Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 31: Cùng dìu nhau

Lúc Ân Bích Việt xuống đài, đệ tử chấp sự của Thanh Lộc kiếm phái quên mất cả việc tuyên bố thắng bại, nhiều người Bão Phác tông quên mất cả việc lên đài dìu người xuống, đệ tử Thương Nhai sơn cũng quên mất việc hoan hô.

Gió ngày hè nhẹ thổi qua cây Du, xuyên qua những cành lá sum suê đã trải qua lửa và băng, rốt cục rơi ào ào trong gió.

Băng sương tan đi, đọng lại thành vũng nước trên đài, lá khô chuyển động ở trên. Tựa như có một cơn mưa thu vừa trút xuống, xóa đi khô nóng giữa hạ, mang theo ý lạnh hiu quạnh đến nhân gian.

Đệ tử chấp sự bỗng nhiên hoàn hồn, cao giọng nói, “Trận đấu kết thúc! Ân Bích Việt của Thương Nhai sơn chiến thắng!”

Lời này như một tín hiệu. Không chỉ là đệ tử Thương Nhai sơn, ngay cả những người ở dưới đài, đều hoan hô mà vung kiếm lên, âm thanh truyền xa, dân chúng của Diệp thành cũng cùng vỗ tay.

Đệ tử Bão Phác tông nhào lên đài, một trái một phải đỡ Hà Lai sắc mặt trắng bệch xuống đài.

Đoàn Sùng Hiên cao giọng cười nói, “Tứ sư huynh, đệ sau này sẽ bưng trà rót nước đưa kiếm cho huynh, chỉ mong huynh bảo hộ đệ!”

Đương nhiên đây là một câu nói đùa, các đệ tử Thương Nhai sơn đều cười rộ lên, dồn dập chúc mừng Ân Bích Việt.

Chỉ có Lạc Minh Xuyên vẫn cau mày, trầm giọng hỏi, “Đệ có bị thương không?”

Y vừa hỏi, mọi người mới nhớ tới. Trận này thắng rất đẹp, khiến bọn họ quên mất lúc nãy Ân Bích Việt đã đối mặt kiếm ý hừng hực, nên lúc này đều lo lắng.

Ân Bích Việt lắc đầu, “Không có.”

Lạc Minh Xuyên quan sát hắn thật tỉ mỉ, thần sắc rốt cục bình tĩnh lại, “Đi về nghỉ ngơi thôi.”

Các đệ tử Thương Nhai sơn tự phát nhường ra một con đường, để Lạc Minh Xuyên mang hắn về bên Thu hồ.

Đoàn Sùng Hiên vốn cũng muốn đi cùng, nhưng hắn ngẩng mắt nhìn, có thể thấy một rừng váy hoa và ô dù cách đó mười trượng.

Biết rằng có đi cùng chỉ khiến sư huynh thêm phiền phức, không thể làm gì khác hơn là nói với hai người bọn họ, “Buổi tối gặp lại bên Thu hồ, tứ sư huynh nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Lạc Minh Xuyên cùng Ân Bích Việt đi về Diệp thành.

Bọn họ vừa đi, trên khán đài phía Đông, hai vị nhân vật lớn nửa bước Đại Thừa cũng bắt đầu cáo từ, các trưởng lão trên đài vội vàng đứng dậy hành lễ và xếp lại thứ tự chỗ ngồi; nhóm đệ tử chấp sự Thanh Lộc kiếm phái đi lên xử lý nước đọng trên lôi đài; người Bão Phác tông bên kia sớm đã đi một nửa, nghe nói là đi tìm y tu bên Giai Không tự.

Chung Sơn và Tống Đường không biết lúc nào cũng đã đi.

Các trận đấu khác vẫn tiếp tục, chỉ là người bên lôi đài đã ít đi rất nhiều.

Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên đi trong Diệp thành.

Hôm nay là tiểu Thử

(ngày 6,7,8 tháng 7), trời nắng chang chang, chiếu sáng cả đá xanh trên đường.

Trên đường vắng lặng, không có tiếng người hay tiếng chó sủa, tựa như cả tòa thành đều đang ngủ trưa thật sâu.

Chỉ có ve sầu không biết mệt mỏi kêu to.

Trong ngày hè khô nóng, Lạc Minh Xuyên lại cảm nhận được hàn ý hết đợt này đến đợt khác tỏa ra từ trên người Ân Bích Việt.

Từ Thương Nhai sơn đến Diệp thành, dọc theo con đường này, Lạc Minh Xuyên sớm đã phát hiện, lúc thường nhiệt độ trên người sư đệ rất thấp, ban đêm còn thấp hơn.

