Lúc Quan
An Lâm đi qua, ông chủ quán xổ số kiếm cớ rời đi, ông là người làm ăn nghiêm
túc, mặc dù quan hệ với Trần Vận Thành không tệ, nhưng chẳng muốn trêu đến mấy
tên lưu manh trong xã hội như thế này.
Trần Vận Thành đứng im tại chỗ chờ gã.
Quan An
Lâm nhìn tờ giấy quảng cáo cho thuê lại dán trên cửa cuốn một lúc, rồi nói:
“Anh không bán nữa à?”
Trần Vận Thành gật đầu.
Quan An Lâm lại nói: “Anh có cảm thấy bản thân mình đáng đời
không?”
Nghe thấy
vậy Trần Vận Thành không giận, mà chỉ mỉm cười hỏi gã: “Muốn hút thuốc không?”
Quan An Lâm không trả lời.
Trần Vận
Thành kéo cửa cuốn lên một đoạn, bước vào trong cửa hàng mờ tối, một lát sau
mới chui ra, anh cầm một gói thuốc ngoài vỏ đã hơi dính nước, trực tiếp đưa hết
cho Quan An Lâm, rồi nói: “Bên trong vẫn còn tốt, nhưng không bán được, cậu cầm
lấy mà hút.”
Quan An
Lâm không giơ tay ra, gã chỉ cúi đầu nhìn, rồi nói: “Anh nghĩ Trương Văn Dũng
là tôi đấy à? Anh giở trò sau lưng hắn, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông
tha cho anh đâu.”
Trần Vận
Thành nói với Quan An Lâm: “Trương Văn Dũng đương nhiên không phải cậu, cậu là
anh em của tôi, còn Trương Văn Dũng từ trước đến giờ không phải.”
“Tôi là
anh em của anh?” Quan An Lâm giống như nghe được câu gì đó rất mỉa mai.
Trần Vận Thành nói: “Cậu còn nhớ lý do mình vào tù không?”
Quan An
Lâm hét lên: “Lý do? Không phải anh bán đứng tôi cho cảnh sát à?”
Hai người
họ đứng ở ven đường, người đi đường nghe thấy tiếng hét của Quan An Lâm, bất
giác nhìn về phía bọn họ, ngay cả ông chủ quán xổ số ở bên cạnh cũng tò mò ló
đầu ra xem.
Trần Vận Thành giơ tay đặt lên vai Quan An Lâm: “Cậu đừng kích
động.”
Quan An Lâm hất tay anh ra: “Giờ anh có tư cách gì mà hỏi tôi?”
Trần Vận
Thành nhỏ giọng nói: “Không phải tôi muốn bán đứng cậu, mà là nhóm người Trương
Văn Dũng muốn hại chết cậu, cậu còn nhớ ông chủ Dư mà Trương Văn Dũng giới
thiệu cho cậu làm quen không?”
Quan An Lâm không nói gì.
Trần Vận
Thành để ý thấy có người cứ nhìn bọn họ mãi, bèn tiến sát đến bên người Quan An
Lâm, nói: “Ông chủ Dư kia muốn giúp cậu làm giàu thật à? Đến giờ cậu vẫn chưa
tỉnh táo phải không?”
Khi đó,
trong một lần Trương Văn Dũng dẫn nhóm người trẻ tuổi bọn họ ra ngoài chơi thì
quen ông chủ Dư. Ngày ấy Quan An Lâm giúp Trương Văn Dũng chắn không ít rượu,
ông chủ Dư khen gã có tình có nghĩa, nên nói chuyện với gã một lúc còn để lại
phương thức liên lạc.
Về sau
Trần Vận Thành biết ông chủ Dư kia thường qua lại với Quan An Lâm, lúc đó hai
người họ sống cùng nhau trong ký túc xá của xưởng sửa xe, vốn mỗi ngày phần lớn
thời gian đều ở cạnh nhau, nhưng từ khi Quan An Lâm quen biết ông chủ Dư, thì
thường xuyên đi ra ngoài một mình.
