Edit: Lee"s
Trong cung, khi màn đêm buông xuống, không hề giống với tưởng tượng của người dân là đèn đuốc sáng trưng, Hoàng thượng bây giờ đúng là một người rất tiết kiệm, hiện tại cũng chỉ có một mình Hoàng hậu, không có phi tần gì cả nên không cần phải tiêu tiền vô nghĩa, nhưng mặc dù như vậy trừ bỏ những chỗ bắt buộc phải thắp đèn, những địa phương khác cũng không có châm lên, rất nhiều nơi còn tối mù mịt.
Chỉ duy nhất một nơi đèn sáng suốt đêm, đó là Vong Ưu cung nơi công chúa ở, nơi này đèn vừa thắp từ chập tối cho đến sáng ngày hôm sau.
Hòa thượng dung mạo tuấn mỹ mặc áo tăng bào màu trắng đang ngồi ở nơi sáng như ban ngày đang nhắm mắt gõ mõ đọc kinh, ở bên trong, luôn luôn truyền tới tiếng phụ nhân đang nhỏ giọng an ủi “Huy nương, không có việc gì cả, mẫu hậu sẽ ngủ cùng con, con xem, Quan Chân sư phụ vẫn ở đây, không có yêu ma quỷ quái nào dám vào hết.”
“Thật không?” Cô gái gầy yếu khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt đều thâm đen lại, Hoàng hậu nhìn cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Đương nhiên, ngoan, ngủ đi, con xem trên cổ con là tượng phật bằng ngọc đã được Phổ Tuệ đại sư khai quang, đêm nay Quan Chân sư phụ cùng các sư phụ khác vẫn luôn niệm kinh ở bên ngoài, ngoài điện còn có thị vệ mà phụ hoàng con phái tới, nơi này vô cùng an toàn, ngoan ngoãn ngủ đi.” Hoàng hậu nhẹ nhàng dỗ nữ nhi.
Vong Ưu cung là nơi mà đèn đuốc sáng nhất trong hoàng cung, bởi vì An Khang công chúa vẫn mơ thấy ác mộng nói là có quỷ, cũng vì chuyện này mà ngày đêm không thể an bình, Hoàng hậu cũng tiều tụy không ít.
Trong cung có rất nhiều người chết, âm khí quá độ, thân thể Tinh Huy kém như vậy làm sao mà chịu được, nếu không phải sợ triều thần buộc tội, nàng thà rằng cùng nữ nhi ở căn phòng cũ nát lúc trước, ít nhất bọn khi đó bọn họ còn cảm thấy bình an vui vẻ, Nhật Diệu sẽ không “chết”, Tinh La sẽ không bị trúng độc, còn nữ nhi không bị dọa đến hỏng.
Đêm càng khuya, bóng tối bao phủ khắp nơi, nhìn ái nữ rốt cục cũng ngủ, đôi mày còn nhíu lại, Hoàng hậu yêu thương sờ sờ giữa đôi lông mày của nữ nhi, đứng dậy đi ra ngoài.
“Quan Chân đại sư, thật sự làm phiền ngài.” Hoàng hậu chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn so với những phụ nhân cùng tuổi bình thường già hơn rất nhiều, nếu không phải trên đầu cài châu sai trân quý rực rỡ sắc màu, nàng càng trông giống một thôn phụ mà không phải là Hoàng hậu một quốc gia.
Hòa thượng tuấn mỹ chắp hai tay thành hình chữ thập nói “A di đà phật, công chúa đang ngủ? Sau này nàng chỉ cần buông lỏng tư tưởng thì sẽ không thấy ác mộng nữa.”
