Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 74

Edit: Diệp Nhược Giai

Mặt trời xuống núi, trong không khí hầu như không có gió, vẫn còn lưu lại một chút oi bức. Dưới ánh hoàng hôn, bóng của tầng tầng lớp lớp cung điện như con quái vật có thể lao ra cắn người, mấy cung nữ đi ra đi vào cẩn thận thả nhẹ bước chân, bọn thị vệ đứng trong sáng ngoài tối, bảo vệ cho phòng ở của người tôn quý nhất thiên hạ này.

Ám Nhất yên lặng cảm ứng tình huống của thủ vệ xung quanh, bước chân không nhanh không chậm đi về hướng Cảnh Dương cung. Vừa đến cửa cung, hắn chợt nghe một hai tiếng ho khan thỉnh thoảng truyền ra từ trong điện.

Ám Nhất cau mày, bước chân hơi ngừng, sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì, cất bước đi vào trong phòng, “Điện hạ, vừa lấy được tin tức. Tháng sau An gia sẽ đến kinh thành.”

Tư Đồ Tinh La ngẩng đầu, con ngươi lạnh băng có thêm vài phần độ ấm, như tuyết mùa đông bị hòa tan, “Tháng sau? Rốt cuộc cũng chịu về đây à?” Người An gia có khỏe không? Thập Nhất Nương lớn hơn chút nào chưa?

“An Tam gia gởi thư, nói năm nay thời tiết không thích hợp. Khoảng thời gian này năm ngoái, Tây bắc đã rất lạnh rồi, nhưng năm nay lại nóng bất thường. Ông ấy nói, tốt nhất là nên điều tra một chút mấy địa phương khác, nếu địa phương khác cũng nóng hơn năm ngoái, coi chừng năm sau sẽ có nạn châu chấu.” Ám Nhất cầm mấy tin tức đã được sàng lọc qua, đưa cho Thái tử.

Tư Đồ Tinh La hơi trầm ngâm, nếu thực sự xảy ra nạn châu chấu, khó tránh khỏi sẽ có người liên hệ với chuyện ngôi vị hoàng đế không được chính đáng nên bị trời phạt, nhất là đám hoàng thúc sống dai như gián đang âm thầm rục rịch của hắn.

“Ta sẽ nói với phụ hoàng.”

“Điện hạ.” Ám Nhất chần chờ một chút, rốt cuộc nhịn không được nói, “Đường phèn tuyết lê này vẫn nên ăn nhanh thì hơn.” Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy chén đường phèn tuyết lê không còn một chút độ ấm nào, nhưng hiển nhiên là điện hạ còn chưa ăn.

Tư Đồ Tinh La dừng một chút, “Chẳng qua ta chỉ cảm mạo ho khan mà thôi, sẽ khỏe rất nhanh.” Hơn nữa đường phèn tuyết lê này quá khó ăn, không giống món mà Thập Nhất Nương đích thân làm cho hắn. Vẻ mặt của Tư Đồ Tinh La hơi hoảng hốt, nhớ tới thời gian dưỡng bệnh ở Trung Châu. Khi đó Thập Nhất Nương sẽ chọn lê tốt nhất, đường phèn trắng thuần nhất, để người ta hầm bằng lửa liu riu, lúc ăn lên có cảm giác ngọt đến tận trong lòng.

***********

“Thái tử điện hạ, Hoàng thượng với nương nương đang nói chuyện, nô tỳ lập tức đi vào bẩm báo.”

Tư Đồ Tinh La ngăn lại, “Không cần, ta chờ là được.”

Thính lực của hắn vượt xa người thường, loáng thoáng nghe được tiếng nữ nhân cúi đầu khóc nức nở, “Nguyên nương...... Đại phu nói...... Vị trí thai không ngay ngắn......”

Tiếng nam nhân mang theo chua xót, “Lúc ấy...... Chỉ có thể...... Gả đi xa...... Là phương thức duy nhất bảo vệ cho nàng ấy......”

Tư Đồ Tinh La nhìn bầu trời tối dần, trong lòng tràn ngập chua xót. Rõ ràng người thắng là bọn họ, vì sao người nhà bọn họ lại ngược lại càng không được hạnh phúc.