Đoàn Sùng Hiên cũng từng đùa giỡn nói, “Đi ở bên cạnh tứ sư huynh rất mát mẻ, làm lạnh còn tốt hơn so với Tị hỏa châu.”

Bởi vì Ân Bích Việt nhiều năm tôi luyện kiếm thế bên cạnh hàn đàm ở Hề Hoa phong, nhuộm cả người hàn khí vào cơ thể.

Cái này cũng không ngạc nhiên gì, công pháp của võ tu và thiên phú linh mạch của linh tu, đều sẽ thay đổi thể chất của tu sĩ.

Nhưng bây giờ, Ân Bích Việt mới vừa sử dụng Hàn Thủy kiếm, loại hàn ý này mãnh liệt đến không bình thường.

Vì vậy Lạc Minh Xuyên dừng bước lại, đánh giá sắc mặt thiếu niên, nghiêm túc hỏi,

“Sư đệ, đệ có chỗ nào khó chịu hay không?”

Ân Bích Việt im lặng.

Hắn không nghĩ tới Lạc Minh Xuyên nhạy cảm như vậy, rõ ràng hắn đã điều chỉnh hơi thở và bước đi của mình giống như bình thường vô cùng cẩn thận.

Hắn đúng là không bị thương, mà dù sao cũng là trận chiến vượt cảnh giới, ‘Đạp Sơn Hà’ tiêu hao thần thức và tâm lực vô cùng, kiếm cuối cùng đã phải dốc toàn bộ chân nguyên.

Lúc chiến đấu phải tập trung vô cùng, lúc này đột nhiên thanh tĩnh lại, mới cảm thấy trong kinh mạch và xương cốt tràn đầy hàn ý.

Là do Hàn Thủy kiếm chưa thỏa ý.

Nếu là lúc trước, đây là vấn đề nhỏ không đáng lo, chỉ cần vận chuyển chân nguyên một vòng là có thể giải quyết.

Nhưng hắn hiện tại không còn chân nguyên, cũng không có khí lực. Lại bị Lạc Minh Xuyên hỏi như vậy, càng thấy cơn uể oải vọt tới như thủy triều.

Ngay cả hai bước đệ cũng lười đi, huynh kéo đệ về được không?

… Ha ha, chuyện này cũng quá mất mặt đi.

Ân Bích Việt mím mím môi, “Không sao, đi thôi.”

Lạc Minh Xuyên cũng không động, trên mặt hiện ra mấy phần lúng túng,

“Thật ra là như vậy… Lúc nãy huynh đứng lâu dưới nắng, có lẽ là thời tiết quá nóng, nên bây giờ huynh cảm thấy có chút choáng đầu… Sư đệ có thể dìu huynh được không?”

Nói xong còn cười ngượng ngùng.

Ân Bích Việt tựa như có thể nhìn thấy cảnh hắn và Lạc Minh Xuyên bò về tới Thu hồ.

Lạc sư huynh!

Huynh troll nhau à! Phá Chướng cảnh vì sao lại say nắng?!

Nếu như người khác nói như vậy, Ân Bích Việt có đánh chết cũng không tin.

Mà toàn bộ Thương Nhai đều biết, Lạc Minh Xuyên là một chính nhân quân tử, sẽ không nói khoác.

Ân Bích Việt đã bắt đầu suy nghĩ miên man, chẳng lẽ là người này luyện công pháp đặc biệt nào đó, không thể ở lâu dưới nắng?…

Hắn cảm thấy trên con đường dưới trời nóng đến bốc hơi, phát hiện ra đừng nói là người, ngay cả con chó cũng không có.

Vì vậy thấy chết không sờn gật đầu, “Được!”

Dìu thì dìu!

Hai ta dìu nhau, cùng bò tới Thu hồ!

… Nhưng chuyện mất mặt như vậy, nhất định không thể để cho người thứ ba biết được.

Ân Bích Việt đến gần hai bước, đưa tay ra, đỡ cánh tay phải của Lạc Minh Xuyên. Thân thể người được dìu thuận theo thế nghiêng qua tựa trên người hắn.

Khí tức xa lạ mà ấm áp phả vào mặt.

Tuy nói một đường ở chung, đã không còn sự bài xích trong vòng ba thước nữa.

Thế nhưng khoảng cách gần như vầy là chưa bao giờ có, Ân Bích Việt vẫn cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

Lại thấy Lạc Minh Xuyên mang biểu tình chân thành nói cám ơn, “Phiền sư đệ.”

“… Không phiền.”

Đi được hai bước, khó khăn trong dự đoán cũng không xuất hiện, trái lại Ân Bích Việt rất nhanh phát hiện…

Quả nhiên là người say nắng, thật sự rất là ấm áp! ~(≧▽≦)/~

Hàn ý trên người hắn là chảy ra từ kinh mạch và xương cốt, mặt trời chói chang khô nóng cỡ nào, cũng không cách nào xua tan.