“Đại sư, ngài có thể nói cho ai gia hay không, rốt cuộc là Tinh Huy trúng tà hay là tự mình dọa mình?” Hoàng hậu vẻ mặt mệt mỏi, Tinh Huy vẫn luôn kêu trong cung có quỷ, ngày đêm không thể yên giấc, nàng đến cùng là lo lắng cho nữ nhi, đồng thời phải bảo vệ gắt gao, một công chúa mơ thấy quỷ hồn, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta nói nhàn thoại (chuyện phiếm, tán gẫu thường là những chuyện xấu của người khác), bát tự (ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chia) của công chúa quá yếu, hoặc là làm chuyện đuối lý, hoặc ngôi vị của Hoàng đế danh bất chính ngôn bất thuận nên bị báo ứng lên người của nữ nhi….
“Hai chuyện đều đúng, hoàng cung vốn là nơi ấm khí quá thịnh, thân thể công chúa vốn không tốt, so với người bình thường thì không thể ở nơi âm khí quá nhiều, hơn nữa nữ hài tử lá gan không lớn…”
Hoàng hậu vẻ mặt ưu sầu “Huy nương bây giờ còn nhỏ, công chúa đều phải từ hoàng cung xuất giá, nếu không phải từ hoàng cung, Ngự sử lại có chuyện để nói…” Hoàng hậu thở dài, thân thể của Tinh Huy kém như vậy, nếu như ở ngoài cung, nàng sẽ không có cơ hội để ra ngoài thăm nữ nhi.
Quan Chân chậm rãi lần tràng hạt “Bần tăng có vài đề nghị.”
Hoàng hậu chờ mong nhìn về phía ông.
“Công chúa nên đi đến chùa miếu ở lại một thời gian, có lẽ dưới tay Bồ Tát, hẳn là sẽ không có yêu tà quấy phá.”
“Không được!” Hoàng hậu lập tức cự tuyệt “Chùa miếu luôn lạnh khủng khϊếp, thân thể Huy nương nhiều bệnh, làm sao chịu khổ như vậy được, hơn nữa cũng không an toàn.” Chùa miếu không được ăn mặn, Tinh Huy bây giờ chỉ còn da bọc xương, nếu mỗi ngày chỉ ăn rau xanh đậu hũ thì chẳng phải là đi đời nhà ma? Huống hồ huynh đệ của Hoàng đế còn chưa bị gϊếŧ hết, nàng cũng không tin bọn hắn biết an phận thủ thường, không bắt lấy cơ hội này “Còn có biện pháp nào không?”
“Có, vậy hãy để công chúa đổi chỗ ở khác, để cho công chúa ở gần Hoàng thượng một chút, long khí trên người Hoàng thượng sẽ áp đi âm khí trong cung.” Bệnh của công chúa phần lớn là do tâm lý, dù sao thân phận của Hoàng đế cùng Hoàng hậu khác nhau, mỗi ngày đều bận quốc sự, ít quan tâm tới nữ nhi, tiểu cô nương không khỏi cảm thấy cô đơn.
“Tuy rằng không hợp quy củ, nhưng chắc là không có vấn đề gì.” Hoàng hậu ngẫm nghĩ nói, Hoàng đế quan tâm nữ nhi cũng không kém nàng, ông chắc chắn rất thích như vậy, quan trọng hơn là nữ nhi ở gần như vậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy, bọn họ cũng an tâm hơn nhiều.
“Để cho công chúa cùng bạn bè cùng trang lứa ở chung nhiều hơn, như vậy nàng sẽ không cả ngày nghĩ nhiều.”
Hoàng hậu gật đầu, Tinh Huy là đứa nhỏ yếu đuối, luôn đa sầu đa cảm, nếu tính tình này có thể sửa thì tốt rồi, nàng quyết định sẽ thượng lượng với Hoàng đế về chuyện này, tìm vài thư đồng cho Tinh Huy.
“May mà có đại sư cũng các sư phụ đã nhiều ngày niệm kinh cầu phúc vì An Khang.” Hoàng hậu vẻ mặt cảm kích nói “Phổ Tuệ đại sư vẫn đang bế quan sao? Nếu ông ấy xuất quan, không biết đại sư có thể báo cho biết…”
Quan Chân dừng một chút “Nương nương, có thể báo cho biết chuyện gì sao?”
