“Đã không có liên quan gì tới mẹ thì mẹ tới đây để làm gì?” Lông mày Lương Phi Phàm nhíu chặt, ngữ khí đã lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, nhưng đây là mẹ anh, anh không thể dùng thủ đoạn ngoan độc với bà được, từ nhỏ anh đã được dạy điều gia giáo tốt đẹp, vẫn rất tôn trọng cha mẹ mình, gặp chuyện như lúc này anh lại là người cảm thấy khó xử nhất.
“Mẹ, chuyện này giao cho con được không? Nếu như mẹ thật sự tin lời của con thì mẹ nên tin con, chuyện trước đó phát sinh đều sẽ giải quyết, đã có người đi tự thú, cũng sẽ không lại có tình huống khác, để con bảo lái xe đưa mẹ về.”
Lương Phi Phàm lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thì Lý Đường Lâm giật lấy điện thoại trong tay anh ném sang một bên, sắc mặt Lương Phi Phàm trầm xuống, còn chưa kịp nói gì thì Lý Đường Lâm đã nhanh bước một bước chắn trước mặt anh: “Con cái gì cũng không biết sao có thể quyết định giúp mẹ như vậy? Ai nói muốn đi cầu xin bà ta? Dựa vào cái gì mà mẹ luốn phải thua bà ta? Hai mươi mấy năm trước người đàn ông mẹ yêu cũng thua bà ta, cho tới bây giờ ngay cả La Vân chết như thế nào bà ta cũng không chịu nói cho mẹ, bà ta bị tai nạn xe thì có liên quan gì tới mẹ? Nếu lúc ấy bà ta chịu nói thì đã không như vậy, nhất định sẽ không như vậy…”
“Đủ rồi, mẹ đừng nói nữa.”
Lương Phi Phàm nghiêm nghị ngắt lời hồ ngôn loạn ngữ của mẹ, thấy cảm xúc của bà rất không bình thường. Dường như lúc này bà có chút loạn thần, căn bản không phù hợp để tiếp tục ở lại bệnh viện, chỉ là điện thoại bị bà ném vỡ không thể gọi đi. Lông mày Lương Phi Phàm nhíu thật chặt, vẫn thử trấn an sự quá khích của Lý Đường Lâm: “Chuyện này đừng nói nữa, mặc kệ nguyên nhân là gì cũng được, mẹ, mẹ về trước đi. Chẳng lẽ mẹ không tin con? Con sẽ xử lý tốt…”
“Mẹ có thể tin ai? Mẹ chẳng tin ai cả…”
Thân thể Lý Đường Lâm như đã sụp đổ, phu nhân cao quý ưu nhã như vậy lúc này bộ dáng đã hoàn toàn bị phá vỡ. Bà ngồi bần thần xuống ghế dài, đưa tay ôm lấy mặt mình, có nước mắt thấm qua khe hở nơi kẽ tay, giọng nghẹn ngào: “Con không biết, con thật sự chẳng biết gì cả… Mẹ có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu cam tâm…? Phi Phàm, con thật cái gì cũng không biết… Kỳ thật mẹ chỉ muốn biết… La Vân năm đó rốt cuộc vì sao mà chết… Mẹ biết chắc chắn con đã phái người điều tra chuyện lúc trước của mẹ và Tần Trân Hy, chắc chắn con biết… ở giữa mẹ và bà ta có La Vân chắn ngang… cha của Bạch Lộ… Bây giờ con đã biết vì sao lúc ban đầu mẹ đột nhiên không đồng ý con với Bạch Lộ chưa? Làm sao mẹ có thể dễ dàng tha thứ… đứa con của người đàn ông mình yêu thương nhất với người phụ nữ khác lại thành con dâu của mình? Đây quả thực là… sỉ nhục lớn nhất. Mẹ không thể tiếp nhận, con trách mẹ ích kỷ cũng được, không thèm nói đạo lý cũng được, thế nhưng mẹ vẫn không thể tiếp nhận…”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Lương Phi Phàm lấy tay bóp bóp trán, anh nắm lấy túi xách của bà tìm điện thoại bên trong, sau đó gọi đi, trầm giọng phân phó: “Tới đưa phu nhân đi.”
Chưa tới 5 phút sau liền có người vội vàng đi lên, cảm xúc Lý Đường Lâm vẫn luôn căng thẳng, mấy ngày này tinh thần bà chịu áp lực rất lớn, ăn ngủ không yên.
