Tiếng ca trong trẻo, tiếng đàn lượn lờ. Trong yến hội bầu không khí nhẹ nhàng vui mừng. Nhưng trong lòng A Hạnh lại nhạt nhẽo và nặng nề. Không có nửa điểm thoải mái.
Lúc này Trương Chiêu đứng dậy, mặt hướng về phía người mới tới, hơi khom người, cười nói: "Đồng Tri đại nhân, thật vinh hạnh được gặp ngài!"
Người tới giọng nói lạnh nhạt: "Hoá ra là Trương đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Trên mặt Trương Chiêu tràn đầy tươi cười: "Đã sớm nghe nói uy danh của Thẩm đại nhân, trong trận chiến với Gia Lam quốc, Thẩm đại nhân ở trên chiến trường dũng mãnh dị thường, chỉ một đao đã chém đầu thống soái đối phương xuống, anh dũng tuyệt vời như thế, làm cho Văn Lâm (Trương Chiêu tự Văn Lâm) khâm phục không thôi!"
Giọng nói của Thẩm đại nhân vẫn không chút dao động: "Trương đại nhân khách khí."
Trương Chiêu xoay người, lộ ra A Hạnh ở sau lưng, giới thiệu nói: "Còn đây là kì nữ của Thiên Đô, Lý Hạnh, Thẩm đại nhân mới tới Thiên Đô có lẽ còn chưa nghe nói tới rạp hát Thính Tùng nổi danh, mà Lý cô nương tuổi còn trẻ lại kinh doanh rạp hát Thính Tùng rất có tiếng tăm, khôn khéo giỏi giang như thế, thật là làm cho phận nam nhi như ta xấu hổ!"
Trương Chiêu lại quay đầu cười nói với A Hạnh vẫn đang cúi đầu: "A Hạnh, ta giúp ngươi gặp võ tướng anh dũng của Đường quốc chúng ta!"
A Hạnh không còn cách nào khác, đành phải chậm rãi đứng dậy, nàng cảm giác được tầm mắt đối phương giống như một mũi tên lạnh lẽo bắn về phía mình. Nàng hít sâu một hơi. Ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Một thân áo giáp bóng lưỡng ôm sát thân thể cao lớn thon dài, phác họa đường cong cơ bắp rắn chắc, tỏ rõ sức mạnh của hắn. Tóc cuốn buộc gọn trên đỉnh đầu, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ không tỳ vết, có lẽ bởi vì thường xuyên ra chiến trường mà làn da trắng nõn, biến thành làn da màu lúa mạch, tăng thêm một phần anh khí.
Hai năm không thấy, Thẩm Nguyên Phong cho người ta cảm giác thay đổi không ít, chẳng những dáng người cao lớn khôi ngô hơn, mà cả khí chất cũng thay đổi, trước kia trên mặt hắn luôn treo nụ cười thản nhiên, vẻ mặt lười biếng mà thanh thản, làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, mà hiện tại toàn thân hắn đều toát ra vẻ lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, trước kia đôi môi vô hạn nhu hòa lúc này biến thành đường cong cứng rắn. Đôi mắt màu lam giống như ngọc bích lấp lánh rực rỡ trước kia giờ lạnh lẽo như mặt hồ đóng băng, không có một chút nhiệt độ.
Lúc này, hắn dùng loại ánh mắt lạnh như băng, không mang theo một chút cảm tình, lẳng lặng nhìn nàng, không kinh không hỉ, không hận cũng không bi, giống như là nhìn một người xa lạ.
Tâm A Hạnh giống như bị người dùng kim châm hung hăng đâm một nhát, nàng cắn chặt răng, ổn định tâm trạng, dùng hết lý trí, mới có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
"Lý cô nương, hân hạnh!" Môi hắn khẽ mở. Thản nhiên phun ra hai chữ này.
Năm chữ vô cùng đơn giản, ánh mắt đạm mạc, lời nói lạnh nhạt, thật giống như nàng đối với hắn mà nói chính là một người xa lạ. Trong lòng A Hạnh dâng lên vô tận chua xót, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, che giấu đôi mắt đỏ lên của mình.
Thẩm Nguyên Phong dời tầm mắt nhìn về phía Trương Chiêu, dùng tay làm dấu mời, "Trương đại nhân, mời ngồi."
