Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 110

Lúc Thập Nhất Nương rời đi, Tăng Bát Nương túm lấy nàng kéo sang một góc nói nhỏ: “Ta không biết vì sao muội đắc tội Giang Nhị Nương và Thôi Thập Nương nhưng muội phải hết sức cẩn thận, Thôi Thập Nương là kẻ lắm chuyện, sớm muộn gì mọi người cũng nghe nàng ta nói những điều tiếng không hay về muội”.

Thập Nhất Nương đối với nàng cảm kích: “Tỷ yên tâm, ta đi đứng đoan chính, nói lời ngay thẳng, không làm chuyện trái lương tâm, nàng ta không hủy hoại thanh danh của ta được đâu”.

Tăng Bát Nương vẫn còn lo lắng: “Với đầu óc của Thôi Thập Nương ta không lo lắng, nhưng còn Giang Nhị Nương muội không thể lơ là, đêm nay nhìn Giang Nhị Nương ta bỗng cảm thấy sợ hãi, tuổi còn nhỏ mà đã biết mưu tính như thế, thật không thể xem thường”.

“Thập Nhất Nương, về thôi con”. Phương thị cười híp mắt gọi, “Không nỡ chia tay các cô nương ở đây sao? Lần sau con nhớ mời các nàng ấy đến nhà nhé”.

Thập Nhất Nương đành phải cáo biệt mọi người, lên xe ngựa hồi phủ.

“Thập Nhất Nương, bá mẫu thấy Tăng Bát Nương rất tốt, con nghĩ nàng ấy có thích hợp với Đại Lang không?”

“Con cũng biết Tăng tỷ tỷ rất tốt, con cũng hỏi qua rồi nhưng nàng ấy chỉ thích nam tử nhã nhặn thôi”. Thập Nhất Nương chán nản nói.

Phương thị hơi sửng sốt: “Thế này, thế này… quá khó rồi!”. An Đại Lang dù cố gắng cách mấy cũng không thể nào nhã nhặn nổi.

Tôn thị chen lời “Có gì mà khó, một khi đã thích thì sẽ thay đổi quan điểm thôi, năm xưa bá mẫu cũng không thích kiểu đàn ông như Nhị Gia, nhưng con nhìn đi, không phải hiện giờ ta và Nhị Gia rất ân ái đó sao!”

Thập Nhất Nương tò mò nhìn Tôn thị “Nhị bá mẫu ngày xưa thích kiểu đàn ông thế nào?”

“Cao to uy mãnh, một quyền chấn áp thiên hạ”. Tôn thị cười cười tiếp lời “Ta lúc đó vẫn là một tiểu cô nương, luôn cảm thấy dũng mãnh như vậy mới là đàn ông chân chính, sau khi gặp Nhị Gia mới hiểu ra không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá nam nhân được”.

Thập Nhất Nương mắt sáng rỡ nhìn Tôn thị “Nhị bá mẫu vì sao lại thay đổi cách nghĩ, có phải đối với Nhị bá nhất kiến chung tình không?”

Tôn thị cười ngọt ngào “Không phải đâu, lần đầu gặp Nhị bá của ngươi, ta rất ghét hắn bởi ta vốn không thích mấy kẻ thư sinh, nhưng sau đó Nhị bá ngươi cứu ta, lúc đó ta cũng chỉ coi hắn là bằng hữu, ta vẫn thích kiểu đàn ông dũng mãnh, cho đến một lần hắn cứu ta mà bị thương, ta mới phát hiện thì ra hắn cực kỳ quan trọng với ta, khi đó ta nghĩ nếu lỡ như hắn chết, chắc ta cũng không sống nổi…”

Phương thị nhịn không được cũng lên tiếng trêu chọc, “Đệ muội nên nói những lời này với Nhị đệ, nói với chúng ta quá lãng phí rồi”.

Tôn thị hơi xấu hổ “Đại tẩu đừng chọc ta, ta chỉ muốn nói rằng suy nghĩ của các cô nương rồi sẽ thay đổi, nếu Tăng tiểu thư thật sự thích hợp với Đại Lang, chúng ta cũng nên vì hai đứa nó mà tạo ra cơ hội, một khi đã thích thì tự chúng nó sẽ hòa hợp với nhau, giống như tẩu ngày xưa cũng đâu có thích kiểu đàn ông như Đại ca đâu”.

Nghĩ đến An Đại Gia, Phương thị đột nhiên cười rộ lên, trước đây cha nàng nhắm trúng An Đại Gia, nàng thấy đất trời sụp đổ, người này cao to uy mãnh, lại nghiêm túc ít nói như một lão già… Nàng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ muốn từ hôn. Nhưng cha nàng lại nói hai người cứ ở chung với nhau đi đã, nếu thật sự không hợp thì cha nàng sẽ đồng ý từ hôn. Vì thế nàng nghiêm túc quan sát An Đại Gia, cố ý moi móc một đống khuyết điểm của hắn để tìm cớ. Kết quả không thể ngờ, An Đại Gia – một nam nhân ngay thẳng, ít nói, lạnh lùng lại là người sủng thê hơn mạng.

