Vưu không có để ý Đồ Tân, mà là trực tiếp nhìn về phía Sa Nặc Nhân, đôi mắt rưng rung, một bộ dáng vẻ muốn khóc.
Mio cười nhạo, học viên lớp 1 cười nhạo, đều như dao cắt tại trong lòng Vưu.
Đồ Tân mở mắt ra, nhàn nhạt nói, "Người sỉ nhục ngươi, ngươi không có năng lực sỉ nhục trở lại, đừng trách người khác tàn nhẫn, chỉ trách ngươi quá vô dụng."
Đồ Tân nói ra những lời này không có hạ thấp giọng nói, tất cả mọi người đều nghe thấy được, học viên lớp 1 đang ồn ào nhất thời yên tĩnh lại, từng người từng người nín thở ngưng thần, không còn dám càn rỡ.
Mio cũng rất kinh ngạc, nguyên lai Đồ Tân lão sư là muốn cho hắn báo thù?
Vưu cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Sa Nặc Nhân từ phía sau đứng dậy, đem cậu kéo về, không hề nói gì, chỉ là không một tiếng động vỗ vỗ, để cho Vưu ngồi bên cạnh mình.
Ván thứ hai, lớp 1 chế tạo cơ giáp thắng được.
Bây giờ là mỗi bên thắng một trận, mấu chốt nhất liền ở ván thứ ba này.
"Ván thứ ba ai tới?" Damian tâm tình rất tốt, đầy mặt mỉm cười nhìn về phía An Kỳ trong góc, có ý riêng, muốn để An Kỳ ra tay, kết quả chính là toàn thắng. Đáng tiếc, An Kỳ chỉ cúi đầu uy Tường Vân Tích đang nằm trên đùi, căn bản không có để ý tới thi đấu bên này.
Damian đem ám chỉ chuyển thành công khai, "An Kỳ, trò có muốn hoạt động gân cốt một chút hay không?"
An Kỳ nghe thấy tên của chính mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục cho Tường Vân Tích của hắn ăn, đồng thời trả lời một câu, "Không có hứng thú."
Damian tức giận đến nghiến răng, nguyên bản lớp hắn đã đi ra hai người có giá trị tinh thần lực hơn 90, làm cho hắn trước mặt lão sư khác rất có mặt mũi, sau đó Sa Nặc Nhân có chuyện, rời khỏi lớp hắn, chỉ còn lại mỗi mình An Kỳ, tuy rằng hắn bình thường lãnh lãnh đạm đạm, nhưng thân là lão sư, không thể không vì trường học, vì toàn bộ ban chuyên chế tạo cơ giáp mà hảo hảo cùng An Kỳ giữ gìn mối quan hệ, coi như hiện tại cậu ta không cho hắn mặt mũi, hắn cũng không thể biểu hiện ra bất mãn.
Vưu vẫn luôn khóc, Sa Nặc Nhân ngồi ở bên cạnh, đã nhiều lần không có một tiếng động an ủi hắn nhiều lần, đều vô dụng.
Đồ Tân híp mắt dựa vào lưng ghế ngồi, lười biếng nói: "Sa Nặc Nhân, ván này trò tới."
Sa Nặc Nhân: "?"
Đồ Tân tiếp tục nói: "Chỉ được thắng, không cho phép thua."
Sa Nặc Nhân: "..."
Đây là trả thù đi? Này nhất định là vì chuyện sáng sớm nay mà trả thù cậu!
Sa Nặc Nhân yên lặng lau vệt mồ hôi, đồng thời bên trong lòng mắng chửi Xích Linh.
Đã nói không thể làm quá rõ ràng, nếu không cậu sẽ nếm mùi đau khổ, xem đi, giờ thì tốt rồi.