Yết hầu chợt ngứa, cuối cùng hắn nhịn không được mà ho khan, ho đến tê tâm liệt phế, làm sao cũng không ngừng lại được.

“Tứ Lang!” Nữ nhân cả kinh nhảy dựng lên, lập tức xông ra ngoài, giọng nói vô cùng bén nhọn.

**********************

Đến cuối tháng tám, mấy người Thập Nhất Nương cũng bắt đầu đóng gói đồ của mình, mặc dù có nha hoàn, nhưng dù sao vẫn có rất nhiều món yêu quý, phải tự mình thu dọn mới yên tâm.

Vừa nghe thấy trên đường đi sẽ rất nhàm chán, Thập Nhất Nương liền cố gắng nhớ lại mấy trò chơi có thể gϊếŧ thời gian trong kiếp trước rồi bảo Xuân Lan đi tìm thợ thủ công, làm mấy lá bài tây gì đó cho nàng.

Đám An Tam Lang thì thu dọn sách vở, đường xá xa xôi, đọc sách là cách để gϊếŧ thời gian tốt nhất.

Vừa vào cửa, Thập Nhất Nương liền nhìn thấy Phương thị đang than thở, nàng hơi khó hiểu, “Đại bá mẫu, nếu không cần phải lo lắng đồ cổ nữa, bây giờ còn có chuyện khác phiền não sao? Là do quá nhiều đồ không thu dọn nổi ạ?”

“Ừ, đồ đạc hơi nhiều, nhưng bá mẫu có thể nhờ Nhị bá mẫu của con trợ giúp. Aiz, bá mẫu buồn phiền chuyện khác cơ.” Phương thị sầu não nói, “Từ Trung Châu đến kinh thành, chúng ta gia đại nghiệp đại, ít nhất phải đi hết một tháng. Vừa nghĩ tới chuyện phải ngồi xe ngựa lâu như vậy, bá mẫu liền cảm thấy khó chịu.”

Thập Nhất Nương bừng tỉnh hiểu ra, “Đại bá mẫu, thì ra là người bị say xe.”

“Đúng vậy.” Phương thị thở dài, “Năm đó ta với Đại bá phụ của con đi một đường đằng đẵng từ kinh thành đến Trung Châu, sụt mất hơn mười cân, sau đó lại bị phong hàn, suýt thì bệnh không dậy nổi......” Phương thị sợ run cả người, bình thường bà ngồi xe ngựa là choáng váng, nếu có thể đi kiệu thì sẽ đi kiệu.

Thập Nhất Nương nhớ tới xe ngựa thời đại này, trong lòng không khỏi ưu sầu, thật đúng là mông cũng biến thành hai nửa, xương cốt gì đó đều hận không thể tái cơ cấu lại một lần. Nếu có thể thay đổi thì tốt rồi.

Ồ? Thay đổi?

Thập Nhất Nương kích động nói, “Đại bá mẫu, Thập Nhất Nương muốn thí nghiệm một chút xem có thể làm ra xe ngựa không bị rung lắc kịch liệt như thế nữa hay không.”

“Xe ngựa không rung lắc kịch liệt?” Phương thị ngẩn người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy Thập Nhất Nương vẫy lỗ tai thỏ thật dài, hưng phấn chạy đi, dưới ánh mặt trời chỉ nhìn thấy bóng dáng một con thỏ trắng lông mềm.

*********************

Xa xa, tiểu trắng mập nhìn thấy Thập Nhất Nương đang vung tay múa chân nói gì đó với vài người thợ thủ công.

“Thập Nhất Nương, muội đang làm gì vậy?” Thập Lang chạy tới hỏi.

“Làm cơ quan giảm xóc.” Thập Nhất Nương cũng không ngẩng đầu lên, nói với mấy thợ thủ công, “Không cần căng chặt như vậy, nếu quá chặt sẽ rất sễ bị nứt ra.”

Thợ thủ công trung niên cười nói, “Tiểu thư, yên tâm, bọn ta làm chiếu trúc đã bao nhiêu năm rồi, sẽ không bị nứt ra đâu.”

