Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 112: Trù tính nằm trong tay

Edit: Tịch Ngữ

Thủ vệ trong phủ thành chủ thành Nam Vân đều là người của Thủy Lung, cũng

chính là người lần trước nghênh đón Thủy Lung vào cửa. Đương nhiên bọn

họ cũng nhìn thấy Thủy Lung dẫn ba đứa trẻ vào phủ. Bởi vậy, khi nhìn

thấy Hổ Tử cõng Trương Tiểu Vân chạy về phía phủ thành chủ, người giữ

cửa cũng không có đem bọn họ đuổi đi, ngược lại còn phái người vào trong thông báo cho Thủy Lung biết.

Trong một chốc, người giữ cửa đi trở ra, mời Hổ Tử vào trong.

Hổ Tử đang khẩn trương mới thở phào một hơi, đỏ mắt cõng Trương Tiểu Vân

vào trong. Người giữ cửa nhìn thấy bộ dạng cậu bé kéo Trưởng Tiểu Vân đi thấy rất… Hắn đành bế Trương Tiểu Vân lên, tay còn lại ôm cậu lên, đem

cả hai đi gặp Thủy Lung.

Trong thư phòng, cửa bị mở ra.

Hổ Tử bất an đi vào, liếc mắt liền thấy cô gái ngồi sau bàn đọc sách.

Cô gái mặc áo xanh, trên váy áo có thêu hoa văn hoa quỳnh tinh xảo, quần

áo sạch sẽ mặc trên người nàng có vài phần thanh bần lãnh duệ. Mặt nàng

không chút thay đổi cầm viết hí hoáy cái gì đó, bên môi nở nụ cười nhợt

nhạt, giống như tuyết bay xuống mặt hồ, chớp mắt liền mềm mại tan rã,

xúc động đánh sâu vào lòng người.

Hổ Tử nhìn mà ngây người, đầu

óc trống rỗng không còn gì hết. Cậu thầm nghĩ: Thành chủ đại nhân đúng

là xinh đẹp, thành chủ đại nhân xinh đẹp như vậy, căn bản không giống

như những tên khốn kiếp kia nói, nàng là người tốt, người cực kì tốt!

Thủy Lung nghe tiếng mở cửa, dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hổ Tử.

Liếc mắt liền nhìn thấy Trương Tiểu Vân được cậu ôm, gợn sóng trong mắt

thoáng lên một cái, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm mềm mại của nàng, lọt vào tai Hổ Tử lại có thể khiến cho lòng dạ khẩn trương rối bời của cậu bình tĩnh lại.

“Tiên…thành chủ đại nhân, chuyện là thế này…”

Một lúc sau, Hổ Tử đã đem mọi chuyện ở quán trà kể lại cho nàng nghe. Cậu

không thêm mắm thêm muối càng không nói xạo đối với Thủy Lung, toàn bộ

lời nói đều là sự thật.

“Tiểu Vân bảo đệ đến tìm thành chủ, đệ

biết, đệ biết thành chủ đại nhân không giống như bọn họ nói. Thành chủ

đại nhân là người tốt, cực kì tốt!” Hổ Tử lớn tiếng nói, khuôn mặt đỏ

bừng phồng lên, biểu lộ tâm tình khẩn trương và chăm chú của hắn.

Ánh mắt trong veo, lời nói chân thành quyết liệt, rất dễ làm lòng người ta rung động.

Thủy Lung cười khẽ: “Ngươi nghĩ ta là người tốt?”

Hổ Tử há miệng, không có phát ra âm thành, hai mắt chớp động có nghi hoặc. Cậu cảm thấy rất kì quái, rõ ràng thành chủ đại nhân dò hỏi mình, nhưng cậu lại nhận thấy ngài ấy không cần đáp án của mình. Khiến cậu không

thể nói được gì, sau đó im lặng nặng nề gật đầu, biểu đạt đáp án khẳng

định ở trong lòng.

