Nhưng đúng là bác sĩ Smith là do Sở Úy Dạ mời tới, bất kể nói thế nào cũng là nợ anh ta một cái ân tình.
“Quan Triều sẽ đi mua đồ ăn sáng, không cần phải đi ra ngoài.”
Lương Phi Phàm nói rất tự nhiên, quyết định thay cho Bạch Lộ: “Lại nói, lần này Sở tổng giúp đỡ nhiều như vậy chỉ dùng một bữa sáng thì quá keo kiệt, nhân tình này Lương mỗ tôi nhất định sẽ trả lại.”
“Ha ha, Lương tổng khách khí rồi, anh biết tôi cũng không muốn ân tình của anh.” Sở Úy Dạ cười, hai người đàn ông căn bản không có gì phải che giấu, đều hướng về Bạch Lộ. “Tôi đi rất xa mời bác sĩ Smith tới đây đích thật tốn không ít khí lực, nhưng đối với Lương tổng… không có hứng thú gì.”
Anh nhìn cô đứng sau lưng Lương Phi Phàm, nhíu mày: “Bạch Lộ, ăn một bữa sáng với tôi không phải làm khó dễ cho em chứ?”
…
Khó dễ?
Đương nhiên không làm khó dễ, người ta tìm cho ngươi bác sĩ từ nước Anh xa xôi để mổ cho mẹ mình, ân tình này cũng chỉ yêu cầu ngươi cùng ăn một bữa sáng mà thôi, đây sao có thể coi là khó xử?
Bạch Lộ quay sang, gật đầu, nghiêm túc nói: “Sở Úy Dạ, cảm ơn anh đã làm chuyện này vì tôi, trước đó tôi cũng không biết hóa ra bác sĩ đang mồ là anh mời tới, đừng nói là ăn sáng, cho dù anh muốn ăn gì cũng được, tôi mời anh. Chỉ là hiện tại mẹ tôi còn ở bên trong…”
“Mẹ em phẫu thuật phải mất 5 giờ, cho nên em có ở đây cũng không có ích gì, trước tiên ăn no đã.”
Bạch Lộ cắn môi, nhìn thoáng qua Lương Phi Phàm, sắc mặt anh rất nặng nề nhưng cũng không có ý kiến gì, dường như là không phản đối, lại nghĩ Sở Úy Dạ có yêu cầu đơn giản như vậy cô còn muốn làm bộ làm tịch? Đây không phải chứng tỏ mình quá kiêu sao? Người ta đã giúp một chuyện lớn như vậy…
Cô nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, anh muốn ăn gì?”
“Ăn gì tới đó rồi quyết định, đi thôi.”
Sở Úy Dạ nhìn thoáng qua Lương Phi Phàm đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tiến tới cầm tay Bạch Lộ dắt đi.
Bạch Lộ quay đầu nhìn thoáng qua Lương Phi Phàm, muốn nói cho anh không cần lo lắng, nhưng Sở Úy Dại bước rất nhanh, cô bị kéo theo nhanh chóng đã khuất chỗ góc cua cuối hành lang, cũng không kịp nói gì người đã bị đưa vào trong thang máy.
Quan Triều thấy sắc mặt Lương Phi Phàm nặng nề nhưng không làm gì, anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Lương tổng, để tôi đi xem sao?”
“Không cần.” Mặc dù thật sự không yên lòng nhưng cũng không cần phải phái người đi theo giám sát, dù sao cũng ban ngày ban mặt, Sở Úy Dạ cũng không có khả năng làm gì với Bạch Lộ. Huống chi, Lương Phi Phàm anh cũng không phải kiểu đàn ông nhỏ nhen như vậy.
Anh nhíu mày, lắc đầu: “Để cô ấy đi, lần này đích thực là công của Sở Úy Dạ.” Vừa nói anh vừa kéo tay nhìn đồng hồ, sắp 9 giờ, ăn bữa sáng chắc chỉ cần 15 phút là đủ rồi.
“Gần bệnh viện có cửa hàng bán đồ ăn sáng không?”
Quan Triều nghĩ nghĩ, cố gắng đoán suy nghĩ của ông chủ: “Có, nhưng không biết Sở Úy Dạ... yêu cầu ăn cái gì. Trước bệnh viện có rất nhiều quầy bán đồ ăn vặt thì ăn sẽ rất nhanh, nhưng nếu là ăn đồ tây thì phải sang bên kia đường, mà còn chờ đồ ăn lên thì cũng cần một chút thời gian.”
“Cậu đi mua cho tôi bai phần đồ ăn sáng về đây, tôi cũng hơi đói bụng.” Sau một lát, sắc mặt anh trầm ổn, nói: “Đồ ta cùng đồ tây, mỗi thứ một phần.”
