Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 39: Nữ thần lần đầu cất giọng

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Đưa em gái về xong Hứa Ngôn lập tức gọi cho Trương Hân Di.

Vừa có người nghe máy là Hứa Ngôn vội nói:

- Xin lỗi nhé, tớ không chào mà đã bỏ về trước. Mà tớ còn chưa nói với cậu, bộ cos đó đẹp lắm.

Cô im lặng một lát mới hỏi:

- Cảm ơn nhé. Lúc nãy em gái cậu làm sao thế… Con bé ghét nhân vật Hestia lắm à?

Hứa Ngôn lén lút lau mồ hôi lạnh:

- Không không, nó không phải ghét đâu, mà là… Hầy, nguyên nhân phức tạp lắm.

- Ồ, thế à.

Hai người đều trầm mặc.

Đột nhiên Hứa Ngôn lại bảo:

- Dạo này cậu có thời gian rảnh không?

- Chắc là có… Mà cậu hỏi làm gì?

Hứa Ngôn đề nghị:

- Đề đền bù cho chuyện bỏ về trước ấy, tớ sẽ mời cậu… ừm, chúng ta đi KTV được không?

- Cậu bảo hai đứa bọn mình đi hát Karaoke ấy hả?

- Ừ, mà tớ còn định rủ cả Lưu Tử Hằng với Thái Khang, cả em gái tớ nữa. Tại lúc nãy anh em tớ về trước nên muốn xin lỗi ba người các cậu.

- Không cần đâu. Cậu mời chúng tớ đi chơi là được rồi mà!

- Thế cũng được, cứ quyết chiều mai nhé, được không? Tớ còn phải gọi cho Lưu Tử Hằng với Thái Khang nữa.

- Ừ, chiều mai gặp.

- Bye nhé… À khoan, còn chuyện này. Tớ xem clip của cậu trên Bilibili rồi, hay lắm!

- À, cảm ơn đã khen nhé… Tạm biệt!

- Tạm biệt.

Tắt máy xong Hứa Ngôn ra phòng khách, ngồi xuống ghế salon cạnh ba mình.

- Ba này, thẻ KTV của ba còn không?

Cậu giơ tay ra, hỏi.

Hứa Vọng Hải chuyển tầm nhìn từ màn hình TV sang, liếc thằng con một cái:

- Con định đi hát Karaoke hả?

- Nói đúng ra là con cùng với mấy đứa bạn, dẫn theo cả em gái. Hình như Lộ Lăng còn chưa đi KTV lần nào, con định dẫn em đi trải nghiệm thôi.

Hứa Vọng Hải cau mày:

- Con bé lên cấp ba rồi nhưng cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi, KTV có cho trẻ con tầm đó vào không?

- Lúc ba lần đầu dẫn con đi hát con còn chưa được mười lăm tuổi đâu. Với lại KTV cũng có gì mà trẻ con không biết được đâu, lành mạnh như trăng sáng luôn ấy chứ… Sao nào, ba không sợ dạy hư con trai mà chỉ sợ con gái yêu quý hư hỏng hả?

- Không phải không được, nhưng mà…

Hứa Vọng Hải lại quay sang xem TV, vừa xem vừa nói:

- Con đòi là ba phải cho hả? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng kiểu đấy?

- Thế giờ ba muốn thế nào?

Hứa Ngôn đã quá rõ tính ông già nhà mình, vẻ mặt này là đang tính toán đề xuất vài cái yêu cầu không thể chấp nhận nổi đây mà.

Quả nhiên ông lập tức đề nghị:

- Đằng nào con cũng rảnh, mai đi chạy với ba đi. Chạy được năm nghìn mét thì ba đưa cho.

- Xin ba, con hẹn bạn ngày mai rồi!

Hứa Vọng Hải cau mày, quyết định rất nhanh:

- Thế giờ đi luôn vậy. Cũng chưa muộn lắm, vẫn kịp.

Hứa Ngôn:

- …Hôm nay con đã mệt muốn chết rồi. Mấy tiếng trước con còn cõng con gái ba đi hai kilomet đấy!

Hứa Vọng Hải nghi hoặc:

- Con cõng con bé làm gì?

- Em bị trẹo chân.

- Trẹo chân?

Nghe thế ông vội đứng bật dậy.

Thấy ba mình sốt ruột thế cậu chỉ cười giễu:

- Con bôi dầu cho em rồi, chả nhẽ còn đợi ba xử lý hả?



Trưa hôm sau, trong một quán hát nhỏ, có năm thiếu niên tụ tập cùng nhau.

Vừa vào phòng là lúc ngại ngùng nhất, vì mọi người đều chưa dám thả lỏng tinh thần. Nhưng chờ Lưu Tử Hằng mặt dày mày dặn rống hết một bài Bản Tình Ca Nhỏ hoàn toàn lạc nhịp thì mọi người mới hòa đồng hơn hẳn. Thái Khang còn không ngần ngại giành micro với Lưu Tử Hằng.

Trương Hân Di cũng chọn mấy bài hát, đều là nhạc Anime tiếng Nhật. Nhưng tiếng Nhật với giọng của cô đều không khá nên chỉ gọi là tạm nghe được.