Thập Nhất Nương chỉ còn thiếu một chung trà và đĩa bánh ngọt để làm thính giả nghe hai bá mẫu nói chuyện xưa. “Thì ra Đại bá mẫu cũng không phải vừa thấy liền yêu, xem ra dùng sách lược “mưa dầm thấm lâu” chắc sẽ có hiệu quả”.

Phương thị trừng mắt với Thập Nhất Nương “Con cho rằng cuộc đời này giống như người ta hát kịch à? Yêu đương nhanh chóng rồi tan rã cũng nhanh luôn”.

Tôn thị cũng nhân cơ hội này dạy dỗ Thập Nhất Nương “Đúng vậy, Thập Nhất Nương con phải nhớ kỹ, trên đời này mưa dầm thấm lâu mới là chân lý, con nhìn Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu là hai ví dụ tiêu biểu rồi đó”.

Thập Nhất Nương oán thầm, hai người đâu phải là mưa dầm thấm lâu, hai người là trời đất vờn nhau thành một đống thì có!

Phương thị cũng tán thành, Thập Nhất Nương không có mẹ, các nàng phải mượn chuyện bản thân để giáo dục con bé, “cảm tình giống như củi đốt, lửa càng lớn thì củi đốt càng nhanh, con đã xem rất nhiều tiểu thuyết nói nam nữ yêu nhau không được gia đình đồng ý bèn cùng nhau bỏ trốn, chỉ cần sống một thời gian ngắn, đối mặt với cơm áo gạo tiền, cãi vả hàng ngày… sau đó, cảm tình nhanh đến rồi ắt nhanh đi…”

Thập Nhất Nương tán thành “đúng vậy, nếu không có bánh mì thì ái tình chẳng là gì cả, người ta chỉ lo đi tìm bánh mì thôi, có bánh mì rồi mới tình tới chuyện yêu đương!”

Phương thị và Tôn thị hài lòng nhìn nhau, hài tử nhà các nàng đứa nào cũng thông minh hiểu chuyện, nhưng “bánh mì” là cái gì, trò chơi hay đồ ăn?

“Thập Nhất Nương, hôm nay con gặp các tiểu thư trong hoa yến, con thấy thế nào?”

“Đều tốt, nhưng có hai người rất kỳ lạ, không giải thích được”. Thập Nhất Nương có chút đau đầu “Bá mẫu, hai người có biết Giang Nhị Nương không?”

Tư liệu về các tiểu thư kinh thành đều nằm trong đầu Phương thị, bà liền nói “Cô gái đang ở nhờ Thôi gia – Giang Nhị Nương sao? Tất nhiên là biết, Thôi gia là thư hương thế gia, Thôi đại nhân sinh được 3 trai 1 gái, đại phu nhân mất sớm, Thôi đại nhân lấy vợ sau sinh thêm được 2 đứa con. Giang Nhị Nương là con của em gái Đại phu nhân đã mất, ta còn nghe nói Giang gia xuống dốc, họ đưa Giang Nhị Nương đến ở nhờ Thôi gia để sau này nàng ta có thể thuận lợi tìm được một nhà chồng danh giá”.

Tôn thị nhạy cảm hỏi “Con thấy Giang Nhị Nương này có gì không đúng sao?”

“Cũng không phải là không đúng, chỉ là con cảm thấy tâm tư nàng ấy quá thâm trầm khiến con không thích”. Thập Nhất Nương không đem chuyện phát sinh giữa mình và Thôi Thập Nương, cùng thái độ của Giang Nhị Nương nói cho bá mẫu biết, không phải nàng không cảnh giác, chỉ là nàng vẫn chưa để hai kẻ kia vào mắt đâu.

Phương thị đồng ý: “Thập Nhất Nương nói đúng, Giang Nhị Nương quả thật khiến người ta không thích, giẫm đạp người khác để nâng cao chính mình, thủ đoạn như vậy không ai ưa nổi, thật tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta”.

“Dù sao con và nàng ta sau này cũng không gặp nhau nữa, thích hay ghét cũng không quan trọng nữa rồi’. Thập Nhất Nương đảo mắt, “Con chỉ quan tâm làm sao khiến Tăng tỷ tỷ thích Đại Lang ca, à, Đại bá mẫu đã quyết chọn Tăng tỷ tỷ? Nếu như có người tốt hơn thì sao?...”

Phương thị vỗ vỗ đầu nàng “Đừng đứng núi này trông núi nọ, dù có tốt hơn cũng không liên quan nữa, chọn vợ chỉ xem có thích hợp hay không, chứ không phải so xem có tốt nhất hay không, cái tốt nhất không nhất định sẽ thích hợp nhất, đã hiểu chưa?”

Thập Nhất Nương cười vui vẻ “Đại bá mẫu sẽ là mẹ chồng tốt nhất, con cũng rất muốn Tăng tỷ tỷ trở thành chị dâu của con, từ ngày mai con sẽ thường viết thư cho Tăng tỷ tỷ, nhưng làm cách nào vừa khoe được đại ca nhưng không để lộ dấu vết nhỉ?”