Là người đều có lương tri, thế nhưng là người cũng lại đều có ích kỷ.
Lý Đường Lâm biết, Tần Trân Hy bị như vậy đều do bà gây ra, nhưng bà lại không muốn thừa nhận cho nên vẫn luôn tìm cho mình một cái cớ.
Cái cớ của bà cũng chỉ có một… La Vân.
“Thiếu gia, hiện tại đưa phu nhân về ạ?” Hiện tại lái xe cho Lý Đường Lâm chính là lái xe lúc trước của Lý Kiếm Nam, cũng là lái xe lâu năm cho Lương gia.
Lương Phi Phàm bóp trán, sau một lát mới gật đầu: “Đưa bà về đi, để người chú ý bà một chút, đừng để bà đi linh tinh, nói là tôi phân phó, hiểu không?”
“Vâng, thiếu gia.”
“Mẹ không đi… Phi Phàm, mẹ còn rất nhiều chuyện muốn nói với con…”
Lý Đường Lâm đột nhiên phản ứng lại, hất tay lái xe ra, nắm lấy Lương Phi Phàm, lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Mẹ không phải là người mẹ tốt, mẹ có lỗi với con, Phi Phàm… Mẹ thật có lỗi với con, nhưng con đừng trách mẹ, nhất định đừng trách mẹ…”
Lương Phi Phàm khẽ thở dài, duỗi tay đỡ Lý Đường Lâm, cố gắng an ủi tâm tình của bà: “Con biết, mẹ, chuyện của mẹ con đều biết. Tin con, con sẽ xử lý tốt, mẹ không sao cả, về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cần tôi đưa em đi khỏi nơi này không?”
Ở một đầu kia Lương Phi Phàm an ủi Lý Đường Lâm, mà bên đầu này, chỗ quẹo ở cuối hành lang Bạch Lộ đang nắm chặt tay mình lại, cả người run lẩy bẩy, khóe môi cũng đang run run. Cô gái gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn thân thể không thể gầy hơn kia vì ẩn nhẫn cảm xúc của mình mà bả vai không ngừng lay động, đôi mắt người đàn ông đứng sau nhoi nhói thật sâu.
Sở Úy Dạ nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của cô trong lòng càng thêm day dứt, tư vị nói không nên lời nhưng cũng rõ ràng chưa bao giờ cảm thụ.
Tay của anh giật giật, sau đó mới chậm rãi đưa tới đặt lên vai Bạch Lộ, cau mày, lần đầu tiên nói chuyện với cô rất thận trọng: “Nếu như em thấy không thoải mái thì anh đưa em đi, tình huống phẫu thuật của mẹ em anh sẽ tìm người nói cho em, nhất định là báo với em đầu tiên…”
“Không cần.”
Tay Bạch Lộ bám chặt vào vách tường, móng tay cô bấu vào tường để khiến mình không khụy xuống, chỉ là lời nói ra khỏi miệng lại vỡ vụn run rẩy: “Tôi không sao, tôi phải chờ mẹ tôi ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi không sao… thật, không có việc gì…”
Người chính là như vậy, càng nói mình không có chuyện gì thì thật sự trong lòng lại đang rất dễ vỡ, có lẽ đυ.ng vào một cái liền sẽ nát.
“Bạch Lộ…”
Sở Úy Dạ cảm giác được thân thể cô cứng ngắc, ngữ khí rõ ràng là đang gồng lên, lời Lương Phi Phàm cùng Lý Đường lâm nói anh nghe rất rõ, Bạch Lộ cũng nghe rất rõ, sao cô có thể không có việc gì?
“Em đừng gồng quá.”
An ủi người anh không quen nói, nhưng nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của cô khiến lòng Sở Dụy Dạ giống như bị dây leo quấn quanh khó chịu, còn có… đau lòng. “Nếu như em cần, em có thể dựa vào bờ vai anh.”
“Cảm ơn anh…”
Bạch Lộ đưa tay quệt nước mắt của mình, cô ngẩng mặt lên cho nước mắt chảy vào bên trong, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình của mình, lúc này mới chậm rãi nói: “Sở Úy Dạ, cảm ơn anh nhưng tôi không sao, tôi sẽ chờ mẹ tôi… Còn có, chuyện vừa rồi xem như không biết, được không?”