Nghe mãi Lộ Lăng mới quyết định chọn một bài hát. Chỗ ngồi cách màn hình chọn bài hơi xa nên cô bé phải vịn tường đứng dậy rồi nhảy lò cò qua đó.

Hứa Ngôn định đỡ cô nhưng lại bị thiếu nữ từ chối:

- Ngoài lúc ngồi xe ra còn toàn là anh cõng em. Đã thế trước đó anh còn đi chạy với ba nữa, giờ chắc mệt rồi, cứ nghỉ đi. Ngắn thế em nhảy vài cái là tới thôi.

Trương Hân Di thấy cảnh này không nhịn được bùi ngùi xúc động:

- Quan hệ của anh em cậu càng ngày càng tốt nhỉ…

Lưu Tử Hằng cũng gật đầu phụ họa:

- Đúng rồi, càng ngày càng tốt.

Mà lúc này Thái Khang đang ôm mic hát bài Đừng Nói bằng tiếng Quảng Đông hơi trúc trắc:

- …Sẵn lòng vì em hát lên bài tình ca, cất giọng đều là vì em, xin em hãy lắng nghe… Đừng nói…

Lộ Lăng ngồi xuống cạnh máy chọn bài, lướt tìm trên màn hình một lát, tỏ ra rất ngạc nhiên:

- Thì ra là thế này… Có nhiều bài hát thế này cơ à?

Trương Hân Di ghé sát vào tai Hứa Ngôn, nhỏ giọng hỏi:

- Cô bé chưa đi hát bao giờ à?

Cậu cũng đáp rất nhỏ:

- Ừ, chưa đi bao giờ đâu. Tớ cũng đang chờ xem con bé định hát bài gì đây.

Đúng lúc này bài Tôi Thần Dưới Váy vừa kết thúc, tiếp theo là bài Chu Kỳ Tình Yêu của Trương Hân Di.

Trước đoạn nhạc dạo của bài này có một câu hát mở đầu nên cô cũng không nói chuyện với Hứa Ngôn nữa mà vội cầm mic hát. Cô không cần mở giọng gốc vì từ lúc Thái Khang với Lưu Tử Hằng hát chưa tắt lời gốc lần nào.

Khác với Lưu Tử Hằng và Thái Khang mở lời gốc mà còn hát đến mức làm người nghe không chịu nổi, khiến ai cũng phải nghi ngờ thính giác hoặc trình độ cảm thụ âm nhạc của mình có vấn đề.

Trương Hân Di lại thuộc về loại người hợp với lời gốc, hát cũng rất dễ nghe:

- …ふわふわり, ふわふわる, bay lên bay lên…

あなたが 名前 を 呼 ぶ それだけで 宙 へ 浮 かぶ… Chỉ cần gọi tên tôi đã khiến tôi bay lên…

ふわふわる, ふわふわり… nhẹ nhàng, bay lên bay lên…

あなたが 笑 っている それだけで になる… Chỉ cần anh cười là tôi cũng vui vẻ…

神様 ありがとう 运命 の 悪戯 でも… Tạ ơn Chúa, dù là trò đùa của số mệnh đi chăng nữa…

巡 り 会 えたことが 幸 せなの… Gặp được anh đã là điều may mắn…

でもそんなんじゃダメ… Nhưng lại không thể không rời xa…

もうそんなんじゃホラ… Thật đó, anh hãy nhìn xem…

心 は 进化 するよ もっともっと… Tình cảm chân thành sẽ phát triển, nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

Trương Hân Di hát được nửa bài Chu Kỳ Tình Yêu rồi mà Lộ Lăng vẫn chưa chọn xong, Hứa Ngôn vừa tới xem thế nào thì thấy sau hồi lâu do dự cô bé mới quyết định chọn một khúc… hát mừng sinh nhật.

Khóe miệng cậu giật giật, kìm nén ý muốn trêu cô em lại, đề nghị rất nghiêm túc:

- Em đẩy bài của mình lên trước đi, họ hát nhiều thế rồi giờ đến em luôn cũng không sao đâu.

- Đẩy thế nào cơ?

- Đây này.

Ngón tay Hứa Ngôn lướt trên màn hình, đẩy bài hát mừng sinh nhật kia lên đầu tiên trong list chờ.

Vừa hay khúc Chu Kỳ Tình Yêu kết thúc, nhạc dạo mừng sinh nhật vang lên…

Hứa Ngôn giật micro trong tay Thái Khang đưa cho em gái.

Thiếu nữ thấp thỏm hát:

- Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday to you…

Lúc bắt đầu tiếng cô bé còn nhỏ hơn nhạc đệm, nhưng hát một lúc, lại thêm ánh mắt cổ vũ của Hứa Ngôn dần khiến cô yên tâm hơn, bắt đầu thả lỏng.

Lưu Tử Hằng thì thầm với Thái Khang:

- Bài hát này cũ mèm rồi nhưng giọng con bé cưng thật nhỉ.

Thái Khang cũng gật đầu tán thành:

- Đây chính là tiếng trời đó!

Khóe miệng Lưu Tử Hằng giật giật, mãi mới phun ra được mấy từ:

- Mày… làm quá thế luôn hả?