Quan Triều: “…”
Sở Úy Dạ vốn muốn đưa Bạch Lộ đi xa một chút, ăn sáng chỉ là cái cớ, anh muốn cùng cô tìm một nơi riêng tư để được ở gần nhau mà thôi.
Kỳ thật anh phí khí lực lớn như vậy mời bác sĩ Smith về đây không phải vì tranh công, nhưng anh thừa nhận mình thật sự có chút tư tâm. Trong lòng của cô hiện nay đều là Lương Phi Phàm, anh có lẽ không có cách nào để khiến cô có một phần tâm tư cho anh, nhưng để cô nhớ kỹ anh thì có phải hay không cũng có nghĩa anh ở trong lòng cô đã mọc rễ?
Sở Úy Dạ cười có chút chua xót… Từ khi nào anh lại thành người bất lực uất ức như vậy?
Muốn cái gì không phải có thể không từ thủ đoạn để đoạt sao?
Vì một phụ nữ mà anh không còn là Sở Úy Dạ nữa rồi.
“Bên này được không? Cơm tây.” Bạch Lộ nhìn một quán ăn cách đó không xa liền hỏi người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói sau lưng. “Anh có thích ăn không?”
Sở Úy Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt hơi lóe lên tiến lại gần cô một bước, cười khẽ: “Thích, cùng em ăn đêu thích.”
“…”
Bạch Lộ cúi xuống, đôi mi nhíu lại thanh tú, cô cũng không phải người sẽ đem sự cảm kích thành tình cảm mơ hồ, nhất là đối với Sở Úy Dạ. Cô rất rõ ràng biết tấm lòng của anh, thế nhưng cô không có tình cảm thì cũng không muốn không rõ ràng khiến người ta hy vọng.
Cô nghĩ nghĩ, rồi nói rất chân thành: “Sở Úy Dạ, cảm ơn anh đã làm mọi thứ cho tôi. Chúng ta quen biết là tốt hay là xấu, cho tới bây giờ… Tôi thật sự cảm kích, nhất là lần này. Tôi không biết bác sĩ kia khó mời đến như thế nào, nhưng Phi Phàm đã nghĩ hết biện pháp cũng không mời được, ngược lại để anh mời được nhất định anh đã tốn không ít công phu. Cảm ơn anh.”
Hẳn đây là đang phân rõ quan hệ với mình, Sở Úy Dạ cũng không ngốc, cười khẽ một tiếng, ánh mắt thâm trầm đã khôi phục như lúc đầu. Hai tay anh nhét vào túi quần, nhấc chân đi về hướng cửa hàng, nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi biết em cảm ơn tôi cho nên bữa ăn no này đừng nghĩ sẽ không thanh toán. Vào đi.”
Lương Phi Phàm liên tục nhìn đồng hồ, nhíu mày, theo thói quen lấy một điếu thuốc ra nhưng nghĩ tới đây là bệnh viện liền nhịn xuốn.
Đã 10 phút rồi, sao vẫn chưa quay về?
Đang chuẩn bị gọi điện cho Quan Triều thì cuối hành lang bỗng truyền đến bước chân dồn dập, anh còn tưởng Bạch Lộ trở về, ngẩng đầu lên thì đôi lông mày đã đăng nhăn tít lại nhíu chặt thêm một ít.
“Phi Phàm…”
Lý Đường Lâm căng thẳng đứng trước mặt Phi Phàm. Trước cái nhìn của con trai mình trên mặt bà không chỉ có căng thẳng mà còn có xấu hổ, nôn nóng, bất an, thế nhưng thấy đèn phòng phẫu thuật kia sáng* trong lòng bà càng có nhiều khủng hoảng.
(Ở cửa phòng phẫu thuật sẽ có một bảng hộp ghi chữ Phòng Phẫu Thuật, khi đèn sáng có nghĩa là bên trong đang phẫu thuật.)
Đến thời khắc này bà chỉ có thê đánh cược mọi thứ, ít nhất người đàn ông trước mắt này là đứa con trai bà hoài thai mười tháng sinh ra.
Dù sao nó cũng nên hướng về bà.
“Phi Phàm, mẹ…”
Lý Đường Lâm tiến lên nắm lấy cổ tay Lương Phi Phàm, hốc mắt bà có chút phiếm hồng, lực nắm cổ tay anh rất chặt giống như ngữ khí của bà, tuy là run rẩy nhưng mỗi câu mỗi tiếng đều rất nặng nề: “Có một số việc… mẹ nghĩ con nên biết… Mẹ tới tìm con không phải là không có nguyên nhân, Phi Phàm, mẹ…”
“Mẹ.” Lương Phi Phàm nhíu mày, anh đưa tay nắm lấy tay Lý Đường Lâm, cảm thấy lòng bàn tay bà lạnh buốt, lông mày anh càng nhăn chặt hơn một ít: “Mẹ tới đây làm gì? Là ai nói cho mẹ con đang ở đây?”