"Thẩm đại nhân, mời. Có thể ngồi bên cạnh Thẩm đại nhân thật sự là phúc khí của Văn Lâm!"
Thẩm Nguyên Phong cùng Trương Chiêu ngồi vào chỗ của mình. A Hạnh cũng một lần nữa ngồi xuống vị trí của mình. Thẩm Nguyên Phong ngồi trước nàng, không liếc mắt nhìn về phía sau một cái, cũng không có dấu hiệu quay đầu. Hắn như không có việc gì nhìn ca múa phía trước, cũng như không có việc gì cùng Trương Chiêu bên cạnh nói chuyện phiếm. Đại sảnh yến hội thanh âm ầm ỹ, mặc dù nàng cách bọn họ rất gần, nhưng cũng không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Có thể bởi vì hắn không hề quan tâm nên A Hạnh mới có thể dễ dàng ở phía sau len lén nhìn hắn.
Bả vai hắn rắn chắc rộng lớn hơn, góc cạnh khuôn mặt trầm ổn hơn, kiểu tóc trầm lắng, bộ dáng hắn nói chuyện lạnh nhạt hơn, một Thẩm Nguyên Phong vừa quen thuộc mà lại xa lạ......
Hai năm không tính là một thời gian ngắn. Theo vẻ mặt của hắn, hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên nàng, cũng đúng, mình ở trong mắt trong tim của hắn chính là một nữ tử lẳиɠ ɭơ đứng núi này trông núi nọ, có gì đáng giá để hắn lưu luyến đâu? Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt...... Hắn không để ý tới nàng, không muốn cùng nàng có liên quan, đây chẳng phải là mong muốn của nàng sao? Nhưng mà, lòng của nàng sao lại đau như vậy chứ?
Nam tử này cả ngày lẫn đêm xuất hiện ở trong mộng của nàng, nàng từng vô số lần ảo tưởng được dựa vào trong ngực của hắn, kể hết tất cả bất đắc dĩ cùng bi thương của mình, nhưng mà hiện tại, hắn cách nàng gần như vậy, gần đến chỉ cần nàng duỗi tay ra là có thể chạm đến hắn, nhưng nàng không thể làm gì, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, nhìn hắn cách nàng càng ngày càng xa.
"Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân, lời nói vừa rồi của ta, ngươi có nghe thấy không?"
Trương Chiêu liên tục kêu to vài tiếng, gọi Thẩm Nguyên Phong đang ngẩn người lại. Hắn nhìn Trương Chiêu xin lỗi nói: "Xin lỗi, Văn Lâm huynh mới vừa nói cái gì? Nguyên Phong không nghe rõ."
Trương Chiêu cười nói: "Nguyên Phong huynh có chuyện trong lòng hả? Nhìn có vẻ không yên lòng?"
Thẩm Nguyên Phong thản nhiên cười: "Chỉ là nơi này quá mức ầm ỹ, ta mới không nghe rõ lời Văn Lâm huynh". Hắn cầm lấy chén rượu trên bàn, không biết như thế nào, tay có chút run rẩy, hắn hít sâu một hơi, vận chân khí ở trong cơ thể một vòng. Cái chén trong tay liền trở nên trầm ổn như núi. Hắn bưng cái chén ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn rượu bên trong, cảm giác cay nồng cũng không làm cho tâm tình của hắn trấn định một chút nào.
Hai năm, hắn nghĩ đến mình đã hoàn toàn quên, nhưng không nghĩ tới gặp lại nàng một thoáng kia, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc mãnh liệt thiếu chút nữa làm cho hắn thất thố! Có trời mới biết, hắn dùng hết khí lực toàn thân mới có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng hắn thật sự rất hận mình, chỉ là một nữ tử coi tình cảm là đồ chơi, sao lại có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn? Hơn nữa, nàng gặp lại hắn vẫn không chút dao động, tỉnh táo chết tiệt, bình tĩnh chết tiệt, thật sự trong lòng của nàng hắn là không cái gì sao?
Không được, hắn không thể nghĩ đến nàng, hắn không thể vì nàng mà ảnh hưởng tâm tình của mình! Cảm giác đau đớn thống khổ trong ký ức vẫn còn mới mẻ, chẳng lẽ còn muốn bị một lần nữa sao? Không, nàng không đáng! Trong mắt hắn nàng chính là một người xa lạ, ngay cả oán hận cũng không đáng giá.
