*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Trên xe rất náo nhiệt, Điền Lị quả thực chính là người thích lảm nhảm, miệng một khắc cũng không chịu yên lặng.
"Tôi rất thích ăn món Quảng Đông, hôm nay thể lực tiêu hao nhiều như vậy, lát nữa tôi muốn ăn uống thỏa thích để hồi phục lại."
Chung Ngưng cười nói: "Vừa rồi cô còn nói hôm nay có thể gầy hai cân, cô là muốn hồi lại hai cân này nha."
Điền Lị kêu rên một tiếng, "Bị cô nói như vậy, mong muốn ăn uống của tôi bị hạ thấp rồi."
Ngũ Thu Lan bổ đao, "Yên tâm, đợi lát nữa tới nhà ăn rồi mong muốn ăn sẽ mạnh lên thôi."
Điền Lị lên án nói: "Hai người các cô... khi dễ tôi!"
"Ông chủ có thể làm chứng, chúng tôi không có." Ngũ Thu Lan nói.
Tề An Trạch nhìn các cô từ kính chiếu hậu, nói: "Tôi cái gì cũng không nghe thấy."
Bị tập thể ngược đãi, Điền Lị không ngừng vươn lên kiên nghị nói: "Mọi người đều đối với tôi như vậy, lát nữa tôi sẽ hóa bi thống thành muốn ăn, ăn cho ông chủ nghèo luôn. Ăn hết đồ ngon, không cho các cô ăn luôn."
Ngũ Thu Lan híp mắt cười, nói với nàng: "Được nha, cô giúp tôi ăn nhiều một chút, tôi muốn giảm béo."
Ngũ Thu Lan căn bản không mập, ngược lại là Điền Lị hơi có da thịt, nghe được lời này nàng càng muốn khóc lớn.
Nói nói nháo nháo một trận, Tề An Trạch hỏi Chung Ngưng: "Ở bộ phận thiết kế đã thích ứng được chưa?"
Chung Ngưng hơi tự hỏi một chút, mới nói: "Cơ bản là thích ứng được rồi, chính là chưa thể chuyên nghiệp được."
"Không sao, chậm rãi học."
Tề An Trạch nhìn ra được Chung Ngưng đối với Hứa Huyền Thụy không có lòng ái mộ. Điểm mấu chốt chính là Hứa Huyền Thụy, nếu Chung Ngưng không đυ.ng tới anh ta thì hết thảy mọi việc đều không khó.
Đừng nhìn Hứa Huyền Thụy luôn rất nghiêm túc, đối với cấp dưới cũng rất nghiêm khắc, nói chuyện lại khó nghe, nhưng quen biết gần ba mươi năm liền biết anh chỉ là nhìn "dọa người". Đối với công việc quá mức nghiêm túc, trên thực tế anh cũng không so đo quá nhiều chuyện.
Điền Lị nói: "Tổng giám vì cái gì mà lại cướp Chung Ngưng đi chứ? Tầng 15 thiếu cô ấy chuyện vui cũng thiếu đi không ít."
Nghe được lời này Tề An Trạch cười, nói: "Ừm, chính là cậu ấy cướp đi." Nói xong, hắn dùng dư quang quan sát phản ứng của Chung Ngưng.
Chung Ngưng ho nhẹ một tiếng, nói: "Đừng nói bậy. Cậu cũng quá khoa trương, chỉ cần cậu còn ở tầng 15 liền có không ít chuyện vui a." Tuy rằng biết Điền Lị xác thật khoa trương, nhưng nghe được như vậy trong lòng vẫn là cảm giác rất ấm áp.
Còn cái gì mà cướp đó, khi nào bị đá cũng không biết đâu. Liên tưởng đến đồng nghiệp lãnh đạm ở tầng 16, còn có một Tina đang nhằm vào mình, trong lòng cô lại cảm giác phiền muộn.
"Đúng rồi, cảm giác Tina rất không thích chúng ta." Điền Lị cũng nhớ tới Tina.
Ông chủ đang ở đây, Chung Ngưng không muốn đàm luận chuyện thị phi của người khác, chỉ nói: "Cũng tạm."
