Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 38: Nữ thần và thiên thần sa đọa

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Trước cửa phòng thay quần áo Hứa Ngôn túm được bả vai Lộ Lăng kéo lại:

- Nữ thần đại nhân, em đang bị thương đấy, đừng chạy nhanh thế.

Thiếu nữ hất tay cậu ra.

Thấy con bé còn muốn chạy Hứa Ngôn vội khuyên:

- Hay để tôi ôm ngài đi nhé?

Thiếu nữ lườm cậu:

- Ôm kiểu gì?

Hứa Ngôn trả lời bằng hành động thực tế. Cậu cúi xuống, luồn tay dưới gối em gái, tay kia đỡ lưng cô…

Lộ Lăng đập mạnh vào ót cậu, giận dữ quát lên:

- Buông ra! Ta đã đi tới đây rồi còn sợ thêm một đoạn đường à?

Thấy con bé phản ứng dữ dội nên Hứa Ngôn chỉ có thể từ bỏ vọng tưởng ôm công chúa với Madoka, trợn trừng mắt dõi theo nó tập tễnh bước vào phòng thay đồ.

Cậu chỉ có thể ở ngoài chờ, không dám vào phòng thay đồ nam – vào đó nhìn cả đám con trai thay đồ nữ cũng chẳng đến mức mù mắt chó được, mà quan trọng là không đợi trước ở đây lát để em gái chạy mất thì làm thế nào?

Hứa Ngôn không có kinh nghiệm ở chung với đám con gái, nếu không tính giáo viên nữ, cậu lại càng chưa từng chọc giận con gái bao giờ. Nhưng từ các loại Galgame cậu đã rút được một bài học sâu sắc: chọc tức bọn con gái xong mà dám mặc kệ… Người qua đường còn đỡ, nếu không là NTR với một đao bổ đôi cũng có thể xảy ra.

Mãi sau Lộ Lăng mới ra ngoài.

Váy, tóc giả với trang bị cos đều đã bị cô bé thay ra, đổi thành mặc áo khoác và quần bò như thường ngày. Lens với lớp makeup cũng không còn, lại khôi phục bộ dáng vốn có.

Giữa các coser muôn hình muôn vẻ thì thanh khiết tựa phù dung như Lộ Lăng ngược lại khiến mắt ai cũng sáng ngời cả lên. Hứa Ngôn vẫn kiên nhẫn đứng chờ đương nhiên sẽ thấy cô bé ngay lập tức.

- Nữ thần đại nhân, về vấn đề hình tượng của Hestia trong lòng phàm nhân đúng là tôi biết từ lâu rồi. Nhưng tôi không nói với ngài vì tôi cảm thấy tất cả đều là tưởng tượng của đám người phàm mà thôi! Họ đều không hiểu ý nghĩa sự tồn tại của Chân Thần, không hiểu được sức mạnh của ngài. Cho nên không cần biết họ suy diễn ra sao cũng có ảnh hưởng gì tới ngài đâu nào?

Nói một đoạn dài xong cậu cẩn thận nhìn em gái. Thấy cô bé có vẻ dịu đi mới nhẹ nhàng thở phào.

Từ lúc cô bé bảo mình là Hestia cậu đã dự liệu trước quả bom này rồi. May mắn dù bom bị giật kíp nổ nhưng thương vong không đến mức quá kinh khủng.

Nhưng không chờ Hứa Ngôn hoàn toàn thả lỏng đã nghe thấy thiếu nữ bảo:

- Dù thế nào mi cũng đã làm ảnh hưởng đến danh dự của Chân Thần. Mi nhất định phải chuộc tội!

Hứa Ngôn vội xoa mồ hôi lạnh trên trán:

- Xin hỏi chuộc tội thế nào đây?

Thiếu nữ dùng ngẫm nghĩ một lát, bỗng đôi mắt sáng rực lên:

- Có rồi! Mi phải mua cho ta thật nhiều kem, thật nhiều vào!

- Chỗ kem lúc trước ăn hết rồi à?

- Hết lâu rồi. Giờ ta ra lệnh cho mi phải mang một cây kem đến đây ngay lập tức, đợi về nhà phải lấp đầy tủ lạnh bằng kem cho ta!

Hứa Ngôn nghĩ một lát xong vẫn lắc đầu:

- Đang mùa Đông, còn chưa qua tháng Hai nữa. Ăn kem trời này không tốt cho sức khỏe đâu.

Lộ Lăng cãi phăng:

- Vớ vẩn, qua cả tiết Lập Xuân rồi còn gì!

Hứa Ngôn vẫn kiên quyết lắc đầu:

- Không được. Chờ về nhà còn có thể suy xét chứ ở ngoài nhất định không được ăn.

- Thế trên đường về nhà anh phải mua luôn nhé.

Cậu gật đầu đồng ý:

- Rồi rồi, xin nghe theo mệnh lệnh của nữ thần đại nhân… Nhưng giờ chúng ta về nhà kiểu gì đây?