Bên kia Trương Chiêu tiếp tục nói: "Ta đang mời ngươi tham gia thi hội Trung thu."
"Nguyên Phong tài sơ học thiển, tới đó sẽ làm mất hứng trí của mọi người thôi."
Trương Chiêu cười hơ hớ nói: "Thẩm đại nhân trăm ngàn đừng nói như vậy, năm nay thi hội Trung thu do muội muội Trương Thanh Thu của ta chủ trì, hi vọng ngày đó rất hân hạnh được đón tiếp Thẩm đại nhân."
"Trương đại nhân một phen thịnh tình. Ngày đó chỉ cần Nguyên Phong không có việc gì nhất định sẽ đến góp vui!"
Sắc mặt Trương Chiêu vui mừng: "Tốt, một lời đã định!"
Ca múa vui mừng chấm dứt, Trương thừa tướng ban thưởng cho ca kỹ, nhóm ca kỹ dập đầu tạ ơn, rồi nhanh chóng rời đi.
Yến hội dần dần an tĩnh lại. Vương tử Qua Gia Thái cười lớn tiếng nói;"Trương thừa tướng, ca múa của quý quốc thực không tệ, Bổn vương rất vui vẻ!" Hắn ôm sủng cơ, cười ha ha, thái độ ngông cuồng làm cho vẻ mặt quan viên Đường quốc hơi biến sắc.
Từ khi Đường quốc đại chiến cùng Kim quốc tới nay, Kim quốc chiến bại, vẫn xưng thần với Đường quốc. Hàng năm đều phái sứ giả đi tiến cống, ngày xưa Kim quốc đại bại tổn hại quá lớn, mọi lời nói vô cùng khắc chế, mấy năm gần đây Kim quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực dần dần khôi phục, cũng khó trách thái độ vương tử Kim quốc kiêu ngạo như vậy.
Trương thừa tướng mặt không biến sắc, hắn hơi nghiêng người sang, nhìn về phía vương tử Qua Gia Thái cười nói: "Vương tử có điều không biết, Đường quốc ta không chỉ có ca múa đẹp, võ thuật cũng rất cao." Nói xong, hắn đứng lên, nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong ngồi, lớn tiếng nói: "Kinh Vệ Đồng tri đại nhân, vừa rồi không phải ngươi nói muốn dùng kiếm thuật biểu diễn chuộc tội tới muộn sao? Hiện tại hãy lên biểu diễn một chút, làm cho tân khách vui vẻ đi!"
Thẩm Nguyên Phong từ vị trí đứng lên, hai tay nắm quyền, một mực cung kính đáp: "Dạ!"
A Hạnh nhìn hắn di chuyển qua cái bàn, đi tới giữa sân, bước đi thong dong, toát ra sự tự tin mạnh mẽ, cũng lộ ra một loại khí thế không gì sánh kịp.
Hắn đi đến giữa sân dừng lại, ngọn đèn trên yến hội phản chiếu lên người hắn, trên khôi giáp kim loại tản ra ánh sáng lạnh lẽo, tôn lên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta có cảm giác mạnh mẽ.
Trương thừa tướng tươi cười hướng về phía hai vị vương tử Kim quốc giới thiệu nói: " Đây là chỉ huy Kinh Vệ Đồng tri mới nhậm chức, bởi vì trên chiến trường lập nhiều công lớn, trong trận chiến cùng Gia Lam quốc một đao đánh xuống chặt đầu thống soái của địch, được Ngô Hoàng đặc biệt trọng dụng! Đồng Tri đại nhân võ nghệ cao cường, hi vọng sẽ không khiến hai vị vương tử thất vọng!" Nói xong, hắn nhìn về phía Thẩm Nguyên Phong, nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Nguyên Phong hướng về phía Trương thừa tướng cùng với khách khứa xung quanh xoay người làm lễ, rồi cầm lấy bội kiếm ở thắt lưng, đó là một thanh kiếm cổ dài hai thước, vỏ kiếm cũ kĩ, ảm đạm không ánh sáng. Thẩm Nguyên Phong rút kiếm từ vỏ kiếm ra, lập tức có một đạo hàn quang hiện lên trước mắt mọi người.