Phương thị nhịn cười nói “Tốt, Thập Nhất Nương phải làm bà mối cho tử tế nha, chờ Đại Lang ôm được mỹ nhân về, Đại bá mẫu sẽ cho con một phong bao lì xì thật nặng”.

--------------------------o0o---------------------------

Ngày 18, chi nhánh Bách Vị Lâu chính thức khai trương.

Thập Nhất Nương ngơ ngác nhìn khắp Bách Vị Lâu toàn là nữ tử, “Nhị ca, khách nhân sao đều là các cô nương thế này?”

An Nhị Lang buồn bực “Không hiểu sao mới sáng sớm các nàng đã đến đây chiếm chỗ, ta cũng đang thắc mắc tại sao các nàng ấy lại nhiệt tình như vậy?”

Căn cứ vào ánh mắt các tiểu nương tử dán chặt trên người An Ngũ Lang, Thập Nhất Nương đoán “Nhất định là họ muốn nhìn thấy Thiên Bồng Nguyên Soái rồi, Nhị ca, không phải muội nói bừa đâu, từ sau khi Thiên Bồng Nguyên Soái bắt được tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà, heo mập nhà mình đi đến đâu cũng có người chặn đường nhìn ngó, mà con heo này cũng thật lợi hại, sau lần đó, nó thành thần heo trong lòng mọi người rồi”.

Thập Nhất Nương lại nhìn các vị cô nương một lần nữa, thấy ánh mắt họ dừng lại trên người các vị ca ca nhà mình, “Ha hả,… mục đích khác thì muội không biết, chỉ là muội chắc chắn các cô nương ấy không chỉ đến xem Trữ Bị Lương đâu…”.

An Thập Lang đề nghị “Nhị ca, hôm nay khách nữ nhiều quá, ca ca bảo đầu bếp làm thêm nhiều món ăn tinh xảo và điểm tâm ngọt đi, còn nữa, Nhị ca nên xây thêm mấy cái tửu lâu dành cho nữ, nhìn cảnh này, đệ chắc chắn huynh sẽ làm ăn phát đạt lắm đó”.

Thập Nhất Nương hai mắt sáng ngời “Không sai, Nhị Lang ca, huynh mở ra mấy cái tửu lâu dành cho các vị phu nhân và tiểu nương tử đi, Tăng tỷ tỷ và các cô nương cũng thường oán giận với muội rằng ra ngoài chỗ nào cũng toàn là nam nhân, chẳng có nơi nào dành cho nữ nhân cả, phụ nữ suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài đều phải lo lắng chuyện an toàn…”

An Nhị Lang suy nghĩ, hai mắt liền sáng rực, từ kinh nghiệm kinh doanh Bách Y Các, Bách Hoa Lâu cho hắn biết kiếm tiền của nữ nhân rất dễ, trên đời này vốn là nam nhân kiếm tiền để nữ nhân tiêu pha mà.

“Đúng vậy, Thập Lang ngày càng nhìn xa trông rộng”. Nhị Lang vuốt đầu Thập Lang “Chờ Nhị ca mở thêm mấy cái tửu lâu dành riêng cho nữ khách, Nhị ca sẽ cho đệ tiền lì xì”.

An Thập Lang nói thầm “Không bằng huynh cho đệ cổ phần của tửu lâu mới đi”.

An Nhị Lang cười híp mắt “Được, cho đệ góp cổ phần, đương nhiên cũng không thể thiếu Thập Nhất Nương, đến lúc đó còn phải nhờ Thập Nhất Nương tuyên truyền với các vị phu nhân và tiểu thư kinh thành nữa”.

“Không cần đợi đến lúc đó, bây giờ muội sẽ tuyên truyền luôn”. Thập Nhất Nương cười hì hì bước lên lầu.

“Thập Nhất Nương” nhóm cô nương thấy Thập Nhất Nương liền nhiệt tình gọi.

“Thập Nhất Nương, trà sữa ở đây tuyệt quá”. Diêu Tam Nương vui vẻ chạy đến, “Uống cực ngon, muội không biết sữa bò lại ngon như vậy, không nghe mùi hôi chút nào luôn”.

“Ngon thì uống nhiều một chút”. Thập Nhất Nương cười híp mắt nói “Nhị ca ta sắp mở một tửu lâu chỉ dành chiêu đãi nữ khách nhân, đến lúc đó muội mỗi ngày đều có thể đến uống trà sữa”.

“Thật sao? Chỉ chiêu đãi nữ khách?” Không ít cô nương mắt sáng rỡ, các nàng thích đi dạo phố nhưng mỗi khi mệt mỏi, muốn ăn uống đều không được tự nhiên vì khắp nơi đều có nam nhân, rất bất tiện.

“Đương nhiên, đến lúc đó ta sẽ nói Nhị Lang ca chuẩn bị rất nhiều thoại bản ở đó, rồi đặt cả văn phòng tứ bảo, mọi người có thể vẽ tranh, đánh đàn, viết thư pháp, nói chuyện phiếm,… thư giãn ở đó bao lâu cũng được”. Thập Nhất Nương cười đến sáng lạn rực rỡ, lòng các cô nương cũng muốn nở hoa theo.