Kỳ thật Sở Úy Dạ luôn cảm thấy mình không có được sự quyết đoán để chen chân cắt đứt tình cảm giữa Bạch Lộ và Lương Phi Phàm. Rõ ràng là muốn người phụ nữ này nhưng lại luôn sợ không dám đi về phía trước một bước.
Cũng chỉ là một người phụ nữ, chẳng phải Sở Úy Dạ anh từng nói muốn liền đi đoạt được, quá trình thì có quan trọng gì sao? Thế nhưng khi đối mặt với cô anh lại phát hiện điều khiến anh cân nhắc nhiều nhất chính là cảm giác của cô.
Hi vọng cô thấy tốt, hi vọng cô vui vẻ… Cho nên mới sẽ phí hết tâm tư đưa bác sĩ khó mời nhất từ nước Anh về. Dùng bữa sáng xem như là đền bù a?
Nhưng chỉ có anh là tự biết, kỳ thật anh khát vọng là sau này mỗi bữa sáng đều được ăn cùng nhau.
“E không muốn Phi Phàm biết thì anh sẽ không nói.”
Sở Úy Dạ buông lỏng bả vai cô, giọng thâm trầm lộ ra vài phần đắng chát: “Nhưng sao em cứ để mình phải chịu đựng? Kỳ thật năm đó có chuyện gì xảy ra em không muốn biết sao? Nếu như em muốn biết anh cũng có thể nói cho em.”
Bạch Lộ không nói gì, chỉ đưa tay quệt một chút nước mắt, sau đó nhấc chân đi ra chỗ rẽ của hành lang.
Đầu kia Lương Phi Phàm vừa vặn để cho người đưa Lý Đường Lâm tiến vào thang máy, ngẩng đầu liền thấy Bạch Lộ sắc mặt trắng bệch đang đi tới, sau lưng còn có Sở Úy Dạ.
Lông mày Lương Phi Phàm nhíu chặt, khẽ mỉm cười bước tới: “Ăn xong rồi?”
Bạch Lộ gật đầu.
“Ca phẫu thuật còn cần một chút thời gian, để anh cho người chuẩn bị cho em một phòng, em nghỉ ngơi một chút.” Anh nói chuyện, ánh mắt lướt qua Sở Úy Dạ, nhìn thấy trên mặt anh ta không biểu lộ gì khác biệt, cẩn thận như anh cũng không yên lòng, quan sát tỉ mỉ thần sắc của Bạch Lộ: “Bạch Lộ, sắc mặt em không tốt, có phải có chỗ nào không thoải mái?”
“Ca phẫu thuật còn cần bao nhiêu thời gian?”
Bạch Lộ nhìn thoáng qua mấy chữ Phòng phẫu thuật, hỏi Lương Phi Phàm.
“Lúc đưa vào nói là cần hơn 6 giờ, nhanh nhất cũng phải vài giờ nữa, cho nên bây giờ em ở đây cũng vô dụng, để anh cho người dẫn em đi nghỉ ngơi một chút, ngay bên trong bệnh viện này…”
Bạch Lộ đưa tay nắm lấy tay anh, ánh mắt không hề chớp nhìn vào mắt anh, rõ ràng không phải là ánh mắt hùng hổ dọa người nhưng lại phảng phất có ma lực xuyên thấu, cô nói từng câu từng chữ: “Phi Phàm, anh đi với em nhé.”
Lương Phi Phàm lại liếc mắt về phía Sở Úy Dạ, ánh mắt hai người chạm nhau, phảng phất đều rất bình bĩnh nhưng ẩn giấu phía dưới là thần sắc phức tạp không muốn cho người khác nắm bắt.
Chốc lát sau, Lương Phi Phàm gật đầu: “Được, em đi qua trước, anh sẽ tới tìm em ngay, anh ở đây đợi Quan Triều một chút.”
Bạch Lộ đồng ý, Lương Phi Phàm tìm y tá sắp xếp một phòng bệnh VIP, để y tá đưa Bạch Lộ đi nghỉ ngơi.
Sắc mặt Bạch Lộ không thích hợp, trên đường đi đều lảo đảo. Lông mày Lương Phi Phàm nhíu chặt, lòng đau nhói, đợi cô đi xa anh mới quay sang Sở Úy Dạ: “Hai người quay lại lúc nào?”