Đối với đáp án này, Thủy Lung không bày tỏ ý kiến: “Ngươi và Tiểu Vân ở lại phủ thành chủ đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”

Hố Tử không dám có ý kiến ý cò gì với mệnh lệnh của nàng, vẻ mặt tín nhiệm vô cùng, nghĩ rằng chỉ cần có câu nói này của Thủy Lung, mọi chuyện đều được giải quyết êm xuôi. Tiếp theo, cậu đi theo người dẫn đường rời đi, lúc sắp đến ngưỡng cửa, đột nhiên cậu ngừng lại quay đầu nhìn về phía

Thủy Lung, mím môi, dường như muốn nói cái gì đó, do dự một lúc. Sau đó, tất cả cảm xúc đều biến thành cố chấp, nghiêm túc, nói với Thủy Lung:

“Trong lòng Hổ Tử, thành chủ đại nhân chính là người tốt! Thành chủ đại

nhân cho Hổ Tử ăn ngon, lại mua nhà đất cũ nát của Hổ Tử, để mẫu thân

của Hổ Tử có tiền chữa bệnh, cứu mạng của mẫu thân, để cuộc sống của Hổ

Tử tốt đẹp hơn. Mẫu thân nói, thành chủ đại nhân chính là tiên nữ xuống

trần, đệ cũng biết thành chủ đại nhân nhất định là thành chủ tốt, cho Hổ Tử được sống ấm no!”

Thủy Lung vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn

cậu, nhìn vào ánh mắt cố chấp của Hổ Tử, nhoẻn miệng cười: “Trong tương

lai, thành Nam Vân sẽ trở thành nơi giàu có nhất thiên hạ này, không bao lâu nữa người dân thành Nam Vân sẽ tự hào vì nó!”

Đây chính là mục tiêu của nàng, nếu muốn làm sẽ phải có tự tin để làm.

Giờ khắc này, nàng nói cho đứa bé này nghe, không chỉ là hứa hẹn với cậu

bé, đồng thời cũng hồi báo lòng tin của cậu đối với mình.

Từ khi

nàng tiếp nhận thành Nam Vân, nàng đã đem nơi này là nền móng của mình,

sẽ đem nơi này xây dựng thành tổ chức của nàng, gia đình của nàng. Mặc

kệ là Bạch tướng quân hay là phủ quận chúa, tất cả đều do nàng ‘cướp’

của Bạch Thủy Lung, đối với nàng mà nói chuyện này làm nàng thấy mình

không mạnh mẽ lắm.

Nơi này, mới là thế giới nàng bắt đầu cắm rễ, để cho nàng một mình sáng tạo.

Hổ Tử nghe nàng nói, hai mắt lóe sáng hơn cả các ngôi sao, nở nụ cười toe

toét, nụ cười sáng lạn lại như ngốc nghếch. Chỉ cần Thủy Lung nói, cậu

đều tin. Cậu không biết thành thị giàu có nhất thiên ở mức độ nào, nhưng cậu hiểu Thủy Lung nói tự hào là cái gì.

Cậu biết, chẳng bao lâu nữa trong tương lai, bọn họ sẽ được sống trong no ấm. Cuộc sống tốt

đẹp, đó chính là được ăn no, mặc ấm, sẽ không còn cảnh không có tiền

chữa bệnh nữa. Cậu chỉ suy nghĩ một chút, đã cảm thấy mong chờ, vui vẻ.

"Thành chủ đại nhân muôn năm!" Hổ Tử hưng phấn kêu to, thỏa mãn đi theo người dẫn đường rời khỏi thư phòng.

Cùng với tiếng đóng cửa phòng, một giọng nam truyền đến.

“Tiểu sinh không biết thì ra thành chủ đại nhân là người lương thiện đến vậy nha.”

Thủy Lung lườm Lâu Thiến Trúc từ sau bình phong đi ra: “Lương thiện?”

Lâu Thiến Trúc đi tới bên cạnh nàng, đứng không xa cũng không gần. Nụ cười

tùy ý nhưng không mất đi phần cung kính, nói: “An ủi cảm xúc của đứa

trẻ.”

Thủy Lung mỉm cười nói: “Thành Nam Vân là địa bàn của ta,

toàn bộ người dân trong thành Nam Vân đều là con dân của ta, đối với

lòng tín nhiệm của con dân mình, làm sao ta có thể phụ lòng bọn họ chứ.”

Lâu Thiến Trúc nghe ra hàm ý sâu xa từ lời nói của Thủy Lung. Dân chúng

trong thành Nam Vân là con dân của nàng, không phải … Tây Lăng! Thủy

Lung không có ý định gạt bỏ ra ngoài Tây Lăng, có điều trước là dân

chúng Tây Lăng, sau bọn họ là con dân Thủy Lung!

Đây là dã tâm không hề được che giấu, cùng với du͙© vọиɠ chiếm giữ của kẻ mạnh.