Mà việc đỡ Lạc Minh Xuyên rõ ràng không giống vậy.

Trên người Lạc Minh Xuyên, dường như lưu chuyển một tầng chân nguyên mỏng, ấm áp mà khô ráo, xuyên thấu qua đạo bào, lan truyền đến người bên cạnh.

Hàn ý lạnh buốt tan đi, mỗi mẫu xương như được phơi dưới mặt trời ấm áp.

Đây là… Say nắng nghiêm trọng đến mức chân nguyên tràn ra sao? Sẽ không ngất đi chứ?

Ân Bích Việt đã có khí lực, dìu người kia càng gần hơn chút, từng bước một hướng về Thu hồ.

Tiếng ve kêu vang vọng đường dài, gió nhẹ lay động bóng cây.

Giữa hè ở Diệp thành, hai người trẻ tuổi mang đạo bào màu trắng dìu nhau, đi qua con phố dài quanh co.

Đèn l*иg treo trên mái cong khẽ lay trong gió, sau hàng vạn ngôi nhà cao cửa rộng là hồ nước sóng gợn lăn tăn.

Vào thời khắc này, bọn họ đều coi bản thân là chỗ nương tựa của người kia.

******

“Đệ tử Kiếm Thánh Ân Bích Việt chiến thắng Hà Lai, người đứng thứ năm trong ‘Bão Phác Thất Tử’

tại Chiết Hoa hội.”

Tin tức này truyền đến mỗi một góc trong Diệp thành với tốc độ nhanh nhất, truyền cả Nam Địa và các đại lục khác.

Những chi tiết nhỏ nhất của trận chiến đó đều được truyền đi. Hai người kia xuất kiếm thế nào, biến đổi bất ngờ và tình thế ngàn cân treo sợi tóc ra sao, trong mỗi quán trà ở Nam Địa, đều sẽ nói chuyện này cho khách khiến bọn họ trầm trồ.

Nhưng những người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú vẫn có thắc mắc.

‘Đạp Sơn Hà’ và ‘Thượng thanh vân’, ‘Bão Phác Bát Quái’ và ‘Hàn Thủy’, tuy không hơn thua nhau, nhưng cảnh giới của Hà Lai cao hơn, Ân Bích Việt làm sao để thắng?

Chỉ là kiếm ý thôi sao?

Cảnh giới của Ân Bích Việt có hạn, có thật sự là chỉ dùng cành cây thì có thể phô ra kiếm ý hoàn mỹ như thế?

Vì vậy hướng Ân Bích Việt xuất kiếm cũng được chú ý.

Một loại suy đoán truyền ra, một kiếm Hàn Thủy kiếm có thể đánh thắng địch, mấu chốt không phải ở áp chế, mà là phá giải.

Ân Bích Việt phá giải Bát Quái kiếm.

“Hoang đường! Bát Quái kiếm trăm nghìn biến hóa, lão phu học kiếm 100 năm không dám nói tinh thông, nhưng một hậu bối sống chưa đến 20 năm có thể phá giải sao?!”

Trưởng lão dẫn dắt Bão Phác tông nghe được cách nói này, lập tức nổi trận lôi đình.

Hà Lai ở trên giường mang sắc mặt trắng bệch.

Gã vốn cho là lần Chiết Hoa hội này, gã là người của Bão Phác tông có hy vọng đoạt giải nhất nhất.

Nhưng vận may của gã không tốt, vòng thứ nhất đã gặp phải Ân Bích Việt.

Thương thế da thịt gân cốt còn có thuốc quý giá và châm cứu có thể chữa, nhưng vết nứt ở đạo tâm thì làm sao chữa?

Nhưng gã nằm trong ‘Bão Phác Thất Tử’, quẻ Ly của Bát Quái kiếm trận, nếu như không có gã, kiếm trận làm sao thành thế?

Đối với Bão Phác tông, vấn đề này quan trọng hơn so với thương thế của gã.

Vì có gã, kiếm trận mới có thể thành, Bão Phác tông chắc chắn phải làm gì đó.

Vị trưởng lão kia khắc lên một tấm ngọc giản, sau khi giản thành,

lập tức hóa thành một vệt sáng bay theo hướng Hoành Đoạn Sơn ở Tây Địa.

“Bọn chúng cho rằng phái ta không có ai hay sao?”

