Editor: Jenny Thảo
Tư Diệc Diễm nhìn thấy Ôn Hinh Nhã ngồi trong một chiếc xe hơi màu đen đỗ tại bãi đậu xe tầng bốn trong Black Sunday, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Chuyện tôi yêu cầu anh làm, anh làm như thế nào rồi?"
"Yên tâm đi Chín thiếu gia, mọi việc đều theo chỉ thị của ngài, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với mọi sự an bài của Cố thiếu gia và Ôn gia đại thiếu gia, sẽ không xảy ra sai sót gì."
"Ừ! Tôi biết rồi! Nhất định phải đảm bảo an toàn cho Ôn gia đại tiểu thư, tôi không hi vọng cô ấy ở Black Sunday xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào." Giọng nói dừng lại một chút, như thể cảm thấy nó còn chưa đủ nhấn mạng, lại tiếp tục lặp lại một lần nữa: "Đúng. Bất kỳ chuyện nào cũng không thể xảy ra, nghe rõ chưa?"
Giọng nói bên kia hiện lên tia nghiêm nghị: "Đừng lo lắng Chín thiếu gia, tôi đã mở lối vào riêng vào Black Sunday cho Ôn tiểu thư, hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì với sự an toàn của cô ấy."
"Làm tốt lắm!"
Sau khi tắt điện thoại, Tư Diệc Diễm dựa lưng vào ghế chợp mắt một lát.
Cố gia đúng là có chút quan hệ với thế lực đằng sau Black Sunday, nhưng thế lực đằng sau Black Sunday hết sức rắc rối phức tạp, Cố gia cũng không thể khống chế được. Hành động của Ôn Hinh Nhã xác thật hơi lớn mật, cô không biết rằng mình sẽ gặp nguy hiểm nếu bất cẩn.
Tuy nhiên, dường như cô biết rất rõ về bối cảnh đằng sau Black Sunday, mọi sự sắp xếp của cô đều rất hợp lý, rồi lại lẩn tránh được một số nguy hiểm và mối đe dọa tiềm ẩn, điều này khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, nếu không phải là người đắm chìm trong đó từ lâu, thì làm thế nào cô có thể biết nhiều quy tắc bất thành văn của Black Sunday?
Điều này khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Ôn Hinh Nhã đã bước ra khỏi Black Sunday, hắn liền duỗi tay bấm còi.
Một trận thanh âm đột ngột vang lên, âm thanh sắc bén ngay lập tức cắt ngang sự tĩnh lặng của màn đêm.
Ôn Hinh Nhã theo bản năng nhìn sang, thì liền thấy chiếc xe xám bạc Cayenne của Tư Diệc Diễm đang đậu bên đường chờ cô, chiếc Cayenne màu xám bạc toát lên vẻ trầm thấp và ánh sáng lộng lẫy trong đêm tối.
Sau khi ngồi lên xe, Ôn Hinh Nhã nghiêng đầu nhìn Tư Diệc Diễm, nói: "Làm sao anh biết tôi ở chỗ này? Có phải anh trộm theo dõi tôi không?" Nói ra lời này, hai mắt cô hơi nheo lại, trong xe ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của cô trở nên u ám.
Tư Diệc Diễm khẽ cau mày nói: "Thấy em đi ra ngoài lúc tối muộn như vậy, tôi định muốn hỏi em đi đâu, nhưng lúc tôi đi ra thì em đã lên xe rồi, tôi rất lo lắng cho em, nên đã gọi điện thoại cho em, nhưng điện thoại tắt máy, cho nên tôi đành đi theo tới đây."
Nghe thấy lời giải thích như vậy khiến hơi thở đang ngưng tụ của Ôn Hinh Nhã chậm lại một chút, cô nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu, người đến đón tôi là Cố Quân Lân, anh ấy là một người rất tốt. Cố gia có chút quan hệ với thế lực đằng sau Black Sunday, nên cũng không có nguy hiểm gì đâu."
Tư Diệc Diễm gật đầu nói: "Hinh Nhã, bối cảnh đằng sau Black Sunday phức tạp hơn nhiều so với những gì em nghĩ, cho nên em ít tiếp xúc với nó thì sẽ tốt hơn."
Lời nói của hắn mang theo vẻ nghiêm túc, trong giọng nói mang theo tia thâm trầm tỏ ý cô nên suy nghĩ kỹ càng, vẻ mặt Ôn Hinh Nhã cũng trở nên nghiêm túc, trong tiềm thức, cô cảm thấy Tư Diệc Diễm cùng Black Sunday có quan hệ với nhau, nếu hắn đã nói như vậy, thì cô cũng sẽ cẩn thận suy nghĩ về chuyện này. Lúc này, cô cảm thấy sai lầm khi đã dùng Black Sunday để tính kế Dương Sùng Quang.
Black Sunday là một quán bar hội tụ những thứ như khiêu ɖâʍ, cờ bạc và ma túy, điều đó có nghĩa là bối cảnh của quán bar này không có nguyên tắc nào cả, đối với thân phận Ôn gia đại tiểu thư của cô thì quả thực rất dễ gây ra rắc rối.