- Ra bến bus rồi bắt xe về thôi. Anh còn định thế nào nữa?

Hứa Ngôn nhìn cổ chân mới bị trẹo của em gái, nói:

- Chỗ này cách bến xe rất xa đấy, em có chịu nổi không?

- Hừ!

Thiếu nữ vênh mặt, tỏ ra kiên cường:

- Đừng có coi thường năng lực của Chân Thần.

- Không không, nữ thần phải nhớ thần lực của ngài chưa hoàn toàn khôi phục đâu. Dù đã thức tỉnh thần tính nhưng giờ cơ thể vẫn là phàm thai. Ngài cứ thế này thì kỵ sĩ như tôi biết phải làm gì đây?

Hứa Ngôn giờ cũng vào trạng thái trẻ trâu rất nhanh.

- Không cần! Bản thần có thể tự đi được…

Dứt lời thiếu nữ bước vụt lên, nhưng lập tức lảo đảo đến suýt thì ngã sấp mặt. May là Hứa Ngôn nhanh tay đỡ được con bé.

Cậu nghiêm túc bảo:

- Xin cho tôi được phục vụ nữ thần đại nhân. Dù linh tính kém cỏi, cũng không có nhiều thần lực nhưng thân thể này còn sử dụng được.

Thiếu nữ trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ừm… mi nói cũng đúng. Thế mi có đề nghị gì không?

Hứa Ngôn vội đáp:

- Để tôi cõng ngài đến trạm xe nhé?

Con bé trợn tròn mắt:

- Anh chắc không? Phải đến một cây số đấy!

- Anh là trạch nam thật nhưng sức không tệ đâu.

Hứa Ngôn gật đầu, tỏ ra cực kỳ thoải mái.



Thái Khang đang rơi vào trạng thái tổn thương nghiêm trọng.

Vừa nãy cậu ta gọi cho Hứa Ngôn, nhưng người nghe máy lại là Lộ Lăng. Đã thế còn nghe được nội dung thế này:

- Xin lỗi đàn anh, anh hai em giờ không tiện nghe máy… Với lại vì có việc gấp nên bọn em phải về trước. Xin lỗi nhé, mọi người cứ từ từ chơi đi ạ, đừng chờ bọn em…

Không biết vì sao nghe cô nói xong Thái Khang cứ thấy bồn chồn suốt. Trong đầu cậu ta lập tức xuất hiện một ít cảnh tượng không thể để ai biết.

Sau đó cậu ta quyết định vào WC, dùng nước lạnh làm mình tỉnh táo lại.

Nhưng vào nhà vệ sinh nam của hội trường triển lãm Thái Khang lại càng thấy khó lòng bình tĩnh hơn.

Trước mặt cậu ta là một người mặc váy dài rất đẹp, rất lộng lẫy, đang đứng trước bồn tiểu nam…

Thái Khang trợn tròn mắt nhìn ‘cô gái’ kia giải quyết xong, thả váy xuống, đến bồn rửa tay xả nước rửa, chỉnh trang lại dung nhan trong gương hoàn hảo rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

‘Cô gái’ này rất thanh tú, dù chỉ là dáng người trung bình nhưng bộ váy loli tạo thành sức quyến rũ khó cưỡng.

Lúc ‘cô ấy’ bước qua Thái Khang còn liếc cậu ta một cái. Một cái nhìn quyến rũ vô song, làm trái tim người ta cứ nảy lên liên hồi.

Khi mớ tóc dài kia lướt qua mặt cậu, dù biết là tóc giả nhưng mùi hương hoa trên đó lại vô cùng thật, thật đến nỗi say lòng người.

Thái Khang lắc đầu cho bóng dáng kia rơi ra khỏi não mình… lâu sau cậu ta mới tát mình thật mạnh.

- Không được, không được nghĩ nữa! Đó là con trai, là con trai đấy, là coser giả gái thôi!

Cậu tay bước vội đến bồn rửa tay, mở vòi, tới tấp hắt nước lạnh lên mặt…

- Không được, không được, không được, không được… Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại ngay! Mình rất bình thường, mình cực kỳ bình thường!

Mất rất nhiều thời gian để ổn định cảm xúc trong lòng, Thái Khang ủ rũ bước ra toilet, nhưng vừa ra ngoài lại thấy một cảnh tượng chấn động.

Lúc này Hứa Ngôn đang cõng Lộ Lăng, vừa qua cửa toilet một đoạn, đang đi hướng phía cửa ra. Hai anh em đều không để ý tới cậu ta, nói cười giòn giã với nhau…

Thái Khang đang bị tổn thương lại không kìm được nhớ đến người vừa nãy… nghĩ nghĩ một hồi cậu ta lại tự tát vào mặt mình.

- Không được, không được nghĩ vớ vẩn! Đó là giả gái, là con trai! Mình cũng là con trai! Đều là trai hết!!!