Cô gái này không hề có ý định cúc cung tận tụy với Tây Lăng Quốc, nàng dốc sức khống chế để thành Nam Vân phát triển, chỉ vì thành Nam Vân thuộc

về nàng, chỉ thuộc duy nhất một mình nàng.

Cô gái như vậy cũng

coi là thiện lương sao? Không! Nàng không hề lương thiện chút nào.

Nhưng, nàng có trách nhiệm, có nguyên tắc, có lòng che chở cho con dân

của mình. Thứ thuộc về nàng, nàng sẽ tận tâm tận lực có trách nhiệm bảo

vệ, cố gắng trả giá.

Cái này là hiểu biết mấy ngày nay Lâu Thiến

Trúc nhận ra khi sống chung một nhà với Thủy Lung, hắn bắt đầu thường

thức tính cách của nàng. Nhưng cô gái thiếu đi vẻ dịu dàng nên có, quá

mức mạnh mẽ, sẽ không được nam tử yêu thích nhiều. Thế nhưng, tính cách

này mới thích hợp cho kẻ nắm quyền, khiến thuộc hạ của mình an lòng, tín nhiệm.

Bất tri bất giác, Lâu Thiến TRúc suy nghĩ rất nhiều, mọi ý nghĩ chợt lóe trong nháy mắt. Lúc này, hắn chợt nghe Thủy Lung ra lệnh

với Lục Quyển: “Cho người bắt những kẻ gây chuyện ở quán trà lại, tra

hỏi từng người một, nhất là cái gã đánh Trương Tiểu Vân.”

Lục

Quyển không hỏi nguyên do liền đáp ứng, Lâu Thiến Trúc kinh ngạc hỏi:

“Thành chủ đại nhân sao lại rãnh rỗi đên nỗi quản chuyện gây gỗ đánh con nít, lại còn kêu Lục Quyển cô nương ra_tay, sao lại chơi lớn thế?”

Thủy Lung giương mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đây là một cơ hội gϊếŧ gà dọa khỉ, xây dựng uy phong và hình tượng!”

Lâu Thiến Trúc ngẩn ra, trong nháy mắt liền hiểu, sâu đậm nhìn Thủy Lung: “Nàng đã sớm lên kế hoạch tốt lắm!”

Chẳng lẽ, mấy lời nói khi nãy với đứa bé đều là giả? Cái ý nghĩ này vừa ló

lên trong đầu, lập tức bị Lâu Thiến Trúc gạt bỏ. Thủy Lung căn bản không cần giả bộ với một đứa bé làm gì, nếu nàng không muốn quan tâm đến đối

phương, dù một câu nàng cũng chả thèm nói.

Thủy Lung khẽ híp mắt, hời hợt nói: “Tiền tài đến tay quá dễ dàng, dù sao cũng rước lấy nhiều

nghi ngờ. Thành Nam Vân cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, không khí quá mức hỗn loạn, người dân đa nghi cũng có thể chấp nhận. Chung quy cũng

sẽ có người đâm chọc thủ lĩnh, không cần ta phái người đi gây chia rẽ,

bọn họ cũng sẽ tự động thêu dệt mọi chuyện.

Lâu Thiến Trúc nói

tiếp: “Hơn nữa, khi tất cả bọn họ nghĩ rằng, thành chủ đại nhân mới tới

chỉ là ‘kẻ ngu si’, lập tức nổi lên lòng tham không đáy muốn kiếm nhiều

chỗ tốt hơn từ trên người vị quý nữ thành chủ ngu ngốc này.”

Hắn

nói xong, thong dong thở dài một hơi, nhìn Thủy Lung nói: “Thành chủ đại nhân đúng là đi một nước cờ hay! Kế tiếp chính là gϊếŧ gà dọa khỉ, kế

đó là ban ân, sau cùng là lập uy phong. Xây dựng nên hình tượng thành

chủ đại nhân lạnh lùng, tài năng lại yêu thương con dân. Khiến dân chúng vừa yêu mến lại vừa kính trọng.”

Thủy Lung thản nhiên cười, ngầm chấp nhận cách nói của hắn.

Lâu Thiến Trúc càng phân tích thì dòng suy nghĩ càng hiện rõ: “Đầu tiên,

thành chủ đại nhân mua khế đất của bọn họ, e là không chỉ ban ơn mà

thôi? Bỏ nhiều tiền tài như vậy, chỉ vì lòng kính yêu của dân chúng,

đúng là chuyện bé xé ra to, rõ ràng chỉ cần tốn chút chi phí cũng có thể làm được.”