Trần Vận
Thành phát hiện ra Quan An Lâm luôn ở trong trạng thái hưng phấn, có một ngày
Quan An Lâm về rất muộn, anh vốn đã ngủ rồi, nhưng lại bị Quan An Lâm đánh
thức. Quan An Lâm uống say, ngồi bên giường nắm bả vai anh nói với anh rằng
mình sắp giàu rồi: “Đợi tôi có tiền, tôi chắc chắn sẽ không quên anh, cả đời
này anh là anh em tốt nhất của tôi!” Những lời Quan An Lâm nói khi đó, đến giờ
Trần Vận Thành vẫn nhớ rất rõ.
Quan An
Lâm và Trần Vận Thành đều giống nhau, không học hành đàng hoàng mà ra ngoài làm
việc, lúc đó bọn họ đều rất trẻ, đều có một chút lý tưởng hư vọng không thiết
thực, rõ ràng đang sống cuộc sống của người ở dưới tầng thấp nhất của xã hội,
nhưng kiêu căng tự mãn xem thường mọi người, nghĩ rằng một ngày nào đó mình có
thể trở thành người của tầng lớp trên.
Trần Vận
Thành biết Quan An Lâm muốn kiếm tiền, bọn họ ở tiệm sửa xe từng bị không ít
hành khách bắt chẹt, Quan An Lâm cũng muốn có một ngày được lái xe sang giẫm
những người đó dưới bàn chân mình, nhưng bọn họ không nghĩ ra phải làm thế nào
mới kiếm được tiền. Giờ tuổi tác đã lớn, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn lại, Trần
Vận Thành sẽ nhận ra bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp trí tưởng tượng kém cỏi, khi
còn trẻ chưa chịu khổ nhiều, hoàn toàn không có bản lĩnh kiếm thật nhiều tiền,
anh không có, đương nhiên Quan An Lâm cũng không có.
Nhưng ông
chủ Dư kia lại cho Quan An Lâm hy vọng. Trần Vận Thành không biết ông ta đã nói
gì với Quan An Lâm mà làm Quan An Lâm rất hả hê đắc ý, hăm he muốn làm một vố
lớn, ngay cả việc ở xưởng sửa xe cũng không muốn làm nữa.
Về sau
Trần Vận Thành nghe nói ông chủ Dư kia còn thuê nhà bên ngoài cho Quan An Lâm,
đưa tiền cho Quan An Lâm ăn nhậu chơi bời, lúc đó anh đã có một loại cảm giác
rất xấu. Mãi cho đến một lần nghe thấy Trương Văn Dũng không cẩn thật tiết lộ,
ông chủ Dư đang tìm người mua ephedrine.
Trần Vận
Thành không biết ephedrine dùng để làm gì, anh lên mạng search thử, mới chợt
bừng tỉnh hiểu ra ông chủ Dư và Quan An Lâm đang cùng nhau lên kế hoạch gì đó.
Anh tìm
Quan An Lâm mấy lần, gọi Quan An Lâm quay về với mình, nhưng Quan An Lâm lại
nói chuyện không liên quan đến anh, bảo anh đừng lo chuyện bao đồng. Suốt ngày
anh đều cảm thấy kinh hồn bạt vía, về sau rốt cục cũng không nhịn được nữa bèn
tìm cảnh sát tố cáo ông chủ Dư và nơi mà ông ta thuê cho Quan An Lâm, để không
dính dáng đến Quan An Lâm, ngày đó anh còn kiếm cớ hẹn Quan An Lâm ra ngoài,
nhưng về sau anh lại phát hiện ra mình quá ngây thơ. Cuối cùng chỉ có một mình
Quan An Lâm ngồi tù vì chuyện này, mục đích mà ông chủ Dư dùng tiền tìm Quan An
Lâm, là để tìm người tới gánh chịu hết toàn bộ trách nhiệm nếu một ngày nào đó
xảy ra chuyện mà thôi.
