Ta Là Tiên Phàm

Chương 37: Xa một tấc, tựa như cách núi lớn

Dịch: QuanML

Rõ ràng là thân ảnh ngay trước mặt, như thò tay là có thể chạm tới. Thế vậy mà, hắn càng nhanh, bóng dáng cũng càng nhanh, hắn chậm lại, thân ảnh ấy cũng chậm theo.

Bất luận A Sửu biến hoá thế nào, từ bất kì góc độ ra chiêu nào, toàn thân những bóng ảnh này đều như dài ra chút xíu, cách quả đấm của hắn đúng một tấc.

“Tại sao lại như vậy? Đệ càng đánh lại càng không trúng huynh?!!”

A Sửu càng đánh càng hoảng sợ.

Hắn cũng cùng Tô Trần một lượt vào Thiên Ưng Môn cùng Dược Vương Bang bái sư học nghệ a. Tô Trần tu luyện tại Dược Vương Bang, hắn cũng học trộm vũ kĩ ở Thiên Ưng Môn. Cả hai tu luyện cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian, mới qua nửa năm thôi mà võ kĩ đã hơn kém nhau nhiều tới vậy.

Hơn nữa, Tô Trần một mực né tránh, vẫn không ra tay phản đòn, nếu ra tay thì chỉ sợ hắn ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi.

“Đệ không đánh trúng ta được hiển nhiên là có nguyên do.”

Tô Trần đã rõ trình độ võ kĩ của A Sửu, ngừng lại, lắc đầu bảo: “Chỉ học nhưng chiêu số uy lực lớn, bỏ qua nhưng võ kĩ nhập môn cơ bản. Tu luyện như vậy nào khác thùng rỗng kêu to, gặp được cao thủ chân chính chắc chắn sẽ thua nhiều thắng ít.”

“Nhập môn võ kĩ là cái gì? Đệ chưa từng thấy ai dùng nhập môn võ kĩ tại Diễn Võ Trường ở Thiên Ưng Môn. Tu luyện mấy cái này thì mang lại tác dụng gì?”

A Sửu cũng dừng lại, trên mặt chứa toàn nghi ngờ.

Trên Diễn Võ Trường ở Thiên Ưng Môn, người dám tới đó luận bàn đa phần toàn là cao thủ có thực lực khá tốt trong hàng đệ tử mới, đều dùng những môn võ kĩ có uy lực mạnh mẽ, chiêu thức toàn là uy lực từ cấp thấp, trung cấp trở lên, không ai dùng võ kĩ nhập môn.

“Võ kĩ nhập môn chia làm quyền pháp, bộ pháp và thối pháp, chiêu số vô cùng đơn giản, đi thẳng về thẳng, dưới tình huống bình thường thì không có uy lực gì. Nhưng chúng lại là căn cơ của những võ kĩ cao cấp khác.”

Tô Trần biết A Sửu không có ai chỉ dạy, chỉ học lén võ kĩ cấp thấp, trung cấp trở lên từ đám đệ tử đồng môn mà đối với những điều cơ bản thì lại dốt đặc cán mai.

“Huynh nói vậy thì đệ cũng không rõ được. Đệ xem bộ pháp của ta thì sẽ biết tại sao mình không đuổi kịp.”

Tô Trần quan sát bãi trống trải quanh miếu Thành Hoàng, sau đó bảo A Sửu dùng nối đất chứa đầy nước tưới khắp vòng ngoài miếu, làm cho khắp mặt đất đều toàn là nước.

A Sửu nghe thì không hiểu gì hết. Nhưng Tô Trần đã kêu thì hắn làm theo vậy.

Truyện dịch tại: bachngocsach.com - Người dịch: QuanML

Tô Trần thấy mặt đất giờ đây ẩm ướt lầy lội, đủ để dễ dàng lưu lại dấu chân, mới bắt đầu chạy một vòng trên mặt đất quanh miếu Thành Hoàng. Sau đó, hắn quay trở lại trước toà miếu đổ nát.