Hoàng hậu thở dài “Còn không phải là vì Thái tử, từ sau lần hắn bị trúng độc thân thể liền trở nên kém hơn, bây giờ ăn cái gì cũng không có hương vị gì hết, đối thực vật hoàn toàn không có hứng thú, ngài xem hắn bây giờ gầy đến mức không giống người bình thường…” Hoàng hậu nói xong câu cuối cùng quả thực nức nở thành tiếng, tuy làm Hoàng hậu, nhưng nàng không có hứng thú cả ngày bày ra vẻ Hoàng hậu mà toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người trượng phu cùng nữ nhi, bây giờ nữ nhi như vậy, nhi tử lại như thế, bọn họ quả thật xung khắc với hoàng cung này, nếu hài tử khỏe mạnh kiện khang, nàng thà rằng không cần ngôi vị Hoàng hậu này.
“Nương nương, nô tỳ đã trở lại.”
“Phỉ Thúy, hôm nay Tứ lang ăn uống như thế nào, có phải là vẫn không có khẩu vị gì đúng không?” Hoàng hậu vừa lo lắng chuyện của con gái, giờ lại tới con trai.
“Nương nương, Thái tử vẫn chỉ thích đồ ăn của An thập nhất nương làm, đồ ăn khác cũng chưa ăn qua.” Cung nữ buồn rầu nói.
“Ngự trù tất cả đều là lũ ăn không ngồi rồi.” Hoàng hậu nổi giận “Nhiều người như vậy chẳng lẽ lại không làm ra được một món ăn ngon, may còn có Thập nhất nương, nếu không thì Thái tử gầy không còn hình dáng…” Càng khiến nàng tức giận là các đại thần tin lời đồn, bên dưới truyền nhau mệnh của Thái tử chỉ một sớm một chiều, một người, hai người đều ngầm tính toàn đem tiểu nương tử trong tộc đưa vào trong cung, sinh một hoàng tử khỏe mạnh, bọn họ suy nghĩ gì, nàng còn không biết sao? Chỉ đáng thương Tinh La của nàng, rõ ràng còn sống, lại bị một đống người âm thầm cản đường, không được, cung yến lần này, nàng phải thật cẩn thận tìm Thái tử phi cho Tinh La, đến lúc đó Tinh La sinh một hoàng tôn khỏe mạnh, xem bọn hắn còn dám đánh tính toán gì nữa.
“Nghe nói An thập nhất nương tử thích nhất là trồng rau, lý do An Quốc công từ quan là muốn trở về giúp cháu gái trồng rau, hương vị đồ ăn nàng trồng vô cùng ngon, cho nên Thái tử mới thích ăn.” Cung nữ chờ mong nói “Nghe nói hiện tại trong Quốc công phủ An thập nhất nương cũng trồng không ít rau củ, nếu không nương nương cho người ta đi lấy một chút rau dưa tươi mới vào cung, nếu Thái tử thích dưa chua nàng làm thì nhất định cũng thích đồ ăn nàng trồng ra.”
Trên mặt Hoàng hậu lộ ra nụ cười thoải mái “Chủ ý này không tệ, Phỉ Thúy, ngươi đi khố phòng chọn một chút đồ tốt đưa qua cho An thập nhất nương, không, như vậy người khác sẽ dị nghị, vẫn nên chờ mấy ngày nữa cho gọi nữ quyến An gia vào cung rồi nói sau.”
Vẫn cúi đầu không nói, khi Quan chân nghe đến An thập nhất nương thì ánh mắt lóe lên, ông không quên chuyện sư phụ từng nói qua.
“Hoàng hậu nương nương, có phải An thập nhất nương này là cô nương của phủ An nguyên soái đến từ tây bắc?”
Hoàng hậu gật đầu “Đúng vậy, đại sư biết An gia cô nương?”
“Mấy năm trước An thập nhất nương hôn mê bất tỉnh, sư phụ cùng bần tăng từng vì nàng cầu phúc.” Quan Chân thản nhiên cười, vẻ mặt thánh khiết cùng ôn nhu “Sư phó từng nói ba năm sau An thập nhất nương sẽ tỉnh lại, dù sao vận thế của nàng vô cùng tốt.”