Nếu không có lò xo thì dùng gậy trúc bện lại, có thể giảm xóc gì đó. Thời này mà có cao su thì tốt rồi, đường có xa mấy cũng không sợ.

Đúng vậy, Thập Nhất Nương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trong kiếp trước. Khi đó quả thực là toàn cầu đều đang đánh zombie, vật tư quý chết đi được. Một đêm trước khi giải phóng, giao thông cơ bản là đi bộ, thông tin cơ bản là rống to, sưởi ấm cơ bản là run rẩy, đúng lúc ấy thì thú biến dị vừa tiện nghi vừa dùng tốt xuất hiện. Khi đó căn cứ có một con đà điểu biến dị, lớn như ngựa, nhưng khi chạy lại nhanh hơn ngựa gấp mấy lần, người trong căn cứ còn chế tạo riêng cho con đà điểu này một cái xe kéo bốn bánh. Phương tiện giao thông kiểu mới vừa tiết kiệm năng lượng vừa tiết kiệm chất béo này làm cho cả một đám nhà khoa học nổi điên. Sau đó thú biến dị dùng để làm phương tiện giao thông được lưu truyền ra ngoài, mọi người đều điên loạn lên, hận không thể mỗi tay nắm một con.

An An với ông nội có nuôi một con Husky tên Hoan Hoan, khoái nhất là tỏ ra dễ thương, sau đó lại vô cùng may mắn thành chó biến dị, mỗi ngày cắn quần áo An An muốn chở nàng, vì thế trước tận thế An An dắt chó, sau tận thế lại bị chó dắt.

Nghĩ vậy, Thập Nhất Nương có chút đau thương, sau khi nàng chết, không biết Hoan Hoan đau lòng cỡ nào, sau này nó không còn người nhà nữa.

Thập Nhất Nương thở dài, khuấy động đống ký ức trong đầu, bắt đầu nhớ lại phương pháp chế tạo của hệ thống lái bốn bánh. Vốn dĩ hệ thống lái bốn bánh không dùng trên xe ngựa, nhưng sau tận thế áp dụng trên thú biến dị cũng cực kỳ có hiệu quả. Chỉ cần hai bánh trước có thể xoay được, đằng sau thêm vài cái bánh xe hoặc xe kéo cũng được. Ngoài ra tốc độ cùng với tải trọng của xe ngựa đều sẽ tăng lên, nhân lực giảm bớt, chỉ cần một hai người là có thể điều khiển một chiéc xe ngựa bốn bánh hoặc sáu bánh tám bánh. Hơn nữa với hệ thống lái bốn bánh này, trên xe có thể tăng thêm nhiều hệ thống giảm xóc hơn, ngồi vào càng rộng rãi càng thoải mái.

An gia gia đại nghiệp đại, đồ vật khẳng định không ít, xe ngựa cũng phải cải tạo lại một phen, Đại bá mẫu sẽ không cần phải sầu lo chuyện xe ngựa nữa.

*******************

An Tam gia đánh giá một lượt xe ngựa tám bánh đã được cải tạo này. Thập Nhất Nương khoe, chỉ cần dùng hai con ngựa. An nguyên soái kiêu ngạo nhìn xe ngựa dài gấp mấy lần so với bình thường này, “Bé cưng thật đúng là thiên tài, xe ngựa như vậy mà cũng nghĩ ra được.”

Thập Nhất Nương dương dương tự đắc muốn ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên nhớ tới cái gì lại che miệng lại, “Xin gọi ta là An – Edison – Thù Sắc.”

Edison là cái gì? An nguyên soái khó hiểu lắc đầu, dù sao cháu gái thường hay nói vài thứ kỳ quái gì đó cũng không phải là chuyện một hai ngày nay, vì thế ông cũng không nhiều lời nữa, càng già càng dẻo dai mà nhảy lên xe ngựa, chạy vài vòng quanh phủ.

“Phụ thân, thế nào?”

“Cực kỳ tốt.” An nguyên soái vui vẻ nói, “Nhanh hơn xe ngựa bình thường. Thập Nhất Nương nói tải trọng tăng thêm, chắc hẳn cũng là sự thật.”