Thủy Lung gật đầu, không có gạt bỏ suy nghĩ của vị

quản gia mới này: “Trong tương lai, những mảnh đất này sẽ có giá trị rất cao, ta không thể để người ngoài nạo vét địa bàn thành Nam Vân của ta,

đặc biệt là mảnh đất trung tâm của thành.”

Lâu Thiến Trúc không

biết Thủy Lung lấy đâu ra lòng tin để nói mấy câu này, nhưng mà lòng tự

tin của nàng rất dễ lây nhiễm sang người khác, khiến người bên cạnh

không nhịn được tin tưởng lời của nàng, cũng vì lòng tự tin của nàng mà

an tâm.

Du͙© vọиɠ độc chiếm và khống chế của nàng quá sức mạnh mẽ!

Một lần nữa, Lâu Thiến Trúc hiểu rõ về Thủy Lung hơn, cười: “Ta thật không

biết… chuyện này là may mắn hay là bất hạnh của dân chúng thành Nam Vân

nữa.”

Thủy Lung vẫn không nói gì, Lục Quyển đứng một bên nghe hai người nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng, vừa mở miệng chính là che

chở cho chủ nhân: “Đương nhiên là may mắn của bọn họ rồi. Ngươi không mở to mắt nhìn hoàn cảnh ở thành Nam Vân đi, trước khi chủ tử đến, ngươi

nơi này ăn uống cũng đều không đủ, thậm chí còn không bằng tên ăn mày ở

một số thành lớn khác. Hôm nay có chủ tử, cuộc sống của bọn họ mới được

cải thiện một chút, đừng nói chi là tương lai.”

“Thành chủ đại

nhân còn chưa nói gì, Lục Quyển cô nương đã bắt đầu quở trách tiểu sinh

rồi. Nếu như không biết thành chủ đại nhân và Lục Quyển cô nương đều là

con gái, tiểu sinh còn cho rằng Lục QUyển cô nương có tình sâu ý nặng

đối với thành chủ nha.” Lâu Thiến Trúc trêu ghẹo Lục Quyển.

Vẻ

mặt lạnh như băng của Lục Quyển càng lạnh hơn, nhưng hai lỗ tai không

giấu được đỏ ửng: “Quỷ háo sắc, ngươi nói năng bậy bạ gì đó!”

Nếu như Thủy Lung không có ở đây, hắn cũng không phải là người Thủy Lung

coi trọng, nàng ta đã sớm rút kiếm đâm về phía Lâu Thiến Trúc rồi.

Thủy Lung nói với Lục Quyển: “Nói không lại, đánh không lại, vẫn là đừng nhìn thì tốt hơn.”

Lục Quyển tức giận: “Ai nói ta không đánh lại hắn!”

Lâu Thiến Trúc ôn hòa nói: “Chỉ là không đuổi theo kịp, không đánh được tiểu sinh mà thôi.”

Lục Quyển tức giận trợn tròn hai mắt.

Thủy Lung không tim không phổi đứng ở ngoài xem kịch vui.

Ngày hôm đó, Lục Quyển cho người điều tra rõ ràng chuyện xảy ra ở quán trà,

không những đem mấy người sỉ nhục Thủy Lung bắt lại, còn đem toàn bộ

tình huống nói lại cho Thủy Lung nghe.

Lục Quyển điều tra không

khác biệt với lời Hổ Tử nói là bao nhiêu, nhưng mà những chuyện Hổ Tử

không nhớ hay một số lời nói cặn kẽ, Lục Quyển đều kể lại rõ ràng, bao

gồm cả lời nói Trương Tiểu Vân từng nói.

Lúc Lục Quyển đem lời

Trương Tiểu Vân nói ra, vẫn không nhịn được khen một câu: “Lấy tuổi tác

và hoàn cảnh của thằng nhóc này mà nói, nó có thể nói chuyện như vậy,

đúng là không dễ dàng, quả là một đứa trẻ thông minh, có thể bồi dưỡng.”

Cái này cũng là do thân phận chấp sự Ngọc lâu của nàng ta thôi, bệnh nghề nghiệp đó mà!

Nàng ta giữ chức chấp sự phụ trách tổ tình báo của Ngọc lâu, mỗi một vị chấp sự của Ngọc Lâu đều có trách nhiệm bồi dưỡng mầm non mới.

Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Chỉ cần ngươi tình ta nguyện.”

Lục Quyển không nói gì, đáy mắt chợt lóe lên sự kiêu ngạo.

Ở cái nơi nghèo khó như thành Nam Vân này, dân chúng đối với ăn uống mặc ở đều lo không nổi, càng đừng nói tới chuyện có bản lĩnh cao cường gì.

Bây giờ có cơ hội tốt đặt trước mặt bọn họ, há lại cự tuyệt!

Trên thực tế đúng như Lục Quyển suy nghĩ, nửa đêm tỉnh lại ngủ chung một

phòng với Hổ Tử, đến sáng mai lập tức đi cầu kiến Thủy Lung. Sau khi

nịnh nọt cảm ơn nàng một phen, Lục Quyển liền đưa ra ý đồ muốn bồi dưỡng cậu ta, Trương Tiểu Vân liền mừng như điên, không cần suy nghĩ lập tức

gật đầu đồng ý, lại hướng về Thủy Lung quỳ xuống, trong miệng hô to cảm

tạ nàng đã coi trọng.

Thủy Lung nhìn thấy dáng vẻ vui mừng và dã

tâm trong đáy mắt Trương Tiểu Vân, chỉ nói một câu: “Đã quyết định rồi

thì không có cơ hội hối hận.”

"Ta không hối hận, tuyệt đối không hối hận!" Trương Tiểu Vân không hề chùn bước nói.

Cậu ta đã sớm muốn nổi bật hơn người khác. Cậu luôn cảm thấy chính mình là

đứa trẻ thông minh nhất ở thành Nam Vân, mấy đứa trẻ trong thành đều bị

cậu chơi đùa trong lòng bàn tay, ngay cả kẻ to xác như Trương Tráng

(thằng nhóc cùng với Trương Tiểu Vân đánh Hổ Tử) cũng bị cậu nắm trong

lòng ban tay mà không hề hay biết.

Chỉ tiếc cậu còn nhỏ không thể rời khỏi thành Nam Vân, cậu cũng biết người trong tiêu cục Nam Vân đều

là kẻ ác. Ông của cậu cũng bị đám giặc cướp này gϊếŧ chết, mặc kệ như

thế nào cậu cũng không muốn gia nhập vào bọn chúng. Cậu luôn suy tính,

chờ khi cậu trưởng thành, nhất định sẽ rời khỏi thành Nam Vân, nhất định trở thành người nổi bật.

Cho tới khi, cậu gặp được nhóm người Thủy Lung.

Liếc mắt một cái cậu liền nhận ra, thành chủ đại nhân và người bên cạnh thành chủ đều là nhân tài.

Lúc này, đột nhiên Hổ Tử cũng quỳ xuống.

“Thành chủ đại nhân, đệ cũng có thể, đệ cũng có thể!”

Thủy Lung: “Cũng có thể gì?”

Hổ Tử đứt quảng nói: “Đệ…đệ cũng có thể giúp thành chủ đại nhân làm việc!

Đệ cũng muốn học bản lĩnh lớn. Đệ, đệ biết mình ngốc, không thông minh

như Tiểu Vân, nhưng đệ sẽ cố gắng, chắc chắn sẽ học được, sau này đệ sẽ

làm, làm hộ vệ cho thành chủ đại nhân!”

Cậu biết, hộ vệ chính là

người bảo vệ chủ tử. Cậu muốn trở thành hộ vệ bảo vệ cho thành chủ đại

nhân, cậu muốn bảo vệ thành chủ đại nhân.

Trong nháy mắt, Thủy

Lung có chút kinh ngạc. Hổ Tử trung thành đối với nàng như thế này, đúng là ngoài dự liệu của nàng. Nhưng đảo con mắt suy nghĩ liền hiểu, đứa

trẻ sống trong thành Nam Vân có hoàn cảnh nghèo nàn này, không nhất định bọn họ phải chịu số phần nghèo tàn phá, hay đơn thuần nhút nhát, thiếu

sót tình yêu thương và cảm giác an toàn.

Giống như ngày hôm qua

Hổ Tử đã nói, cậu hoàn toàn tin Thủy Lung, lí do chỉ đơn giản như vậy.

Cậu bé này thật sự rất kì lạ, bởi vì nàng đối phương cho hắn ăn ngon,

một phần thành Nam Vân khó gặp được nụ cười mềm nhẹ, cho mẹ hắn có hi

vọng được sống tiếp, cộng với cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

Thủy Lung hỏi: “Xác định?”

