Sự đả kích này là có tính hủy diệt.Hoàng đế khí huyết cuồn cuộn đang muốn phun ra mấy búng máu thể hiện đau thương, Huyền Vũ mặt mũi đầy những thịt đứng lên dạo bước đến trước mặt hoàng đế, thản nhiên cười nói: "Thú vị không?"
Giọng nói quen thuộc.
Hoàng đế bị chọc giận đến suýt nữa khóc ra.
Huyền Vũ gỡ mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, giờ khắc này đang mang theo ý cười nhẹ nhàng: "Thuật dịch dung của tam sư phụ nhà ngươi quả thật rất tuyệt, nàng nói tiểu kinh hỉ này là quà tân hôn tặng cho ngươi."
Hoàng đế: "..."
Vung tay áo bò dậy, vẫy đám người lui, vô cùng đáng thương dán qua ôm lấy người: "Kinh hỉ gì nha, kinh hãi còn tạm được, ngươi sờ sờ, ngươi sờ sờ trái tim bé nhỏ của ta." Cầm tay người đặt lên trước ngực mình: "Đều bị dọa đến ngừng đập rồi, ngươi cần phải bồi thường cho ta."
Giáo chủ cười, đôi mắt đưa tình ẩn tình, ung dung nói: "Ồ? Muốn ta đền bù tổn thất cho ngươi thế nào?"
"Tiểu Thu của ta thông minh như vậy, như thế nào không biết?" Nói xong liền nâng bàn tay trước ngực đến bên môi, hôn một cái.
Giống như điện giật.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là tình ý.
Muôn vàn thâm tình cũng hóa thành một mảnh mềm mại.
Mềm như mây trên bầu trời, muốn hắn tùy ý xâm chiếm, không một câu oán hận.
Vì vậy giáo chủ rút tay về.
Bưng lấy hai má hoàng đế, chủ động cắn nhẹ lên đôi môi hắn, trong tiếng than tràn đầy cưng chiều: "Được rồi, đêm nay ta cho phép ngươi làm bất kỳ điều gì đối với ta."
"Ngươi nói?" Giọng nói khàn khàn đã gần như không thể phát ra tiếng.
"Ừm, ta nói."
...
Hoàng đế vẫn có thể cảm giác được.
Tiểu Thu của hắn trải qua rất nhiều, biến hóa cũng rất nhiều.
Rõ ràng nhất không gì hơn là ngày càng ôn nhu, loại ôn nhu này chỉ đối với mình hắn.
Giáo chủ đối với điểm mấu chốt của hắn là lui lại lui, lùi đến độ sắp không có giới hạn rồi, thật sự tức giận cũng chỉ là trên mặt giả vờ phẫn nộ một chút.
Này còn không phải là hợp với ý của hoàng đế?
Bảo hắn khi dễ người thỏa thích?
Nhưng tâm tư muốn khi dễ này lại bị bằng phẳng của đối phương đánh bại.
Giống như lúc này.
Hai người ôm hôn nhau ngã xuống giường. Một tay giáo chủ chống ở trên ngực hoàng đế bảo hắn ngồi trên giường, mình thì chủ động tách hai chân ngồi lên.
Hai bên đối diện, không lâu sau liền cởϊ qυầи áo đối phương đến rơi rớt tan tác. Hoàng đế ôm eo giáo chủ đang muốn đè người xuống giữa giường, bị giáo chủ cầm cổ tay rút ra, đôi mắt ái muội ẩn tình nhìn hắn nói: "Để ta tới..."
Để ngươi tới cái gì?
Hoàng đế có chút sững sờ, giáo chủ liền ôm lấy cổ hắn hôn lên, hôn môi ôn nhu lại nhiệt liệt từ cằm trằn trọc đến cổ, một đường ướt nhẹp dọc theo l*иg ngực xuống dưới, đùa giỡn nhô lên ở ngực, liếʍ qua cơ bụng rắn chắc. Cả người giáo chủ cũng chậm rãi rời khỏi ngực hoàng đế, quỳ gối trước hông hắn, nửa kéo nửa lôi liền cởϊ qυầи trong xuống, nụ hôn ái muội sắc tình vẫn còn tiếp tục...
Lúc này hoàng đế còn không biết tức phụ mỹ nhân của mình muốn làm gì, nên đi đâm tường luôn đi.