Đầu tiên, động tác của hắn vô cùng thong thả, như nước chảy mây trôi, lưu sướиɠ mà thanh thản, thân kiếm phát sáng trải rộng quanh thân, kinh diễm mà tuyệt mỹ. Kiếm pháp càng về sau, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, thân ảnh tung bay chớp động, kiếm như gió bão, như mưa rền gió dữ, chiếu sáng trời đất, sắc bén mà xơ xác tiêu điều, khí thế áp đảo sức mạnh cùng hủy diệt. Mà bóng người giữa ánh kiếm, cao ngất mà kiên nghị, có khí phách bễ nghễ thiên hạ ngạo thị quần hùng, làm cho người ta sợ, làm cho lòng người tin phục.
A Hạnh nhìn bóng người giữa sân kia vừa quen thuộc mà lại xa lạ, trong lòng không khỏi cảm khái, Thẩm Nguyên Phong như vậy so với Thẩm Nguyên Phong ở Tấn Thành, hấp dẫn hơn, làm người chú ý hơn, Thẩm Nguyên Phong như vậy mới là người mà Tấn vương mong đợi đi, hào quang vạn trượng, thế không thể đỡ, đem tài năng, kĩ thuật của mình thể hiện ra trước mặt mọi người, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, mà không phải giống ở Tấn Thành che giấu tài năng của mình, sống tầm thường cả đời.
Có lẽ Tấn vương quyết định đúng, con đường này mới thích hợp với Thẩm Nguyên Phong. Bên cạnh hắn phải có một nữ tử có thể cùng hắn đi con đường này. Mà nàng có lẽ thật sự không thích hợp làm nữ tử bên cạnh hắn.
Tân khách trong sân đều bị màn kiếm thuật tuyệt luân phấn khích này rung động trợn mắt há hốc mồm, khâm phục không thôi. Đương nhiên ngoại trừ vương tử Qua Gia Thái. Qua Gia Thái không chuyển mắt nhìn chằm chằm bóng dáng như kinh lôi giữa sân kia, trên mặt âm tình bất định, ánh sáng lạnh trong mắt lóe ra. Tay hắn bỗng nhiên nắm thật chặt. Sau đó hắn cười dài một tiếng, tiếng cười khiến cho mọi người trong sân chú ý, Thẩm Nguyên Phong cũng bởi vì tiếng cười đột ngột này mà chậm rãi ngừng lại.
Trương tướng ngạc nhiên nói: "Chuyện gì lại làm cho vương tử vui vẻ như thế?"
Vương tử Qua Gia Thái nhìn về Trương tướng, ôm quyền nói: "Hôm nay thấy được anh hùng Đường quốc, làm cho tiểu Vương nảy sinh hào khí, múa kiếm một người quá mức đơn điệu, không bằng cùng thuộc hạ của Tiểu Vương cùng góp vui như thế nào?" Đây là biến tướng yêu cầu tỉ thí. Nếu như Đường quốc không chấp nhận, đây chẳng phải là bày tỏ sợ Kim quốc?
Lúc này, vương tử Bố Nhĩ Thái vẫn một mực im lặng bên cạnh bỗng nhiên khuyên Vương huynh mình: "Vương huynh, không thể, hôm nay là ngày vui vẻ như vậy, đánh nhau quá sát phong cảnh, mọi người dĩ hòa vi quý, vẫn là tiếp tục thưởng thức Thẩm đại nhân múa kiếm đi!"
Trương thừa tướng thản nhiên đảo mắt qua Bố Nhĩ Thái, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.
Qua Gia Thái sẽ không đặt vị Vương đệ không có thực quyền này vào mắt, hắn cau mày nói: "Bất quá chính là cùng nhau biểu diễn, đúng lúc thì ngừng, không coi là đánh nhau, Vương đệ thật không có can đảm, thật không giống con dân Đại Kim quốc chúng ta!" Nói xong cũng không để ý tới Bố Nhĩ Thái, ngược lại nhìn về phía Trương thừa tướng, hất cằm lên nói: "Như thế nào, Trương thừa tướng không dám cho anh hùng bổn quốc cùng anh hùng Kim quốc chúng ta cùng trình diễn tài nghệ sao?"