******

Chiết Hoa hội mấy ngày sau đó, phật tu của Giai Không tự và Hưng Thiện tự cũng xuất hiện nhiều hơn, Đại thủ ấn và Kim cương bất phá thể của Phật môn thật đúng là làm cho người ta tán thán; Trong Liêm Giản tông, người được coi là số một trong linh tu cũng lên đài, thi triển Khô Mộc Hồi Xuân quyết; còn có Chung Sơn của Thanh Lộc kiếm phái và vị sư đệ cùng phong, khiến cho Phi Vũ kiếm quyết tỏa sáng; thậm chí ngay cả một vị đệ tử không biết tên của một môn phái nhỏ ở Đông Địa, người mới xuất hiện, trở thành người thứ hai vượt cảnh giới mà thắng…

Chiết Hoa hội ở vòng thứ nhất, rất nhiều người trẻ tuổi đều triển lộ ra thiên phú kinh người cùng trình độ

tu hành.

Thế nhưng không có một trận đấu nào đặc sắc hơn trận của Ân Bích Việt và Hà Lai.

Vì vậy cuộc chiến tiếp theo của đệ tử Kiếm Thánh khiến người ta mong đợi vô cùng.

Vòng thứ nhất kết thúc, 162 người vào vòng kế tiếp, chia làm 81 cặp.

Lần này chỉ cần những người đánh số từ 1 đến 81 rút thăm là được. Ba người Ân Bích Việt

không cần đi rút thăm nữa, chỉ cần chờ người ta bắt trúng mình là xong.

Mấy ngày trước đây Ân Bích Việt

luôn luôn ở trong phòng nhập định. Sau trận chiến với Hà Lai, hắn cảm ngộ rất nhiều thứ, vì vậy đóng cửa không ra, cẩn thận tu hành. Ngồi chiếu ngẫm nghĩ, ngưỡng cửa Phá Chướng cảnh càng rõ ràng.

Ngày đó, kết quả rút thăm đã có.

Hắn đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Lải Nhải cũng đang định ra ngoài.

“Tứ sư huynh muốn đi xem kết quả rút thăm dán ở trước cổng?”

Ân Bích Việt gật đầu.

Lải Nhải cười nói, “Có một chỗ tin tức còn nhanh hơn, hà tất phải bỏ gần cầu xa?”

Ân Bích Việt đã hiểu, Lải Nhải đây là mời hắn đi hoa lâu lần thứ hai, à không, trà lâu.

Dựa theo thói thích xem trò vui của dân chúng Diệp thành, tin tức ở trà lâu đúng là nhanh nhất.

Hắn liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của Lạc minh Xuyên ở đối diện, cũng không biết người kia còn ở trong phòng hay đã ra ngoài.

Ngày đó sau khi hắn dìu Lạc Minh Xuyên về, đưa vào trong phòng, xác định người kia không sao rồi mới đi, cho nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Ân Bích Việt vốn không hiểu Lải Nhải tại sao lại dám ra phố. Rõ ràng lúc trước mỗi lần đi dạo phố, tên này đều khiến cho khu phố giống như có người nổi tiếng dạo phố.

Khi bọn họ đi ra đến bên Thu hồ, xuyên qua các phủ đệ của các quý nhân ở thành Nam, đi trên phố chính của Diệp thành, lúc ánh mắt u oán của mấy cô nương nhìn sang, Lải Nhải thở dài nói, “Hai ngày trước đệ bị chặn ở cửa thành, vì vậy đã nói ‘Tại hạ đã có người trong lòng, chỉ chung thủy với một người, đời này không phải nàng ấy thì không cưới’… Câu này đúng là hữu dụng thật.”

Ân Bích Việt bừng tỉnh, không trách được, hóa ra đường diễn của chú đã quẹo từ mẫu người đàn ông độc thân quý giá sang người đàn ông si tình.

Thái Hòa lâu dù vẫn chưa đến buổi tối náo nhiệt nhất nhưng đại sảnh lại vẫn được ngồi đầy.

Hai người Ân Bích Việt đi lên lầu hai.

Hắn không biết danh tiếng của hắn bây giờ đã không kém Lải Nhải là bao, lúc lên lầu đã có rất nhiều người chú ý tới hắn.

Chỉ có điều không có tu sĩ nào dùng thần thức dò xét bởi vì kiêng kỵ, cũng không có ánh mắt đánh giá trắng trợn không kiêng dè đặt trên người hắn là do kính nể.

Sau một khắc, quán trà vốn huyên náo, đột nhiên yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Trước mắt hắn xuất hiện một vệt trường bào sơn thủy bát mặc.

Bọn họ muốn lên lầu, người nọ muốn xuống lầu.

Cầu thang rất rộng, ba người đi song song cũng đủ.

Nhưng người kia hiển nhiên không có ý đi xuống.

Ân Bích Việt giương mắt nhìn.

So với mặt của người kia, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy vẫn là thanh kiếm của người nọ.

Phong Vũ kiếm.

Chung Sơn.