“Được rồi! Đệ đi xem dấu chân của ta đi.”

“Như vậy là xong rồi?”

“Đúng vậy, để chỉ cần xem dấu chân ta lưu lại là có thể hiểu tại sao không thể đánh trúng ta nổi, cho dù chỉ cách có vỏn vẹn một tấc.”

“Ách, được rồi…!”

A Sửu mang theo nghi đi nhìn dấu chân Tô Trần.

Trên mặt đất xung quanh miếu Thành Hoàng là một mảng lầy lội, có thể thấy rõ nét một loạt dấu chân mà Tô Trần để lại.

Mới đầu, A Sửu còn chưa hiểu được mấy cái dấu chân này thì có ảo diệu gì. Nhưng sau một lát, A Sửu đột nhiên trừng hai mắt thật to, thình lình phát hiện ra quả nhiên có điều huyền diệu bên trong nên ngạc nhiên vô cùng.

Hắn vội vàng nhặt một cành cây khô, đo đạc mỗi dấu chân.

A Sửu kinh hãi phát hiện ra: Tô Trần đi quanh miếu để lại một trăm năm mươi dấu chân, mỗi dấu chân cách nhau đúng ba thước. Khoảng cách giữa hai bước chân bất kì không sai lệch chút nào.

Đo toàn bộ khoảng cách của 150 bước chân thì độ chênh lệch chỉ là một phần mười trượng.

Điều này nghĩa là mỗi khi Tô Trần bước ra một bước thì bước đó cách bước chân cũ đúng ba thước, độ chênh lệch nhiều nhất là một phần ngàn li. Trình độ tinh chuẩn như vậy quả thực khó tin.

Phải biết, thời điểm mà một người đang đi, dù cho cố gắng giữ khoảng cách thì giữa hai bước chân thì cũng chắc chắn có một bước lệch, không nhiều một phân thì cũng ít một hai phân. Đi càng nhiều thì chênh lệch được tích luỹ càng lớn, đi một trăm bước thì chênh lệch một trượng là điều bình thường.

Một người lúc đang chạy nhanh, muốn duy trì khoảng cách của tổng cộng một trăm năm mươi bước, giữa mỗi bước đều thấp hơn một li, chuyện như vậy quả thật là không ai nghĩ tới.

“Trần ca, huynh… sao huynh làm được?”

Truyện dịch tại: bachngocsach.com - Người dịch: QuanML

A Sửu sau khi dùng cành khô đo đạc, phát hiện ra sự chênh lệch ảo diệu này mới không khỏi khϊếp sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trần, hỏi.

“Cũng không có phương pháp đặc biệt nào, chính là tu luyện nhiều lần, mỗi lần đều tập khống chế bước chân. Cũng bởi vì huynh có thể khống chế bộ pháp của mình với độ chính xác dưới một li nên nếu cú đấm của đệ chỉ có độ chính xác là một tấc thì vĩnh viễn đệ cũng không đánh trúng ta nổi đâu.”

Tô Trần lắc đầu, nói.

Thời điểm mới vào Dược Vương Bang, mỗi ngày hắn đều dành ra nửa canh giờ tập cái bộ pháp nhập môn này.

Lúc trông coi dược viên ở hậu sơn, hắn lại tăng thời gian lên một canh giờ.

Tu luyện như vậy trong vòng tám tháng.

Kể từ khi hắn bước vào cảnh giới Tông sư và có được được cảm giác lực, trong vòng một đêm, lĩnh ngộ của hắn với võ kĩ giang hồ đã biến hoá nghiêng trời lệch đất, hắn càng cảm thấy ba môn võ kĩ nhập môn này ảo diệu vô cùng.

Đây là cảnh giới võ kĩ nhập vi, có thể tìm tòi đến bản chất vũ kĩ.