An Tam gia cau mày, sai người nâng tảng đá vào trong xe ngựa, An nguyên soái tặc lưỡi, tảng đá này nặng gấp ba lần tải trọng của xe ngựa bình thường, xe ngựa này sửa đổi quá tốt.

“Không tệ.” An nguyên soái hiền lành nhìn cháu gái nhỏ, “Có xe ngựa này, chắc hẳn sau này vận chuyển hàng sẽ càng thêm thuận tiện.”

Hai mắt An Nhị Lang lóe ra ánh sáng bạc, hắn đang cân nhắc mở cửa hàng vận chuyển, sau này chuyên môn vận chuyển hàng hóa.

“Rất tốt, chúng ta có thể mở cửa hàng vận chuyển được rồi.”

Thập Nhất Nương vỗ tay một cái, “Viên Thông, Thân Thông, Trung Thông, Lộ Lộ Thông?”

An Nhị Lang cực kỳ khiêm tốn hỏi hàm nghĩa của các loại thông kia, Thập Nhất Nương giải thích một phen về khái niệm chuyển phát nhanh. An Nhị Lang rục rịch, bị An Tam Lang ngăn lại, “Đừng nghĩ nữa, nếu thật sự bị con sáng lập ra, đây chính là vũ khí của quốc gia. Tốt nhất nên thương lượng hợp tác cùng với hoàng gia.”

An nguyên soái thở dài, “Ta sẽ hiến xe ngựa kiểu mới này cho Hoàng thượng, nếu lúc chiến tranh mà có xe ngựa loại này, vận chuyển lương thực không biết tiện lợi hơn bao nhiêu, hơn nữa nhân thủ còn có thể giảm được một nửa.” Chiến tranh ở cổ đại, khi đến nơi thì quân lương cơ bản chỉ còn một nửa, vậy nửa còn lại đi đâu? Hiển nhiên là bị người áp giải quân lương ăn trên đường đi rồi. Đội ngũ hậu cần áp tải quân lương thật sự cần rất nhiều người.

An Nhị Lang chợt cảm thấy không thú vị, cãi cọ với hoàng gia là phiền phức nhất, tiền cũng không dễ kiếm. Nhưng nếu có thể chuẩn bị một cửa hàng chuyển phát nhanh trong dân gian thì lại không tệ, nhất là mấy khu vực buôn bán phát đạt.

Lúc rời khỏi Trung Châu là vào trung tuần tháng chín, mọi người bái biệt hàng xóm bạn bè.

Thập Nhất Nương an ủi Vinh Nhị đang sắp khóc, “Vinh Nhị ca, đâu phải chúng ta cả đời không gặp nữa.”

“Không phải cả đời, nhưng ít nhất cũng phải vài năm nữa mới có thể gặp lại.” Vinh Nhị thật sự buồn thương, “Trí nhớ của Thập Nhất Nương kém như vậy, biết đâu mấy năm sau đã quên mất huynh là ai rồi.”

Thập Nhất Nương trừng hắn, “Muội dễ quên dữ vậy sao?”

“Không dễ quên? Vậy muội đọc thuộc lòng bài văn mà muội học nửa tháng trước lần nữa xem.”

Thập Nhất Nương cố gắng hồi tưởng, bài văn kia bắt đầu bằng cái gì ta.

Vinh Nhị bày ra vẻ mặt quả nhiên, “Huynh chỉ biết, trí nhớ của Thập Nhất Nương chính là trí nhớ cá mà muội đã nói.”

Thập Nhất Nương thở phì phò trừng hắn, trí nhớ của cá chỉ có mười giây, nàng nghiêm trọng kháng nghị chuyện chỉ số thông minh của mình bị bôi nhọ, “Tóm lại, muội sẽ nhớ kỹ huynh.”

“Khụ, huynh có phương pháp tốt có thể để cho muội không quên nhớ huynh.” Rốt cuộc Vinh Nhị cũng nói ra mục đích của mình, “Thường xuyên viết thư cho huynh là được.”

Thập Nhất Nương buồn bực, muốn để nàng viết thư thì cứ nói sớm đi, làm chi mà phải bôi nhọ chỉ số thông minh của nàng chứ.