“Tất nhiên mẹ có cách biết.” Lý Đường Lâm cũng không mập mờ, kéo tay Lương Phi Phàm đứng qua một bên. Bà đưa tay chỉ phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, có chút khó mở miệng. “Phi Phàm, mẹ biết con có bao nhiêu việc, cũng biết chuyện lúc trước là con mắt nhắm mắt mở bảo vệ cho mẹ. Thế nhưng chuyện đã đến mức này, con có thể hay không… sẽ giúp mẹ? Mẹ không thể ngồi tù, mẹ không phải cố ý lừa gạt con làm gì, chỉ là Tần Trân Hy… Nếu bà ấy tỉnh lại thì con sẽ mặc kệ mẹ sao?”
Khi Lương Phi Phàm thấy mẹ xuất hiện ở bệnh viện đã đoán được mục đích của bà đến đây.
Kỳ thật cũng không khó đoán, nơi này là bệnh viện, có tai mắt của anh thì cũng có tai mắt của mẹ, sau khi Tần Trân Hy xảy ra chuyện, mặc dù có lái xe thay bà nhận tội thì chuyện căn bản cũng không đơn giản như vậy, người trong Lương gia đều rõ ràng nhìn ra sự thật.
Lương Vô Minh lựa chọn làm như không thấy là vi mặt mũi của mình cùng thân phận địa vị của Lương gia.
Lương Kiếm Nam lựa chọn không biết gì cũng vì Lương gia cùng Lương Thị.
Mà Lương Phi Phàm anh lựa chọn mắt nhắm mắt mở, để người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi tủi thân lớn như vậy cũng chỉ vì giữ gìn mẹ của mình.
Anh thừa nhận, đối với việc này từ khi bắt đầu anh đã đung đưa trái phải, cuối cùng vẫn đem cán cân lệch về hướng mẹ của mình. Anh có nghĩ Bạch Lộ sẽ vì chuyện này mà oán hận anh, anh đều đã chuẩn bị để bị oán hận nhưng cuối cùng lại được cô thông cảm.
Trên thế giới này sẽ không có người có thể khiến lòng anh mềm mại như thế, cũng không có người để anh nguyện ý bỏ đi tất cả để yêu thương.
Bạch Lộ là duy nhất, anh đã phụ bạc cô một lần, anh không muốn lại phụ cô lần thứ hai.
“Mẹ cũng đã biết lần trước con bao che cho mẹ, như vậy lúc này mẹ không nên lại tới tìm con vì chuyện này.” Lương Phi Phàm nhíu mày, giọng trầm thấp, mỗi một tiếng nói với Lý Đường Lâm đều từ đáy lòng, mặt bà lộ ra vẻ không dám tin.
“Mẹ, chuyện mỗi người đã làm cho dù ít nhiều thì tối thiểu cũng phải dám chịu hậu quả. Bây giờ con không muốn khiến Bạch Lộ thêm thương tâm, chuyện này… mẹ không thể bắt con phải thiên vị cho mẹ nữa, nếu như có thể mà nói, đến lúc đó con sẽ nói chuyện với Tần Trân Hy một chút, hy vọng bà có thể không truy cứu…”
“Không được!”
Lý Đường Lâm bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời nói của Lương Phi Phàm, ánh mắt của bà không còn bất an mà còn đang khủng hoảng, tất cả đều bị một loại tuyệt quyết ép xuống. Bà hất tay Lương Phi Phàm ra, nhíu mày, lắc đầu: “Không được! Không thể để bà ta tỉnh lại, không thể để bà ta tỉnh lại! Tại sao phải đi cầu bà ta? Đây không phải lỗi của mẹ! Phi Phàm, con không rõ à? Tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của mẹ, con biết không?”
“Mẹ, hiện tại mẹ đang quá xúc động, mẹ đi nghỉ trước đi, chuyện ở đây giao cho con.”
Lương Phi Phàm thấy Lý Đường Lâm càng ngày càng căng thẳng liền tiên lên vỗ vai bà, lại không nghĩ bị Lý Đương Lâm đẩy tay anh ra: “Tại sao mẹ phải đi? Phi Phàm… Con là con mẹ, chẳng lẽ con không thể hướng về mề? Tần Trân Hy bà ta… bà ta... là tự bà ta bị như vậy, không liên quan gì tới mẹ. Phi Phàm, mẹ…”