Võ giả bất nhập lưu bình thường đều cảm giác rằng một tấc tưởng như vô cùng gần. Nhưng cao thủ thực sự sẽ minh bạch, rằng một tấc ngắn ngủn này tựa như cách biệt ngọn núi lớn.

Tô Trần cũng càng cảm thấy minh bạch, quyền cước bộ pháp nhập môn chủ yếu giúp đánh chắc căn cơ, nếu ngày sau hắn đi Tàng Thư Các trong Dược Vương Bang tu luyện các loại võ kĩ bí tịch hạ cấp, trung cấp, cao cấp kia thì sẽ hạ bút thành văn, không gặp bất kì khó khăn nào.

“Lợi hại vậy sao?”

A Sửu cả kinh líu lưỡi, rốt cục cùng hiểu ra vì sao quả đấm của hắn lúc nào cũng hụt một tấc trước người Tô Trần.

Bởi vì không tu luyện bộ pháp nhập môn, hắn không thể nào khống chế khoảng cách giữa các bước chân cho chuẩn xác. Vì vậy, mỗi lần hắn bước ra một bước thì lại lệch đi một tấc.

Trong khi đó, bộ pháp của Tô Trần lại tinh chuẩn đến dưới một li.

Một tấc gấp một trăm lần một li, tức là bộ pháp của hắn so với của Tô Trần thì chênh lệch gấp trăm lần.

Trước giờ, A Sửu luôn tham lam học những chiêu thức uy mãnh hoa lệ, toàn là đại chiêu cường hãn mà xem thường những chiêu thức có uy lực nhỏ.

Đến lúc này, A Sửu mới hiểu ra rằng nếu chỉ biết luyện những “đại chiêu” này thì chỉ có thể ra đường loè người. Một khi gặp phải cao thủ có võ kĩ cao thâm thì hắn ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm vào được, chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.

“Vậy quyền pháp, thối pháp nhập môn thì sao? Cũng có hiệu quả tương tự?”

A Sửu vô cùng hưng phấn.

Hắn đã mơ hồ chạm tới trọng điểm, bí ẩn để tăng uy lực của võ kĩ lên một mảng lớn. Nói không chừng về sau hắn cũng có thể tu luyện trở nên lợi hại giống vậy.

“Chiêu thức từ nhị lưu trở lên đều liên quan đến chân khí nội gia trong đan điền, ta cũng chưa tu luyện qua bao giờ nên không rõ những ảo diệu bên trong lắm. Nhưng mà chiêu thức võ học của võ giả tam lưu, một kĩ thông vạn kĩ thông, đối với ta thì không có gì huyền diệu cả, chỉ vỏn vẹn trong tám chữ “Xa một tấc, tựa như cách núi lớn”!”

Tô Trần tựa như có điều suy ngẫm, ngẩng đầu lên nhìn trời, nói ra.

Truyện dịch tại: bachngocsach.com - Người dịch: QuanML

Cây ngô đồng trước miếu Thành Hoàng đổ nát, một mảng lá rụng đang bay xuống theo gió.

Trong nháy mắt này, Tô Trần lao về phía đám lá rụng này, chém ra một chưởng, đá ra một cước.

A Sửu ngay ngốc đứng xem.

Vèo!

Vèo!

Một chưởng kia của Tô Trần như đao, cắt chiếc lá đang phiêu linh giữa không trung tách thành hai nửa dọc theo gân lá.

Một cước kia thì lại cắt chiếc lá thành bốn mảnh.

Một chưởng một cước, vô cùng cụ thể, uy lực rất yếu, dễ dàng vừa vặn cắt vỡ lá rụng, không lãng phí chút khí lực dư thừa nào, cũng không có bất kì tư thế hoa mỹ gì.

Lực đạo quyền cước, khống chế tốc độ cùng khoảng cách xuất kích, trải qua thiên chuy bách luyện (*) đã ngưng luyện như thực.

(*): luyện tập miệt mài