Trương tướng còn chưa trả lời, Thẩm Nguyên Phong liền chuyển hướng Qua Gia Thái, mặt không chút thay đổi, hai tay ôm quyền nói: "Hạ quan đang muốn kiến thức anh hùng Kim quốc một chút!"
Trên mặt Qua Gia Thái lộ ý cười, trong mắt lại lóe ra ánh sáng lạnh lẽo: "Đồng Tri đại nhân gan dạ sáng suốt thật sự làm cho tiểu Vương bội phục, bất quá đao kiếm không có mắt, Đồng Tri đại nhân cũng nên cẩn thận!" Vừa dứt lời, từ phía sau hắn đi ra một nam tử dáng người cường tráng, mái tóc xòe ra như lá cọ xốc xếch tản ra trên đầu vai, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng, ánh mắt hung ác, vừa đi vừa vung lang nha chùy trong tay, tiếng gió vù vù, uy thế bức người.
Trương thừa tướng liếc mắt về phía Bố Nhĩ Thái, thấy hắn vẻ mặt lo lắng, rõ ràng cực lực không tán thành cuộc tỷ thí lần này. Trương tướng lại nhìn Qua Gia Thái bên cạnh hắn, người này hai mắt âm lãnh, vẻ mặt hào hùng, Trương tướng không dấu vết dời ánh mắt, nhìn về phía giữa sân. Lại không biết ngay lúc đó khóe miệng Bố Nhĩ Thái nở nụ cười lạnh nhạt.
Giữa sân, nam tử Kim quốc đi đến bên cạnh Thẩm Nguyên Phong, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra chênh lệch giữa hai người, nam tử Kim quốc vai u thịt bắp, cánh tay so với đùi Thẩm Nguyên Phong còn to hơn, lưng hùm vai gấu, nhìn qua vô cùng uy mãnh. Trên mặt mọi người không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng, sợ Thẩm Nguyên Phong bại trong tay hắn.
Trong sân thần sắc không thay đổi, ngoại trừ chính Thẩm Nguyên Phong chỉ có Trương thừa tướng cùng A Hạnh.
Trương Chiêu không khỏi có chút lo lắng nói với A Hạnh: "Tiểu Hạnh, người Kim quốc này xem ra không rễ chọc, Thẩm đại nhân mới nhậm chức, nếu lần này thất bại, có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan về sau!"
A Hạnh nhìn bóng dáng kiên nghị cao ngất giữa sân kia, nhẹ nhàng cười nói: " Trương đại nhân cứ yên tâm, Thẩm đại nhân nhất định sẽ không thua!"
A Hạnh biết võ công của Thẩm Nguyên Phong, năm đó, hắn một người lao vào trong đám người điên cuồng, dám cứu người bị thương ra, đem mọi người ra khỏi nơi nguy hiểm, người Kim quốc cường thịnh trở lại sao có thể so sánh với hơn một trăm người đang điên cuồng muốn sống?
Hai người giữa sân thi lễ với nhau, rồi xuất tư thế sẵn sàng ra chiêu.
Hai người vừa chạm vào lập tức tách ra, lại lập tức kịch chiến cùng một chỗ, thân hình Thẩm Nguyên Phong linh hoạt mạnh mẽ, giữa sân chỉ thấy kiếm quang nhanh chóng di động, giống như trăm ngàn pháo hoa chiếu sáng khắp nơi, mà nam tử múa chùy mạnh mẽ uy vũ, lang nha chùy chừng một trăm cân ở trong tay hắn giống như một món đồ chơi của tiểu hài tử. Hai cái bóng người chợt tụ chợt tán, đấu phi thường kịch liệt, một lúc sau, động tác nam tử dần dần chậm lại, mà Thẩm Nguyên Phong làm cho người ta có cảm giác hắn không dùng hết toàn lực đấu.
Mọi người Đường quốc đều trầm trồ khen ngợi, có người thậm chí vỗ bàn trợ uy.
Trương Chiêu một bên vui vẻ nói: "Hấp dẫn, hấp dẫn, người Kim quốc sắp không chống được!"