Trần Vận
Thành sa sút, anh rời xa đám người Trương Văn Dũng, tự dùng tiền tiết kiệm mở
tiệm tạp hóa nhỏ kia. Lúc Quan An Lâm ngồi tù, anh thử tới thăm hai lần, nhưng
Quan An Lâm không chịu gặp, nên về sau anh cũng từ bỏ.
Sau khi
Quan An Lâm ra tù, Trần Vận Thành vẫn muốn tìm cơ hội để ngồi xuống nói chuyện
với
gã, nhưng mấy ngày nay anh cứ phải đi khắp nơi vì chuyện của Chu
Ngạn, nên không có thời gian quan tâm đến Quan An Lâm.
Đến giờ,
Trần Vận Thành chỉ có thể nói với Quan An Lâm: “Những người đó chỉ đang lợi
dụng cậu mà thôi, cậu vẫn chưa nhìn ra ư?”
Quan An
Lâm nói: “Ai mà không lợi dụng ai? Bọn họ muốn lợi dụng tôi kiếm tiền, chẳng
nhẽ tôi không biết lợi dụng bọn họ để kiếm tiền? Tôi không chơi lại bọn họ ư?”
“Chúng ta
không chơi lại bọn họ, bời vì chúng ta không có tiền.” Trần Vận Thành nói.
Quan An Lâm nói: “Không phải, lúc trước là do tôi ngu, còn anh
là do ngốc.”
Trần Vận
Thành nhìn gã một lúc, rồi gật đầu: “Tôi ngốc, nhưng cậu đừng làm những chuyện
ngu xuẩn nữa. Cậu có coi tôi là anh em không cũng chẳng sao, tôi chỉ mong cậu
có thể cách Trương Văn Dũng xa một chút.” Nói xong, Trần Vận Thành kéo túi áo
khoác của Quan An Lâm ra, nhét gói thuốc đã bị biến dạng vào.
Lúc thả
tay ra, Trần Vận Thành lại nói: “Tôi không có tiền, nhưng chỉ cần cậu thực sự
cần, tôi có 1000 sẽ cho cậu 1000. Cậu cứ muốn làm những chuyện đó, cho dù có
giàu thật thì cũng đừng tới tìm tôi, thứ tiền dơ bẩn kia tôi không cần.”
Anh vừa nói xong, ven đường vang lên tiếng còi xe.
Trần Vận
Thành quay đầu nhìn thấy xe của Ninh Quân Diên đã dừng ở ven đường, cửa sổ ghế
phó lái hạ xuống, Ninh Quân Diên đang ngồi bên trong nhìn anh.
Khoảnh
khắc nhìn thấy Ninh Quân Diên, Trần Vận Thành hơi hoảng loạn, anh vội vã nói
với Quan An Lâm: “Tôi đi trước đây.” Rồi bước về phía Ninh Quân Diên, đi được
mấy bước lại quay về khóa cửa cuốn lại, rồi mới lần thứ hai ngồi vào ghế phó lái.
Ninh Quân
Diên không nói gì mà trực tiếp khởi động xe, lúc ô tô đang định chạy đi, thì có
một cánh tay dùng sức đè lên cửa sổ đang rộng mở của ghế phó lái.
Quan An
Lâm đứng một bên cửa xe, nói với Trần Vận Thành: “Anh xuống đây trước đi, tôi
vẫn còn chuyện muốn nói với anh.”
Trần Vận Thành vô thức nhìn Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nhìn Quan An Lâm.
Quan An Lâm nhận ra hắn, lập tức lộ ra ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lời cảm
ơn: Cảm ơn cô Dú rất rất nhiều vì đã giúp mình nạp ngọc vào tài khoản để có thể
lấy raw tiếp tục edit ~~~