"Tôi hiểu rồi, lần này là do tôi không suy nghĩ thấu đáo." Cô sắp xếp sự kiện này bằng cách dựa vào phần nổi của tảng băng mà cô đã biết về Black Sunday từ đời trước, xác thật có chút mạo hiểm.
Tư Diệc Diễm không nói gì nữa, cô là một cô gái thông minh, vô luận là chuyện gì cô đều có thể hiểu.
Nghĩ như vậy, Tư Diệc Diễm quay đầu nhìn cô, lại phát hiện cô thế nhưng đã dựa vào ghế xe để ngủ.
Ngay cả khi cô ngủ, lông mày vẫn hơi cau lại, hắn biết vì chuyện bê bối trong khoảng thời gian gần đây, bề ngoài cô luôn tỏ ra tự tin, có kế hoạch cho mọi thứ và tính toán của riêng mình, nhưng rốt cuộc cô chỉ mới mười lăm tuổi, đối mặt với những chỉ trích của dư luận, cũng sẽ cảm thấy kiệt sức.
Tư Diệc Diễm đậu xe vào lề đường, nhẹ nhàng điều chỉnh lưng ghế để cô có thể thoái mái nằm ngủ, sau đó hắn liền cởϊ áσ khoác đắp lên người cô, điều chỉnh đèn trong xe tối hơn một chút. Sau đó hắn cũng điều chỉnh hạ ghế lái của hắn xuống, khe hở nhỏ và khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ đột ngột biến mất, hai người dường như đang nằm trêи cùng một chiếc giường.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt lúc ngủ của cô rất điềm tĩnh, mang theo vẻ đẹp yên bình.
Tư Diệc Diễm lặng lẽ ôm lấy cơ thể cô, khẽ hôn lên trán cô, mùi thơm từ mũi khiến hắn cảm thấy xao động, mất kiểm soát, nụ hôn nhẹ nhàng của hắn trượt từ mũi cô đến môi cô, rồi rời đi với một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tư Diệc Diễm cứ như vậy nghiêng người nằm xuống bên cạnh Ôn Hinh Nhã, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, hắn tự nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của hắn dần trở nên viên mãn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, có lẽ bởi vì cảm nhận được ánh mắt quá nóng bỏng của hắn, khiến trong giấc mơ Ôn Hinh Nhã cảm thấy có gì đó rất ấm áp, cô thấp giọng ừm một tiếng, lông mi run rẩy như cánh chim, chậm rãi mở to đôi mắt. Một đôi mắt đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt kia hàm chứa ý cười nhưng không giấu được sức hút mãnh liệt mà như ngổn ngang những cảm xúc tình cảm phức tạp.
Tư Diệc Diễm thấy cô đã tỉnh lại, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, giọng nói mang theo tia khàn khàn dò hỏi: "Em tỉnh lại rồi, vừa rồi em đã ngủ quên, thấy em ngủ ngon như vậy nên tôi đã đậu xe vào bên đường, vì muốn em có thể ngủ thêm một chút nữa."
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Ôn Hinh Nhã thấp giọng hỏi, có lẽ là do mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của cô không rõ ràng như mọi khi, mà mang theo một tia trẻ con cùng lười biếng.
"Một tiếng năm phút." Tư Diệc Diễm lập tức trả lời, trong thời gian cô ngủ, hắn có hồ là đếm từng giây, từng phút trôi qua, mỗi phút hắn đều cảm thấy rất quý giá, như thể hắn muốn ghi lại từng phút từng giây vào trong trí nhớ.
"Đưa tôi về Mạc gia đi! Giường ở nhà ngủ sẽ thoải mái hơn." Ôn Hinh Nhã cử động thân thể, cảm thấy có chút cứng ngắc khó chịu, trực giác nói cho cô biết lúc cô chìm vào giấc ngủ, cô đã bỏ lỡ một thứ gì đó, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì không phát hiện ra chuyện bất thường nào.
"Được!" Tư Diệc Diễm nói xong liền điều chỉnh lại ghế lái, sau đó lại giúp cô điều chỉnh lại ghế ngồi.
Lúc này Ôn Hinh Nhã mới nghĩ đến vấn đề mà cô đã bỏ qua, có vẻ như hồi nãy họ thực sự đã nằm cạnh nhau! Nghĩ đến điều này, mặt cô bỗng đỏ lên, tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.
Cô khẽ cau mày, kể từ lần Tư Diệc Diễm đưa cô đến tiệm thuốc và bày tỏ ý đồ của hắn đối với cô, cô luôn cảm thấy gần đây quan hệ giữa cô và Tư Diệc Diễm đã trở nên thân thiết hơn mức bình thường. Cái cảm giác thân thiết này phảng phất như là điều đương nhiên, chờ khi cô phát hiện ra điều này, thì cô đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian tốt đẹp với Tư Diệc Diễm.
Cô cảm thấy không thích cái cảm giác mất kiểm soát này!
Có vẻ như Tư Diệc Diễm là một người có thể dễ dàng hòa hợp với người khác, cô cảm thấy về sau mình nên giữ khoảng cách với hắn.
~Hết Chương 60~