Nhìn thấy bảng hiệu của nhà hàng, Tề An Trạch chạy xe đến bãi đỗ xe, sau đó nói: "Tính tình của Tina chính là như vậy, các cô không cần nghĩ nhiều."
"Ừm." Điền Lị ngoan ngoãn đáp.
Chung Ngưng cười cười, không nói lời nào.
Xe của Tina và bọn họ gần như đến nơi cùng lúc, thời điểm xuống xe, nàng cười cười với đám Chung Ngưng, sau đó bước nhanh đuổi theo Hứa Huyền Thụy, cùng anh tiến vào nhà hàng.
Trải qua biểu hiện ngày hôm nay, mọi người đều đã hiểu rõ tâm tư của nàng, chỉ là trắng trợn táo bạo như vậy không sợ sẽ bị xào sao?
Được rồi, chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ.
Điền Lị kinh nghi đều viết ở trên mặt.
Nhìn ra được nàng có ý kiến rất muốn phát biểu, bất quá Chung Ngưng mở miệng cùng nàng thảo luận đồ ăn, nàng liền không có cơ hội nói. Con người Điền Lị rất tốt, tâm tư cũng rất đơn thuần, nhưng đơn thuần có đôi khi cũng có chút không hợp hoàn cảnh, không phải chuyện nào cũng có thể nói.
Tề An Trạch đặt một phòng riêng, Hứa Huyền Thụy đi vào đầu tiên, Tina theo sát phía sau anh.
Hứa Huyền Thụy ngồi xuống, Tina liền rất tự nhiên muốn ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, chính là vừa mới khom người thì anh liền đứng lên, nói với Chung Ngưng: "Chung Ngưng, cô tới đây ngồi."
Tina kinh ngạc mà nhìn về phía Hứa Huyền Thụy, đối phương lại không nhìn nàng mà đứng đó nhìn Chung Ngưng, chờ cô tới đây.
Chung Ngưng chớp mắt nhìn Hứa Huyền Thụy lại nhìn thoáng qua sắc mặt thập phần khó coi của Tina, cuối cùng ở trong lòng ai thán một tiếng, chịu trận mà đi qua.
Phía trên hàng ghế có treo một bức tranh phù điêu(*) màu tím, ánh đèn vàng chiếu xuống, làm người ta cảm thấy phía trên như có một bóng ma màu tím nhạt. Chung Ngưng tránh ánh mắt của Tina đi đến trước mặt Hứa Huyền Thụy, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tina. Mà Hứa Huyền Thụy thì lại ngồi xuống phía bên kia Chung Ngưng.
(*) Ảnh minh họa tranh phù điêu (có thể có nhiều loại):
Chung Ngưng bị kẹp ở giữa, trong lòng ngũ vị tạp trần[1].
[1] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Nếu như về sau Tina đổ tức giận lên người cô, thì cô phải làm sao bây giờ a?
Bữa cơm này Chung Ngưng ăn không mấy vui vẻ, cô cảm thấy mình đã phụ mỹ thực, buổi tối khi đi ngủ vẫn còn cảm giác có chút tiêu hóa không trôi.
Hôm sau là thứ hai, sáng sớm Chung Ngưng đã tới công ty. Mỗi ngày vào công ty, chuyện thứ nhất chính là dọn dẹp lại văn phòng tổng giám, văn phòng của Hứa Huyền Thụy sạch hơn của Tề An Trạch, vài phút đã có thể hoàn thành.
Lúc đang lau bàn thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Chung Ngưng bắt máy, bên kia nghe được là giọng nữ, liền hỏi: "Hứa Huyền Thụy còn chưa tới sao?"
Chung Ngưng trả lời: "Còn chưa tới giờ đi làm, hẳn là rất nhanh sẽ tới, xin hỏi ngài là ai..."
"Người đâu? Cô là ai? Nhà thiết kế a?" Bên kia ngắt lời Chung Ngưng nói, cười hỏi.
"Tôi là trợ lý của Hứa tổng, tôi tên là Chung Ngưng."
"A... thằng bé ấy cư nhiên lại có trợ lý nữ?"
