Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 45: Thừa nhận của Đồ Tân

Đồ Tân vẻ mặt vẫn không có biểu cảm, không có đắc ý sau khi giành chiến thắng, cũng không có vui sướиɠ, phảng phất kết quả bọn họ thắng là lẽ đương nhiên.

Tại thời điểm lớp R nhiệt nhiệt nháo nháo chúc mừng thắng lợi, một thanh âm đột ngột vang lên.

"Ngươi làm sao làm được?" An Kỳ hỏi, "Ngươi thật sự là người bình thường?"

Lớp R bên này lập tức có người khó chịu, "Ngươi có ý gì? Người bình thường không thể thắng các ngươi sao? Ván đầu tiên Avery còn không phải là đã thắng các ngươi?"

An Kỳ không hề bị lay động, vẫn cứ không chớp mắt nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, hắn muốn biết đáp án.

"Vạn sự không có tuyệt đối." Sa Nặc Nhân chỉ có thể nói như vậy.

Sự thực cũng là như thế, ai có thể nghĩ tới, sau khi cậu mất đi tinh thần lực, cư nhiên nắm giữ sức mạnh cao hơn tinh thần lực?

Damian vẫn luôn không nói lời nào đánh giá Sa Nặc Nhân, trong khoảng thời gian này hắn suy nghĩ rất nhiều, thậm chí nghĩ đến Sa Nặc Nhân có phải căn bản không mất đi tinh thần lực, đây chẳng qua chỉ là một cách ngụy trang, có khả năng là thủ thuật che mắt của Sa gia, rất có thể còn có hậu chiêu, cụ thể mưu đồ cái gì hắn không biết, bất quá có thể xác định một điều chính là, bọn họ đều bị đùa bỡn!

Damian không nói câu nào, mang theo học sinh lớp mình, ly khai.

Đồ Tân thấy bọn họ rời đi, biểu tình cũng nghiêm túc lên, đối Sa Nặc Nhân nói, "Trò đi theo ta."

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác ngoài hướng các bạn học đang hưng phấn phất tay một cái, cùng Đồ Tân ra ngoài.

Vốn cho là Đồ Tân có lời muốn nói, không nghĩ tới, sau khi ra cửa hắn liền đi một mạch về phía trước, Sa Nặc Nhân theo ở phía sau, không biết Đồ Tân đây là muốn đi đâu.

Đi được một đoạn, Sa Nặc Nhân rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Thầy là muốn mang tôi tới nơi nào?"

Đồ Tân rất hào phóng nói cho cậu biết, "Dẫn trò đi kiểm tra tinh thần lực."

Sa Nặc Nhân bước chân dừng lại.

Đồ Tân cũng đứng lại, quay người nhìn cậu, cười như không cười mà nói, "Làm sao vậy? Trò đã không có tinh thần lực, kiểm tra một chút cũng không có vấn đề."

Sa Nặc Nhân có chút hoảng hốt, cậu không biết máy thăm dò tinh thần lực có thể kiểm tra ra ý thức lực hay không, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là không đi, cậu không thể bại lộ chính mình.

"Lão sư, tôi thật sự không có tinh thần lực." Sa Nặc Nhân nói rất nghiêm túc.

"Nếu không có, trò sợ cái gì?" Đồ Tân vòng tay qua ngực nhìn cậu, thấy Sa Nặc Nhân ánh mắt kiên định, chính là không đi, mới lại nói: "Không có người bình thường có thể đạt đến biểu hiện hôm nay của trò, hiện tại không chỉ ta không tin trò là người bình thường, ngay cả Damian cùng hết thảy học sinh lớp 1 cũng đều không tin tưởng."

Sa Nặc Nhân cúi đầu, âm thầm xiết chặt ngón tay, cậu không biết mình hôm nay có làm sai hay không, khả năng sau này, cậu cũng không thể có cuộc sống yên tĩnh đi?

Giữa lúc cậu đang nghĩ làm sao khuyên Đồ Tân bỏ đi ý định kiểm tra, Xích Linh liền đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Sa Nặc Nhân nhìn thấy anh, kinh ngạc há to mồm.

Không phải chứ? Vội vã như vậy?