Nhưng hiện tại hắn cũng hưng phấn đến muốn đi đâm tường, đôi môi ấm áp kia hôn xuống dưới bụng, cảm giác nhồn nhột lại khiến cho thần kinh hắn căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng thô nặng rất nhiều.
Nhưng giáo chủ vẫn không nhanh không chậm, dùng miệng ở đó vẫn còn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Hai mắt dây dưa, tia lửa văng khắp nơi.
Món đồ chơi ẩn giữa bụi cỏ của Hoàng đế cũng run run rẩy rẩy ngẩng đầu, bị giáo chủ rũ mắt nhìn thấy cong môi cười cười, đỡ đại gia hỏa đáng thương khoe mẽ kia, liền bắt đầu liếʍ hôn.
Hoàng đế nhịn không được rên ra tiếng. Duỗi tay bắt lấy bờ vai trần trụi của giáo chủ, thúc giục trong im lặng.
Đôi môi đỏ tươi ấm áp kia liền nghe lời hôn qua từng tấc da của dươиɠ ѵậŧ.
Hai người mắt thầy nó ở trong tay của giáo chủ trở nên thô dài cứng rắn, trở nên dữ tợn nóng hổi, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nhưng chỉ là hôn.
Đã có thể từ đáng thương ra vẻ ngoan ngoãn trở nên ngang ngược dã man.
Chờ giáo chủ há miệng ngậm nó vào trong, dùng đầu lưỡi mềm mại vòng quanh cán liếʍ láp hầu hạ, cả người ra gia hỏa kia nổi gân xanh chằng chịt, dữ tợn muốn hướng tới cái miệng nhỏ nhắn nóng ướt chặt khít kia.
Hoàng đế vội vàng nắm cằm giáo chủ rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi khoang miệng kia. Là thật sự không chịu được trêu trọc tàn nhẫn như vậy, hắn sợ mình sẽ không khống chế được ấn đầu đối phương bắt y nuốt.
Hít sâu một hơi nói: "...Được rồi, bảo bối để cho ta hầu hạ ngươi đi."
Nói xong đang định kéo người lên giường, bị giáo chủ kéo tay cự tuyệt.
Y nhìn hắn, đôi mắt ướŧ áŧ ý cười dịu dàng, mở miệng nói chuyện, môi đỏ ướŧ áŧ lúc đóng lúc mở, đầu lưỡi mềm mại như ẩn như hiện.
Y nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn?"
Hoàng đế: "..."
Y duỗi đầu lưỡi liếʍ liếʍ dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng của hắn, nhẹ giọng dụ dỗ: "Chỉ một đêm này, tối nay ngươi muốn ta phóng đãng hơn kỹ nữ thanh lâu cũng được."
Hoàng đế: ".."
Hắn nói không ra lời!
Trong đầu bắn ra từng tia lửa.
Chỉ có thể nhìn mỹ nhân trước mặt hắn vai ngọc hơi lộ, há mồm phun ra nuốt vào thứ dưới hàng hắn. Y hầu hạ vô cùng cố sức, đầu lưỡi vòng quanh cán liếʍ thành một vệt nước ướŧ áŧ, thỉnh thoảng còn ngậm thật sâu vào dùng sức mυ'ŧ một cái, ngón tay thon dài nắm ở dưới gốc vuốt ve đùa giỡn, đã là vượt quá khả năng.
Nhưng đối với Hoàng đế mà nói vẫn chưa đủ.
Bộ dạng y mở to miệng, rũ mắt, nghiêm túc ăn vào vật lớn của hắn sẽ chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ làm nhục y của hắn! Bàn tay đặt trên vai đối phương bất tri bất giác liền dọc theo cổ hướng lên trên, giữ chặt gáy y liền đâm về phía mình, lại khiến y ăn đến càng sâu hơn một chút! Lại khiến y ngậm vào càng chặt hơn một chút!
"A...ư, a..." Giáo chủ bị bức đến khóe mắt đỏ lên, nước bọt ướt đẫm không khống chế được chảy xuống từ khóe miệng đỏ bừng, sáng bạc một mảnh.
Nam nhân kia vẫn ấn đầu y giống như điên rồi, bức y hướng về phía dưới háng, chỉ cảm thấy thứ cứng rắn kia đều sắp cắm vào yết hầu y, cắm đến y buồn nôn muốn ói.
