Tô Lâm Hoan còn chưa thức dậy, đã bị điện thoại của Khuất Ngọc Thanh đánh thức, cô ta ngồi dậy, nghe điện thoại, Khuất Ngọc Thanh nói: "Lâm Hoan, cậu lên trên mạng xem tin tức ngay đi."
"Sao thế?" Trừ ngày hôm qua cô ta bị bôi đen ra, còn có thể có chuyện gì?
Tô Lâm Hoan đang chắc mẩn cũng chỉ là lấy tiền làm việc, đợi khi tìm được người đó, cô ta tống cho ít tiền, bắt người kia gỡ bài viết, xin lỗi cô ta công khai trên mạng là được, cho nên, cũng không có gì phải gấp như vậy.
Ở trong thế giới của cô ta không có gì không thể giải quyết bằng tiền, nếu còn không giải quyết được thì chỉ có thể là tiền chưa đủ nhiều, cho nên cô ta muốn làm cái gì, đều có thể rất dễ dàng làm được.
Khuất Ngọc Thanh cũng không biết nói thế nào: "cậu tự lên xem đi."
Tô Lâm Hoan cúp điện thoại, mở báo mạng, thấy trên đó tràn lan giật típ bố cô ta biển thủ công quỹ, tham ô, hối lộ, trốn thuế... Không những thế còn có ảnh bố cô ta đang ân ái với bồ nhí.
Những tấm hình này, lần trước Phó Cảnh Ngộ đã đem ra cảnh cáo cô ta một lần, cô ta không nghĩ tới rằng tất cả đều bị từng lên trên mạng.
Tô Lâm Hoan từ trên phòng đi xuống, nhìn thấy bố mẹ đang vì chuyện này cãi nhau, bà Tô nắm tay ông Tô gào thét ầm ĩ, "Ông phải giải thích rõ ràng cho tôi, ông và con đĩ kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Tô Chấn Đông, lão già không có lương tâm này, tôi lấy ông bao nhiêu năm, sinh con cho ông, vậy mà ông đối với tôi như vậy à?"
Đối mặt với người đàn bà đanh đá này, ông Tô cũng rất nhức đầu, "Bà đừng có mà ồn ào nữa?"
Tô Thị là một tập đoàn lớn, Tô Chấn Đông cũng khá có tiếng trên thương trường, tin tức lộ ra ngoài như thác lũ, không có cách nào bưng bít.
Hiện tại, giá cổ phiếu của Tô Thị trượt dốc thảm hại. Về nhà bà vợ già còn ghen tuông, Ông Tô sắp phát điên đến nơi rồi.
-
Ở Tô loạn bao nhiêu thì Phó gia lại yên bình bấy nhiêu.
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, bởi vì có hơi nóng, nên đạp chăn để hở chân ra ngoài.
Cô cầm điện thoại đọc tin tức trên mạng, vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù,tin tức Tô Lâm Hoan phản bội Phó Cảnh Ngộ là do cô tung ra, cô cũng đã thành công chứng minh mình không phải là kẻ thứ ba, Tô Lâm Hoan mới là người vong ân phụ nghĩa kia.
Nhưng mà...
Chuyện Ông Tô Tham Ô, hối lộ, lại còn nɠɵạı ŧìиɧ này, cũng không phải là do cô làm.
Nói cho cùng cô chít là người bình thường, cha của Tô Lâm Hoan là chủ tịch của cả một tập đoàn, loại chuyện riêng tư này, làm sao có thể sẽ để cho Diệp Phồn Tinh biết?
Chẳng qua Diệp Phồn Tinh có chút hiếu kỳ, chuyện này là ai làm?
Cô gửi tin nhắn hỏi Tô Tề, "Chuyện này là anh làm sao?"
Tô Tề nói: "Không phải."
"Thật kỳ quái." Diệp Phồn Tinh đang nghi hoặc, Phó Cảnh Ngộ bưng ly xuất hiện ở cửa, "Có muốn dậy ăn gì không?"
Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông đứng ở cửa, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, anh mặc áo sơ mi trắng, nhìn cực kỳ giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Nhìn một hồi làm trái tim bé nhỏ của cô nhảy luôn ra ngoài, treo ngược lên cành cây: "Vẫn chưa đói."
Bây giờ cô vui tới nở luôn rồi, làm gì biết đói là gì.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô đạp chăn ra, cười một tiếng, để ly xuống, ngồi xuống mép giường ôm cô vào lòng, ôn nhu cắn nhẹ lên vành tai của cô, "Dậy ăn gì đã rồi ngủ tiếp."
Diệp Phồn Tinh nói: " Em thấy tin tức trên mạng nói cha của Tô Lâm Hoan tham ô. Chuyện này anh biết không?"
"Có sao?" Phó Cảnh Ngộ nói: "Hôm nay anh chưa xem tin tức."
"..." Diệp Phồn Tinh vốn nghĩ chuyện này là anh làm, nhìn dáng dấp cũng không phải là anh thật.
Khả năng là một người nào đó đặc biệt ghét người của Tô gia?
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: "Loại người đáng ghét như bọn họ, chung quy sẽ có người trị thôi, đáng đời!"
Ở trong mắt Diệp Phồn Tinh, người của Tô gia đều rất đáng ghét, bởi vì bọn họ đều từng tổn thương ông xã của cô.
Mau like và bỏ phiếu để đọc ngay chương tiếp theo nào mọi người!