Xích Linh xác thực rất nóng lòng, anh nhận được tin nhắn của Sa Nặc Nhân liền chạy tới, bởi vì Đồ Tân ở trong phòng thực hành, nên anh chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra, phía sau còn có Sa Nặc Nhân, anh liền theo đuôi mà đến, lúc này xuất hiện, vừa vặn giải quyết nan đề của Sa Nặc Nhân.

"Ta đã tìm ngươi rất lâu, Nam Cẩn." Xích Linh thẳng thắn nói trắng ra, xét thấy Nam Cẩn phi thường chán ghét người gọi hắn "Đại sư", Xích Linh cũng không dám tìm đường chết.

Sa Nặc Nhân quả thật muốn gào lên, Xích Linh đây là muốn hại chết cậu sao? Nói thẳng ra như vậy, cậu sau này còn có ngày sống dễ chịu sao?!

Đồ Tân biểu tình cũng không có thay đổi gì, ánh mắt rất hứng thú nhìn anh, "Ngươi là Phượng Ảnh?"

"Phải." Ở đây đó là tên của anh, cũng là Sa Nặc Nhân nói cho hắn biết.

Đồ Tân gật gật đầu, "Ta và Nam Cẩn dung mạo rất giống?"

Xích Linh tâm lý đã nắm chắc, nếu hắn mai danh ẩn tích, chắc chắn đeo mặt nạ, khẳng định sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.

"Là không giống, chỉ có thể thỉnh ngài tháo mặt nạ xuống mới có thể biết." Xích Linh rất tin tưởng thông tin Sa Nặc Nhân cung cấp.

Đồ Tân nghe xong khẽ cau mày, sau đó tựa như là nhớ tới cái gì, nhìn về phía Sa Nặc Nhân đã sớm kinh hồn bạt vía.

Sa Nặc Nhân quả thực muốn khóc, cậu đã có thể tưởng tượng đến ngày tháng sinh hoạt bi thảm của mình sau này.

"Sa Nặc Nhân, ngươi giỏi, đã học được nằm vùng." Đồ Tân lành lạnh thả ra một câu.

Sa Nặc Nhân rất không có cốt khí nói, "Lão sư, thầy nghe tôi giải thích, kỳ thực tôi chỉ là..."

"Được rồi, trò không cần giải thích." Đồ Tân ngắt lời cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn trước mắt, "Ta trước kia là ai đã không còn quan trọng, ta hiện tại mới là chân thực."

Ánh mắt Xích Linh khẽ nhúc nhích, đây là đã thừa nhận hắn là vị đại sư thiên tài kia ―― Nam Cẩn.

Sa Nặc Nhân cũng không nghĩ tới hắn sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, nhất thời có điểm không kịp phản ứng.

Xích Linh là đã nắm chắc mới nói trắng ra như vậy, Nam Cẩn rất có cá tính, phải là phải, không phải liền không phải, hắn sẽ không cùng ngươi làm ra vẻ, chỉ cần ngươi chạm đến tử huyệt, Nam Cẩn sẽ không tiếp tục ngụy biện vô vị, này cũng miễn đi một hồi nổi lên tranh chấp, vạch trần mặt hắn đeo mặt nạ da người, như vậy càng khó coi hơn, như vậy còn không bằng thành thật thừa nhận thôi.

"Ta có việc muốn tìm ngài đàm luận." Xích Linh luôn là bộ mặt này, nghiêm túc nói.

"Nếu như là vì tên tuổi của thợ chế tạo cơ giáp cấp tám kia, ngươi vẫn là từ bỏ đi, ta từ lâu đã không phải là thợ chế tạo cơ giáp." Đồ Tân thẳng thắn.

Xích Linh không tin, nói thẳng, "Ta thành tâm muốn mời ngài đến Huyền Minh tinh vực."

Đồ Tân cười khổ một tiếng, chuyện Cổ Đằng Nhất đại sư tử vong huyên náo lớn như vậy, hắn không thể không biết, bởi vậy, hắn cũng đoán được mục đích "Phượng Ảnh" tìm hắn, nhàn nhạt nói một câu, "Hết hy vọng đi." Liền không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Sa Nặc Nhân vui mừng, ngày hôm nay cậu may mắn tránh được một kiếp.