Đồng học đối diện vừa nghe người lên là Sa Nặc Nhân, đều có chút hưng phấn. Nhớ lúc đầu, thời điểm Sa Nặc Nhân còn ở lớp 1, tự cho mình cao cao tại thượng cùng dáng vẻ coi thường người khác đã đắc tội với không ít người, các bạn học đều biết cậu là Sa gia tiểu thiếu gia, thêm vào là người thức tỉnh hệ tinh thần, chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Lần này tốt rồi, có cơ hội đánh mặt cậu ta, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử. Coi như cậu ta vẫn là tiểu thiếu gia Sa gia, nhưng lần này là "luận bà", coi như đánh mặt cậu ta, cũng có lý do chính đáng.
"Lão sư, ta đến ứng chiến."
"Ta đến ta đến, lão sư phái ta là được rồi."
"Không cần, ta lên là đủ rồi, đảm bảo chiến thắng trở về!"
Học sinh lớp 1 mồm năm miệng mười cướp tham chiến, kia đều là dáng vẻ hưng phấn, quả thực đem Sa Nặc Nhân coi như tờ giấy hình người, hơi hơi dùng sức liền có thể làm cho cậu tan xương nát thịt.
Sa Nặc Nhân bước tới giữa phòng, tẻ nhạt thao túng thiết bị, Lâm Hàm cùng Lam Thanh vừa nhìn điệu bộ này, đều không khỏi cau mày.
Lâm Hàm trong bóng tối chọc chọc Sa Nặc Nhân, nhỏ giọng nói: "Ai, bọn họ đây là ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?"
Sa Nặc Nhân cười cười, không lên tiếng.
Ý nghĩ của những người kia, cậu hơn nửa có thể đoán ra được, xem ra nhân phẩm trước đây của nguyên chủ, thật không ra sao.
Thời điểm bọn học đang tranh luận không nghỉ, người vẫn luôn yên lặng ngồi trong góc, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, Tường Vân Tích đã bò lên trên bả vai hắn.
Mọi người vừa nhìn thấy An Kỳ lên trước, đều tự giác ngậm miệng, chỉ có thể thầm than đáng tiếc bỏ qua cơ hội lần này.
An Kỳ người kia vẫn là một bộ biểu tình lạnh nhạt, bất quá thời điểm nhìn Sa Nặc Nhân, hắn lại câu ra một nụ cười.
"Tôi muốn cùng cậu so một hồi." An Kỳ nghiêm túc nhìn người đối diện, "Để công bằng, tôi sẽ không dùng tinh thần lực, thế nhưng, tôi nhất định sẽ thắng cậu."
Câu nói này như là tuyên thệ, học viên lớp 1 lập tức ồn ào lên.
Damian cũng rất hài lòng, chỉ cần An Kỳ tham gia, ván liền liền thắng chắc, hắn không cần lo lắng.
Có người bắt đầu hô to, "An Kỳ tất thắng."
"An Kỳ, cậu vào trận quá đại tài tiểu dụng(1) rồi!"
1: dùng người tài vào việc nhỏ. Giống như lấy dao mổ trâu gϊếŧ gà
"Một ván thi đấu nho nhỏ, đâu cần đến cậu vào trận, tôi tùy tiện mấy lần liền có thể giải quyết cậu ta, đem cơ hội này nhường cho tổ chúng tôi thế nào?"
Đối diện ầm ầm, âm thanh hỗn loạn hòa vào nhau, rất khó nghe ra bọn họ đang nói cái gì.
Bất quá, Sa Nặc Nhân là một ngoại lệ. Có thể là do nguyên nhân ý thức lực, năng lực cảm nhận của cậu rất mạnh, một điểm này cậu đã dần dần phát hiện ra trong sinh hoạt hang ngày, cho nên dù đối diện hò hét loạn lên, cậu vẫn có thể nghe thấy rõ ràng mỗi một câu bọn họ nói.
Sa Nặc Nhân nói khẽ cùng Lâm Hàm và Lam Thanh vài câu, đưa ra yêu cầu với bọn họ.
Lâm Hàm vừa nghe liền không vui, "Cậu muốn một mình đối mặt với khiêu chiến của hắn?"