Hổ Tử nặng nề gật đầu, nụ cười ngớ ngẩn: “Ừ, Hổ Tử không hối hận, Hổ Tử sẽ không hối hận đâu!”

Thủy Lung gật đầu.

Đây là là lựa chọn và cơ hội của bọn họ, nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại. Về sau, có thành công hay thất bại đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người.

Đồng dạng, nàng cần mầm non trung thành với nàng. Thứ nàng cần chính là

độc lập, một thành Nam Vân độc lập, cùng với bá tánh trong thành sống

độc lập. Bọn họ phải đem thành Nam Vân xây dựng thành Tây Lăng trước

kia, lại đem Thủy Lung nàng đặt ở trước thành Nam Vân.

Chuyện này không thể hoàn thành trong một bước được, nàng có lòng kiên trì, cũng phải bỏ nhiều thời gian.

“Chủ tử, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.” Thình lình một gã nam tử xuất hiện, đi tới nói nhỏ bên tai Thủy Lung.

Thủy Lung đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trương Tiểu Vân và Hổ Tử

thì đứng lại, đối với cả hau người bọn họ nói: “Cùng đi đi.”

Trương Tiểu Vân và Hổ Tử liền vội vàng đứng lên chạy theo, Trương Tiểu Vân

tươi cười nói nhỏ với Hổ Tử: “Đây chính là thành chủ coi trọng chúng ta

nha!”

Hổ Tử vừa nghe, nặng nề gật đầu, trong lòng thầm quyết

định cậu phải cố gắng thật nhiều, mới có thể báo đáp sự coi trọng của

thành chủ đại nhân dành cho mình.

Đoàn người ra bên ngoài cửa thành chủ.

Đây là lần đầu tiên Thủy Lung đi ra khỏi phủ thành chủ từ khi nàng đến

thành Nam Vân. Nàng không ngồi kiệu, bước chân quỷ mị không tiếng động,

mỗi một bước khẽ đạp chính là một trăm bước, đi trên lầu ngói xanh tựa

như trên đất bằng. Khiến cho hai đứa trẻ Trương Tiểu Vân và Hổ Tử được

người hầu bế đi theo đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt si ngốc ngơ ngác.

Cuối cùng, mấy người dừng lại giữa lầu gác thành Nam Vân.

Vị trí nơi này rộng rãi, chính giữa là một tòa đài cao, từng là nơi dùng

để hành hình, cũng là nơi làm võ đài, càng là nơi tiêu cục Nam Vân diễu

võ dương oai. Giờ khác này, xung quanh tòa đài cao có không ít người dân vây quanh, mọi người đều vây quanh tòa đài cao, vẻ mặt khác nhau, nhìn

dáng vẻ nhếch nhác của mấy gã nam tử bị trói trên đài cao.

Lúc đám người Thủy Lung đến, có rất ít người chú ý, cho tới khi một người trên đài cao ho to…

“Thành chủ đến!!!”

Một tiếng hô thành chủ này, đã khiến dân chúng xung quanh giật mình.

Hiện trường liền xôn xao lên, dân chúng đưa mắt nhìn xung quanh, muốn nhìn xem thành chủ ở chỗ nào.

Bọn họ đã sớm tò mò về vị thành chủ mới này rồi, đáng tiếc người ta không

bước ra khỏi cửa phủ thành chủ nửa bước, bọn họ không có cơ hội nhìn.

Thủy Lung không hề có làm chuyện gì khoa trương hết, lạnh nhạt thờ ơ từ trên lầu ngói nhảy xuống, rơi vào đài cao, đứng thẳng ở vị trí người làm

chủ.

Cho dù phương thức lên sân khấu cực kì đơn giản, nhưng lọt

vào mắt người dân vây xem, lập tức khiến hiện trường im ắng hẳn đi, lặng ngắt như tờ. Yên tĩnh đột ngột lại rất quỷ dị, trong nháy mắt ngay cả

hô hấp cũng khó khăn.

Mọi người bên dưới đài ngây ngốc nhìn cô gái trên đài.

Đây là thành chủ thành Nam Vân…

Là thành chủ đại nhân của bọn họ sao?

Ánh mắt trời kia còn không chói lọi bằng cô gái trên đài cao, khiến bọn họ

không dám nhìn thẳng, trong nháy mắt nhịp tim bọn họ đập rối loạn.