Vận thế vô cùng tốt? Hoàng hậu dừng một chút, tiễn bước Quan Chân sư phụ xong nói với Phỉ Thúy “Ngươi đi hỏi thăm tính cách hàng ngày của An thập nhất nương tử một chút, để cho nàng làm thư đồng của công chúa.”
Nữ quan sửng sốt một chút “Nương nương, nô tỳ cảm thấy khả năng này không lớn, người An gia vô cùng sủng ái Thập nhất nương tử, không có khả năng để cho nàng rời nhà….” Huống chi đối với An thập nhất nương mà nói, cùng công chúa đọc sách không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo, thân phân của nàng cũng đủ tôn quý, đi theo hầu hạ công chúa cũng không phải chuyện vinh quang.
Hoàng hậu có vẻ thất vọng “Vậy thì quên đi, nhưng mà, để cho Huy nương cùng nàng ở chung nhiều một chút cũng tốt.” Huy nương ở bên người có vận thế tốt, lây dính một chút phúc khí, miễn cho nàng âm khí quá nặng, lại nhìn thấy âm tà.
***************
Thái tử cầm trên tay tư liệu điều tra được, chậm rãi đi đến ngự thư phòng.
“Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến.”
Hoàng đế buông bút son xuống “Thái tử đến đây? Đúng lúc, hỗ trợ phụ hoàng nhìn tấu chương.”
“Bái kiến phụ hoàng.” Thái tử hành lễ, hơi chần chờ nói “Phụ hoàng, nhi thần điều tra được một ít chuyện, muốn hỏi một chút ý kiến phụ hoàng.”
“Chuyện gì mà con chần chờ như vậy?”
Thái tử chậm rãi phun ra “Phổ Tuệ đại sư!”
Hoàng đế đang lấy trà chợt dừng lại “Sao đột nhiên lại muốn điều tra Phổ Tuệ đại sư, vậy con tra được những gì?”
“Lần trước nhi thần cùng với An gia ngũ lang cùng Thập nhất nương đến Tướng Quốc tự, lúc ấy đã gặp được Thanh Viễn đại sư.”
“Trẫm biết, Thanh viễn đại sư còn cho con một phương thuốc, Thái y cực kỳ tôn sùng phương thuốc này.” Hoàng đế quan tâm hỏi “Tứ lang, hiện tại con đã có thể cảm nhận được một chút hương vị nào không?”
Thái tử gật đầu “Có một ít hiệu quả, phụ hoàng, nhi thần muốn hỏi là người xuất gia làm tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư vô), Thanh Viễn đại sư cực kì phù hợp với hình tượng của người xuất gia trong lòng nhi thần, nhưng Phổ Tuệ đại sư mặt ngoài nhìn giống như thần tiên không ăn khói lửa nhân gian, nhưng ông ta lại nhúng tay vào việc hoàng gia….”
“Còn tra được gì nữa?” Hoàng đế buông chén trà, ánh mắt mang theo thưởng thức nhìn về phía nhi tử, không thể nào, trong thời gian ngắn như vậy mà điều tra được nhiều vậy, đúng là trò giỏi hơn thầy.
Thái tử thản nhiên cười cười “Nhi thần còn điều tra sinh nhật của Phổ Tuệ đại sư, ông ta sinh vào bảy mươi lăm năm tước, lúc vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, lúc ấy trụ trì Tướng Quốc tự đã thu dưỡng ông ta, khi đó Tướng Quốc tự cũng không có danh tiếng gì, sở dĩ Tướng Quốc tự nổi danh là vào thởi điểm sau khi Phổ Tuệ đại sư thành niên, lúc ấy ông cố Tông Chính đế cùng Hoàng hậu tin phật nhiều năm, đối với điều đó tôn sùng không thôi, về sau Tướng Quốc tự nổi danh thiên hạ….”