Cũng chính là hung ác qua lại mấy chục lần, thứ nhét đầy miệng y liền nảy lên nảy lên bắn vào trong miệng y, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp bắn vào sâu trong yết hầu, vừa rút ra vẫn còn một ít bắn vào trên mặt y. Y đẩy đối phương ra, nằm trên giường chật vật nôn khan, nhưng lại không nôn ra gì, là đều nuốt vào đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia.
Y nói lời "tận tình thỏa thích" đối với người nào đó cũng chỉ là muốn chiếm đoạt tiên cơ, hao tổn tinh khí của hắn trước, tránh khỏi nửa đêm về sáng bị khi dễ đến bản thân hỏng chết.
Hiện tại xem ra sai rồi?
Chỉ vòng đầu tiên liền khiến cho bản thân "đả thương kẻ địch 1000 tổn hại 800", mặc dù trong cổ họng còn có chút cảm giác ghê tởm, phía dưới rồi lại hư không động tình đến sắp ra nước...
Hoàng đế kéo người lên giường nửa, ôm vào trong ngực, kéo tay áo lau dịch trắng bên môi cho người ta. Giáo chủ chỉ cụp mi rũ mắt, không rên một tiếng. Hoàng đế thầm nghĩ chẳng lẽ là chọc giận người. Nâng cằm đối phương lên, liền thấy đôi mắt ướt dầm dề bị che dưới hàng mi thật dài của mỹ nhân.
Thần thái câu nhân như thế. Cũng lập tức không lau mặt gì nữa, dán môi qua chậm rãi liếʍ sạch, động tác trên tay không ngừng, vài cái liền lột sạch quần áo mỹ nhân không còn một mảnh.
Ôm thân thể trơn bóng vào ngực, nơi bàn tay chạm đến, đều để lại run rẩy bé nhỏ. Giáo chủ vươn tay ôm vai hoàng đế, cổ dựa vào nhau, môi run rẩy ghé vào tai hắn nói: "Ngươi muốn sờ đến khi nào?"
"Hả? Không thoải mái sao?" Hoàng đế cười ngả ngớn.
Bàn tay liền đi tới giữa hai chân giáo chủ, trêu chọc: "Đều ướt."
"A..." Giáo chủ cắn môi: "Vậy ngươi còn chờ gì..."
"Chờ gì?" Hoàng đế cười đưa ngón tay tiến vào huyệt sau ướt đẫm run rẩy co chặt kia: "Chờ ngươi nói một chút...lời thật lòng."
"A...nói cái gì..." Ngón tay làm loạn kia lại cắm vào một ngón, không nặng không nhẹ đùa bỡn trong huyệt đang ngứa ngáy hư không, làm cho hai mắt giáo chủ đều đóng chặt, lông mi run đến lợi hại.
"Thoải mái không?"
"...Thoải mái."
"Còn muốn thoải mái hơn không?"
Giáo chủ bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, thật ngắn ngủi.
Chút cảm thấy thẹn ấy đã sớm vô dụng với y. Trò lừa bịp này không khỏi buồn cười.
Vì vậy y mở ra đôi mắt sóng nước óng ánh, liếʍ khóe môi hoàng đế, không biết xấu hổ nói: "Phu quân...mau tiến vào làm ta a...a ư...ta muốn ngươi..."
Hoàng đế: "..."
Hắn cảm thấy mình lại không nói ra lời!
Chỉ có thể nghe lời trở mình đè giáo chủ xuống, tách hai chân đối phương ra, không tiếp tục dài dòng liền cắm vật cứng nóng rực dưới háng của mình vào!
"A...a!..." Giáo chủ không chút phòng bị liềm bị đâm, siết chặt chăn gấm nhịn xuống đau đớn.
Dù sao chỗ kia đã thật lâu không dùng để hầu hạ, mặc dù ẩm ướt ra nước, cũng là công lao bôi mỡ lúc trước. Hiện tại thứ cứng rắn vừa thô vừa to kia trực tiếp cắm vào như vậy, thật sự khiến y khó có thể chịu đựng.
Ngửa cổ cũng không thể nuốt xuống tiếng rên thống khổ.
Nhưng trong lòng lại là thỏa mãn vặn vẹo một trận, chỉ cảm thấy thứ kia không chỉ nhét vào trong cơ thể y, còn lấp kín trái tim y.
Hoàng đế thờ hổn hển cúi người xuống, nắm hai tay giáo chủ đặt lên lưng mình.