Ách, vấn đề này Chung Ngưng không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, cũng may bên kia cũng không định nghe cô nói, lại tiếp tục: "Cô cần phải chịu đựng a, cố lên!"
Chung Ngưng xấu hổ, đối phương biết hết những việc này, chắc là người thân cận với Hứa Huyền Thụy.
"Cảm ơn đã cổ vũ, ngài có chuyện gì yêu cầu tôi báo lại cho Hứa tổng không?"
"Không cần, cô cũng đừng nói với thằng bé là tôi gọi điện cho nó. Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây, chào tiểu mỹ nữ nha." Đối phương sấm rền gió cuốn, nói xong liền cúp.
Điện thoại còn chưa đặt xuống, thì Hứa Huyền Thụy đã đi đến. Nhìn thấy Chung Ngưng trong tay cầm điện thoại, hỏi: "Ai gọi điện thoại tới?"
"Là một người phụ nữ, tôi hỏi cô ấy là ai nhưng cô ấy không nói."
Hứa Huyền Thụy dừng động tác lại một chút, suy tư.
"Cô ấy đã nói cái gì?"
Chung Ngưng đại khái thuật lại lời đối phương đã nói một lần, đương nhiên có lược qua một chút nội dung.
Hứa Huyền Thụy nghe xong, nói: "Tôi biết rồi."
"Tôi ra ngoài làm việc."
"Chờ một chút."
Chung Ngưng thu hồi bước chân. Hứa Huyền Thụy cầm một văn kiện, vùn vụt đưa một bản tư liệu cho Chung Ngưng. "Hôm nay cô cùng Sức Dãn Minh đi kiểm tra phòng."
Chung Ngưng nhận tư liệu rồi đi ra ngoài.
Cô nhanh chóng xem qua một lần rồi sửa lại tư liệu mà hôm nay Hứa Huyền Thụy phải dùng rồi đưa vào cho anh, sau đó liền đi tìm Sức Dãn Minh.
Sức Dãn Minh vừa định đi, nhìn thấy Chung Ngưng tới, hỏi: "Là tổng giám tìm tôi sao?"
"Không phải, là tổng giám để tôi đi kiểm tra phòng với anh."
"Cô đi với tôi?"
Chung Ngưng gật đầu, hiển nhiên Sức Dãn Minh đối với việc này cũng không cảm kích.
Hắn cụp mắt, cười cười nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Có hai nơi cần phải kiểm tra phòng, cách nhau có chút xa. Căn hộ thứ nhất ở tiểu khu còn đang xây dựng, đường đi cũng không tốt, phòng ở tầng hai mươi nên phải đi thang máy lên, một đường đều là mùi Formaldehyde dày đặc.
Chủ nhà đã chờ sẵn, trong phòng trống không lại tràn đầy tro bụi. Lần đầu tiên đi kiểm tra phòng nên tất cả đều cảm thấy mờ mịt, bởi vậy cô liền phụ trợ Sức Dãn Minh một chút, ghi chép lại số liệu.
Sau khi kiểm tra xong đến một chỗ khác, lúc này lại không thuận lợi được như vậy, thang máy bị trục trặc, bọn họ phải đi bộ đến mười một lầu.
Sức Dãn Minh nhìn giày cao gót của Chung Ngưng, tốt bụng đề nghị: "Bằng không cô ở dưới chờ tôi đi."
Chung Ngưng cười cảm kích, cự tuyệt nói: "Không sao, mười một lầu thôi mà, may mắn là thang máy của tiểu khu vừa rồi không xảy ra vấn đề."
"Cô vẫn là đừng đi, lát nữa còn phải đi xuống nữa."
"Thật sự không sao, tổng giám để tôi tới đây chính là muốn cho tôi học hỏi, sao lại có thể lười biếng."
Thấy cô kiên trì, Sức Dãn Minh cũng không nói gì nữa.
Vừa rồi đã biết kiểm tra như thế nào, bởi vậy phòng này Chung Ngưng tự mình kiểm tra, đương nhiên để đảm bảo chắc chắn thì sau khi cô kiểm tra xong Sức Dãn Minh sẽ kiểm tra lại để không xảy ra sai sót.
Kết quả thì đúng là có mấy chỗ bọn họ khác biệt.