"Ừ, hắn cũng chỉ có một người, tôi muốn công bằng." Sa Nặc Nhân nghiêm túc nói.
Lâm Hàm còn muốn nói điều gì, liền bị Lam Thanh trực tiếp kéo xuống, cậu rất hiểu tình cảnh của Sa Nặc Nhân.
Người đã có thú đồng hành đều sẽ không cùng người khác tổ đội, đồng đội của bọn họ chỉ có thú đồng hành, tâm ý tương thông, tin tưởng lẫn nhau.
Hành động bên này của Sa Nặc Nhân, làm cho học viên lớp 1 không rõ, An Kỳ cũng nói: "Cậu có thể lưu bọn họ lại."
"Không cần, tuy rằng tinh thần lực của tôi không còn, nhưng vẫn có tay chân, còn chưa có tàn phế." Sa Nặc Nhân bắt đầu xử lý linh kiện.
"Cậu hẳn là biết, coi như tôi không dùng đến tinh thần lực, nhưng tinh thần lực đã ảnh hưởng đến độ tư duy nhanh nhẹn của tôi, cậu bây giờ là người bình thường, không phải là đối thủ của tôi." An Kỳ rất lâu từ trước đã muốn cùng đấu một trận với Sa Nặc Nhân, sau đó bởi vì cậu mất đi tinh thần lực mà tiếc nuối, không nghĩ tới hôm nay có thể đối chiến.
Câu nói này, trong lòng Sa Nặc Nhân từ đầu đến cuối đều tập trung vào An Kỳ, cậu nắm giữ được khởi nguồn căn nguyên ý thức lực, nếu ý thức lực còn cao hơn cả tinh thần lực, như vậy độ tư duy nhanh nhẹn của Sa Nặc Nhân tuyệt đối cao hơn An Kỳ, nhưng là chuyện này cậu không thể nói ra.
Đã từng trải qua nói cho cậu biết, người, tại thời điểm tuyệt đối không có năng lực tự vệ, liền muốn giấu dốt.
Sa Nặc Nhân không muốn cùng hắn nói nhiều, quay người nhìn về phía Đồ Tân, "Lão sư, ta đã chuẩn bị xong."
Đồ Tân gật đầu, nhìn về phía Damian đang nở một nụ cười thắng lợi phía đối diện, "Bắt đầu đi."
An Kỳ cũng không có nói thêm gì, hắn đã cho Sa Nặc Nhân cơ hội, là cậu ta không muốn, vậy cũng đừng trách hắn hạ thủ không lưu tình.
Một tiếng ra lệnh, hai người cùng bắt đầu động thủ.
An Kỳ tuân thủ cam kết, không có sử dụng tinh thần lực, thế nhưng tốc độ của hắn cùng sức phán đoán phi thường kinh người, lắp ráp mỗi một món linh kiện đều không chút do dự, phảng phất nhắm mắt lại đều có thể đem cơ giáp lắp vào tháo ra, hủy đi trang bị, hoàn toàn không phí sức.
Hiện tại đồng học lớp 1 kiềm chế không được hưng phấn, thời điểm chuẩn bị cười nhạo Sa Nặc Nhân phía đối diện không biết tự lượng sức mình, nhưng khi nhìn đến tốc độ của cậu, quả thực kinh sợ! Ngốc! Rồi!
Này... Chuyện này... Làm sao có khả năng?!
Cậu ta không phải đã biến thành người bình thường sao? Người bình thường cũng có thể nhạy cảm nắm giữ tốc độ tư duy phản ứng như vậy? Đùa giỡn đi?
Không chỉ là học viên lớp 1, ngay cả học viên lớp R cũng đều là từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm.
Sa Nặc Nhân có thể đuổi kịp tốc độ của An Kỳ, đây là điều bọn họ tuyệt đối không ngờ tới!
Đồ Tân giờ khắc này cũng mở mắt ra, nhìn như hờ hững, kì thực xem hết sức chăm chú, nhìn không bao lâu, từ trong tâm lý hắn liền cau mày.