Ánh mắt sáng quắc bức người: "Này chính là ngươi yêu cầu, ngày mai bảo bối không xuống giường được cũng đừng trách vi phu không có đúng mực."
"A a...đừng..." Giáo chủ ôm lấy lưng Hoàng đế, muốn cầu hắn chờ chút lại động tiếp.
Nhưng một câu còn chưa nói ra, người kia bắt đầu thẳng lưng đưa hông, một cái một cái! Đánh vào huyệt y cực kỳ hung ác!
Lỗ nhỏ kia qua mấy lần ngang ngược kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền buông tha chống cự, mặc đôi chân kia kẹp lấy hông Hoàng đế, cả người vô lực cũng không ngăn được thứ thô hồng nóng bỏng kia va chạm đâm rút không ngừng.
Lỗ nhỏ đỏ bừng qua một lúc đã bị chà đạp đến vừa sưng vừa đỏ, da^ʍ mỹ lênh láng.
Giáo chủ cũng nhịn không được nữa, rên ra tiếng.
Vừa lúc gặp Hoàng đế cảm thấy tư thế này chưa đủ sâu, lập tức kéo giáo chủ lên cho ngồi trong lòng.
Từ dưới đâm sâu vào, đâm càng thêm hung ác hăng say, dùng hết toàn bộ sức lực.
Thẳng đến giáo chủ đều ngâm ra giọng mũi, rêи ɾỉ càng là đứt quãng: "A...a...a..., ư a a, ư...ngươi...chậm một chút...a..."
Thật vất vả nói hết lời, cũng không lâu lắm, thân thể chịu đủ tình tục tra tấn đã không chống đỡ được kɧoáı ©ảʍ sóng to mãnh liệt trong cơ thể, căng cứng phía trước trong xóc nảy đã run run bị cắm bắn ra!
"A...a a..."
Y vẫn còn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ của lêи đỉиɦ, lại bị Hoàng đế bế lên.
"A!--"
Đối phương vươn chân dài, liền ở tư thế kết hợp, nâng cặp mông tuyết trắng của giáo chủ liền xuống giường.
"Ngươi...a...ư...làm gì..."
Giáo chủ bị đâm đến nước mắt đều chảy xuống rơi, lã chã dọc theo hai má đỏ ửng, hiển nhiên là bị nhấp nhô đâm sâu vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tàn, nhẫn huống hồ thân thể y vẫn còn trong dư âm của lêи đỉиɦ, kɧoáı ©ảʍ nhỏ bé đều bị phóng đại vô hạn.
Nhất thời sảng khoái đến tất cả xương cốt tứ chi đều đang run rẩy.
Hoàng đế nhưng chỉ nhếch môi cười xấu xa, đợi đến khi ôm người đến trước một tháp lùn mới nhẹ nhàng buông xuống.
Này chỉ là một gian nhỏ mặc quần áo trang điểm, trước tháp cách đó không xa đặt ba mặt gương đồng liền nhau, đem toàn bộ tư thế da^ʍ mỹ của hai người đánh vào trong mắt.
Giáo chủ thấy vậy lăn vào trong tháp muốn xoay người sang chỗ khác, bị hoang đế nắm lấy mắt cá chân kéo về, từ phía sau ôm người vào ngực, cầm thứ thô hồng cứng rắn dưới háng làm trò trước mặt người trong gương, chậm rãi tiến vào lỗ nho đỏ bừng co rúm khép mở chảy dâʍ ŧᏂủy̠ kia.
Nhất thời chỉ còn tiếng da thịt va chạm phát ra tiếng nước đầy sắc tình.
Cứ như vậy khiến cho mỹ nhân trong ngực nhìn xem y là như thế nào mở rộng hai chân, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới càng là như thế nào ăn vào gậy thịt!
Cho đến khi đỉnh gậy phun dâʍ ŧᏂủy̠ đặt trước tâm huyệt ngứa ngáy chịu không nổi của mỹ nhân, người trong ngực cũng không nhịn được nữa mà xấu hổ quay mặt đi, nhắm lại đôi mắt không nén được thẹn thùng, trên lông mi thật dài còn treo nước mắt trong suốt, run rẩy sắp rơi.
Hoàng đế liếʍ láp vành tai mỹ nhân nói: "Lại mở mắt ra xem a, không phải ngươi rất bằng phẳng sao..."
