lại nói: “Hoặc là em ghét thuê phòng ở khách sạn, muốn đổi khẩu vị.”
Nghe thấy vậy Trần Vận Thành chợt mỉm cười: “Để em nghĩ đã.”
Nghe Ninh
Quân Diên nhắc đến mẹ hắn, anh không nhịn được hỏi: “Lần trước chuyện liên quan
đến Dư Kiệt mà em nói với anh, anh đã nói với dì chưa?”
Ninh Quân
Diên: “Tôi nói với bà ấy rồi, nhưng xử lý như thế nào là chuyện của bà ấy.”
Trần Vận
Thành thầm nghĩ mình cũng chẳng quản được quá nhiều, bèn gật đầu nói: “Ừm.”