Từ động tác của Sa Nặc Nhân nhìn ra, tốc độ như vậy căn bản không phải cực hạn của cậu, nhưng động tác vẫn là điêu luyện thành thạo.
Đây quả thật không phải cực hạn của Sa Nặc Nhân, cậu chỉ là không muốn bày ra tốc độ của mình trước mặt An Kỳ, liền lấy tốc độ này để giới hạn chính mình, cậu không muốn bày ra thực lực của mình, cũng không muốn thể hiện mình quá yếu kém, cậu biểu hiện rất nghiêm túc, rất chăm chú, hoàn toàn là bộ dáng dốc hết toàn lực. Chỉ có điều, coi như cậu giả trang rất giống, cũng không thoát khỏi đôi mắt Đồ Tân.
Toàn bộ quá trình, Sa Nặc Nhân nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu của Đồ Tân tới làm, không có một điểm sai phạm, ngay cả linh kiện số 57, cậu cũng lựa chọn làm theo phương pháp rườm ra của lão sư.
Hai người kề vai sát cánh, không ai nhường ai, tại thời điểm tất cả mọi người đều ngừng thở, hai người đồng thời hoàn thành công tác lắp ráp.
Hiện trường đặc biệt yên tĩnh, không có người nào nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng đều cẩn thận.
Hai người dự thi đồng thời quay sang nhìn đối phương, Sa Nặc Nhân biểu tình bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc.
An Kỳ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Đồ Tân nhìn thời gian một chút, "40 phút."
Toàn trường đều là âm thanh hút không khí.
Đây chính là khác biệt giữa Arthur có thú đồng hành cùng Arthur phổ thông! Đương nhiên, ngoại trừ Sa Nặc Nhân, cậu thuộc một loại khác!
Giờ khắc này Damian từ lâu đã ngây dại, kết quả như thế hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là, Sa Nặc Nhân mất đi tinh thần lực thật sao?
Đồ Tân không có thời gian cùng bọn họ ngẩn người, liền nói với Damian đối diện, "Kiểm tra dữ liệu đi." Hắn đã cầm dụng cụ đi về phía cánh tay phải An Kỳ vừa lắp ráp.
Damian lúc này mới đứng lên, mặt lạnh lùng đi tới phía cánh tay phải Sa Nặc Nhân vừa lắp ráp.
Khi nhìn thấy dữ liệu trên dụng cụ, hắn hoàn toàn không còn bình tĩnh nổi.
Dữ liệu được công bố ra.
An Kỳ:
Mức độ dung hợp vật liệu: 86%
Thuộc tính tăng cường cơ giáp: Không
Đẳng cấp tính năng cơ giáp: Cấp năm
Đẳng cấp cơ giáp: Cấp một
Sa Nặc Nhân:
Mức độ dung hợp vật liệu: 90%
Thuộc tính tăng cường cơ giáp: Không
Đẳng cấp tính năng cơ giáp: Cấp sáu
Đẳng cấp cơ giáp: Cấp một
Khi dữ liệu được công bố, toàn trường ồ lên, kết quả như vậy tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Mức độ dung hợp vật liệu đạt tới 90%, đây tuyệt đối là sự tình khiến người ta kinh ngạc, hiện tại mức độ dung hợp vật liệu hầu hết đều dừng tại 70 – 80%, trên 80% đã xem như là rất cao, rất ít người có thể đạt đến 90%, không chỉ có như vậy, tính năng cánh tay phải cơ giáp mà Sa Nặc Nhân lắp ráp hoàn toàn đạt tới cấp sáu, rất khó tưởng tượng, sau khi chế tạo ra một đài cơ giáp hoàn chỉnh, sẽ cho ra số liệu kinh người thế nào!
Chờ thời điểm học viên lớp R phản ứng lại, đều rít gào xông tới, hận không thể đem Sa Nặc Nhân nâng lên chạy vài vòng.
(ed: cầu cmt cầu sửa lỗi ạ =)))))