Nhưng bằng phẳng thì bằng phẳng, khiến mình tận mắt thấy lại là một chuyện khác!
Giáo chủ bị người nào đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ có thể tức giận mắng đứt quãng: "...Ngươi...vô sỉ..."
Còn người đều đã xấu hổ biến thành màu phấn hồng xinh đẹp.
...
Hoàng đế thấy người bị khi dễ tàn nhẫn.
Lúc này mới hài lòng quan tâm đến du͙© vọиɠ của mình, đánh một cái lại một cái vào trong cơ thể giáo chủ.
Hắn làm người chỉ nói tốc độ cùng độ mạnh yếu, lúc này đã qua thật lâu mới rốt cuộc bắn vào trong cơ thể người mình yêu, chỉ vừa nghĩ liền khiến du͙© vọиɠ của hắn tăng vọt, cứng rắn thô dài công thành đoạt đất lỗ nhỏ nịnh nọt kia, khiến nó thỏa mãn, khiến nó nhận chủ.
Đâm cho giáo chủ không ngừng rêи ɾỉ, phục hồi tinh thần lại cảm thấy thẹn dùng mu bàn tay bụm chặt môi.
Giọng mũi sắc tình dày vò người kia liền không ngừng vang ở bên tai.
Trong bầu không khí nóng bỏng hoàng đế hung hăng va chạm mấy trăm cái vào hình hài phóng đãng kia, bị huyệt nhỏ xoắn chặt đến sảng khoái, mới thỏa mãn phóng ra tinh quan, rên một tiếng bắn vào sâu bên trong cơ thể ái nhân.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đánh vào chỗ mẫn cảm cực độ không chịu nổi của giáo chủ, khiến cho người lại nức nở nghẹn ngào bắn một lần nữa.
Cả người co lại đến cuộn tròn, chính là bị khi dễ đến tàn nhẫn.
Hoàng đế sau khi bình tĩnh lại chỉ có thể tạm thời lui ra ngoài.
Cúi người mở thân thể ái nhân ra, ôm người vào trong ngực, cẩn thận dỗ dành hôn môi.
Dọc theo cổ đi xuống, hôn qua xương quai xanh xinh đẹp mê người kia, để lại mấy dấu đỏ ái muội. Lại trằn trọc đi xuống, ngậm nhô lên run run rẩy rẩy trước ngực, liếʍ láp cắn khẽ, làm giáo chủ không tự giác ưỡn ngực lên, khó chịu muốn cầu thêm càng nhiều.
Không lâu sau liền đùa bỡn hai đầṳ ѵú đến đỏ bừng sưng to, sắc tình mê người. Hoàng đế duỗi tay vuốt ve phía dưới của giáo chủ, giơ bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ ở trước mặt giáo chủ, nhẹ nhàng bôi lên trên hai đầṳ ѵú kia, lập tức trở nên đỏ tươi ướŧ áŧ, hương diễm da^ʍ mỹ.
Giáo chủ cảm thấy chỉ đùa bỡn chỗ này y đã sắp không chịu nổi, cái miệng nhỏ phía dưới lúc đóng lúc mở, lại chảy xuống dâʍ ŧᏂủy̠ vừa rồi nam nhân bắn ở trong cơ thể, hai loại ẩm ướt dính nhớp, đặc biệt khó chịu, muốn nam nhân của y ôm, lại làm một lần nữa mới được.
Mà Hoàng đế lại nghĩ tới trò gì thú vị. Duỗi tay lấy ra một cặp hoa đào nhỏ rực rỡ chói mắt trong hộc kín bên giường. Hoa đào kia được làm từ bạc, trên cành hoa được khảm một viên hồng ngọc tròn trịa bóng lưỡng, giữa hoa lại là trống rỗng, chính là vì...
"A, ư...ngươi..." Giáo chủ than nhẹ.
Trơ mắt nhìn Hoàng đế đem từng hoa đào diễm lệ kẹp vào đầṳ ѵú đỏ tươi sưng to của y, đau đớn do kẹp chặt lại khiến y khó nhịn lại sung sướиɠ. Chỉ có thể nắm lấy tay Hoàng đế rêи ɾỉ không ngừng, nhịn qua khoảnh khắc xấu hổ này.
Nhưng vừa chớp mắt là có thể nhìn thấy thứ xinh đẹp trước ngực, kẹp lấy đầṳ ѵú y rực rỡ nở rộ. Thật mạnh, kẹp đến đầṳ ѵú kia giống như càng đỏ tươi thêm một chút.
Hoàng đế vươn lưỡi liếʍ, tình cảnh hương diễm này, thật đúng với câu "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng".
Hắn không nhịn được liền khàn giọng trêu đùa: "Đẹp không? Chuẩn bị riêng cho ngươi."
"Ư, khốn nạn...a a..."
Lại là kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đến khó có thể chịu đựng, giáo chủ chống tay liền trở mình dạng chân ở trên người Hoàng đế. Dán tới lại là triền miên hôn môi cẩn thận dày đặc.
Tóc đen thật dài xõa cả một lưng, uốn lượn rơi vào tròn trịa vểnh lên ở giữa đùi, chỗ đó đã sớm dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm, muốn càng nhiều trìu mến.
Giáo chủ liền chủ động đong đưa cổ vũ, dùng dươиɠ ѵậŧ cùng hai viên cọ cọ vật cứng dưới háng Hoàng đế, khiến nó trở nên vừa nóng vừa thô, giương cung bạt kiếm. Mới đỡ chỗ kia, dùng huyệt nhỏ đỏ bừng khép khép mở mở của mình, nuốt vào ngồi xuống.
"A...a..." Sảng khoái chỉ có thể mở miệng lớn tiếng kêu rên.
Chọc đến hoàng đế chỉ muốn đại khai đại hợp, hung hăng làm khô vị mỹ nhân hư hỏng này. Liền ở tư thế cắm vào, lật người qua, cúi người đè xuống.
Hai bên chồng lên nhau, giữ chặt vòng eo mềm dẻo của y bắt đầu đâm về phía háng mình.
Đưa du͙© vọиɠ đang kêu gào của mình cắm vào trong cơ thể y một cách hung ác, làm y! Chơi khô y!
Nhìn y còn dám không biết nặng nhẹ đến dụ dỗ nam nhân như vậy nữa hay không.
Hắn muốn làm y đến không xuống giường được, muốn ép khô y đến cuối cùng chỉ còn một chút thần trí.
Muốn y khóc lóc kêu nói không chịu nổi!
Giáo chủ cũng thật mau liền ở đâm rút điên cuồng như vậy khóc lóc cầu hắn dừng lại, mắt y đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt mà nói không chịu nổi.
Y rêи ɾỉ gọi hắn phu quân, một lần lại một lần.
Tay chân của y đều mềm nhũn, quỳ không được lại bị Hoàng đế lật lên, nhấc lên hai chân dài banh rộng, vô lực nằm trên giường mặt hắn xâm phạm.
Thật vất vả chịu đựng đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy huyệt.
Giáo chủ cũng bị dâʍ ŧᏂủy̠ của mình bắn đầy bụng.
Xoay người liền muốn lăn xuống giường, lại bị Hoàng đế kéo lên, bế đi tới long sàng đỏ thẫm vui mừng bên kia.
Trong lúc này dịch trắng dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai đùi là kẹp cũng kẹp không được, tí tách, ướt một đường, đã dâʍ đãиɠ lại khó lòng chịu đựng nổi.
Giáo chủ xấu hổ đến hai má ửng đỏ, cả người run rẩy.
Vừa đến trên giường quả nhiên không tránh khỏi chuyện này, bị cầm thú kia hôn hôn sờ sờ một lúc lại bị chen vào.
"A...ô!..."
... làm đến cuối cùng giáo chủ quả thật hỏng mất.
Bị lêи đỉиɦ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hôn mê bất tỉnh, rồi lại bị kɧoáı ©ảʍ vô cùng vô tận bức cho tỉnh, trợn mắt chỉ thấy cầm thú kia vẫn còn làm y không ngừng nghỉ, y tức giận đến đấm giường mắng.
Nhưng sút sức lực kia ở trong mắt Hoàng Đế cũng chỉ là hờn dỗi tiểu đánh tiểu nháo mà thôi.
Ôm người vào ngực, vô cùng sắc tình liếʍ liếʍ hoa đào trước ngực người nọ, trêu ghẹo: "Cách mất khống chế còn rất xa, hoàng hậu tiếp tục chịu đựng đi..."
Giáo chủ: "..."
Trong lòng là một trận sống không gì luyến tiếc.
Tên khốn rồ dại này!
Dám khiến y khó chịu ngày mai liền bỏ hắn.