Ngay lúc này, Qua Gia Thái ở bên cạnh dùng tiếng Kim quốc lớn tiếng hô một câu, nam tử trong sân nghe được lời của Qua Gia Thái, đột nhiên giống như phát cuồng, hai mắt trợn lên, hét lớn một tiếng, xương cốt toàn thân rung động, trên mặt hắn phồng lên đỏ bừng, vẻ mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, sức lực trên người mãnh liệt tăng vài lần, hắn giơ cao lang nha chùy lên, giống như một mãnh thú điên cuồng đánh về phía Thẩm Nguyên Phong, tốc độ giống như tia chớp, toàn thân Thẩm Nguyên Phong đều bị bao phủ dưới uy thế của lang nha chùy, mắt thấy sẽ táng thân.
Tất cả mọi người "A" một tiếng kêu lên sợ hãi, nhóm nữ quyến sợ tới mức hoa dung thất sắc, bưng kín ánh mắt, thậm chí có người té xỉu, Trương thừa tướng nghiêng người về phía trước, trên mặt cũng lộ ra thần sắc khẩn trương, Qua Gia Thái ở bên cạnh vẻ mặt kích động sắp thắng lợi, bên cạnh Bố Nhĩ Thái lại kêu lên thất thanh: "Không thể gây thương người!"
Mà A Hạnh, lúc này đã sợ đến quên hết thảy, nàng kìm lòng không được đứng lên, hai tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tất cả đều là thần sắc hoảng sợ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Nguyên Phong mặt không đổi sắc, bỗng nhiên xoay người, chân dài nhanh như gió từ sau bay lên, mũi chân đá vào huyệt vị ở cổ tay của nam tử, tay nam tử tê rần, sức lực mạnh mẽ chợt biến mất, rời tay bay ra phía ngoài.
Mà hướng lang nha chùy bay đi đúng là chỗ A Hạnh đang đứng!
Nam tử ra tay, Thẩm Nguyên Phong đánh trả cùng với lang nha chùy rời tay chỉ là chuyện trong nháy mắt, mọi người cũng không kịp phản ứng. Mà một kích của nam tử kia sức lực vô cùng mạnh, cho nên lang nha chùy rời tay sau tốc độ cực nhanh quá tưởng tượng của mọi người. A Hạnh vừa phát hiện mình trong hiểm cảnh, lang nha chùy cũng đã bay tới trước mặt, căn bản không kịp né tránh, một giây tiếp theo, A Hạnh liền cảm giác trước mắt tối sầm, có một sức mạnh đẩy ngã mình về phía sau, liền nặng nề mà ngã xuống, lang nha chùy lướt qua trên đầu nàng, rơi xuống đất trống bên cạnh nàng không xa, phịch một tiếng vang thật lớn, tảng đá xanh cứng rắn bản bị lang nha chùy đập thành một cái hố to, đá vụn văng khắp nơi, A Hạnh ngơ ngác nhìn cái hố to kia, không thể tưởng tượng lang nha chùy đập vào người mình sẽ thế nào.
Ngay sau đó, A Hạnh phát hiện mình giống như bị cái gì đè lên, nàng nhìn trên người mình, đã thấy Thẩm Nguyên Phong ghé vào trên người của nàng gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, trong ánh mắt hoảng sợ tới cực điểm, tay nắm bả vai mình hơi run run, A Hạnh yên lặng nhìn hắn, trên mặt không có một tia biểu tình, nhưng trong ánh mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như cái gì cũng không có. Ánh mắt của bọn họ giao cùng một chỗ, trong nháy mắt này tựa hồ dài như một đời vậy......
Sau đó, vẻ hoảng sợ trong mắt Thẩm Nguyên Phong chậm rãi biến mất, vẻ mặt dần dần khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt, hắn hít sâu mấy hơi thở, từ trên người A Hạnh đứng lên, vỗ nhẹ bụi đất trên người mình. Nữ quyến bên cạnh nâng A Hạnh dậy, làm cho nàng ngồi xuống, đưa cho nàng một chén rượu an ủi nàng. A Hạnh tiếp nhận rượu, cũng không uống, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Trương Chiêu ở một nói với A Hạnh: "A Hạnh, ngươi không sao chứ, vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết, may nhờ Thẩm đại nhân liều mình cứu giúp, bằng không, hôm nay ta đã thành tội nhân! Mau cám ơn ân cứu mạng của Thẩm đại nhân đi!"
A Hạnh ngơ ngác, không để ý đến Trương Chiêu, vẫn đang lẳng lặng nhìn hắn, nàng biết nàng không nên nhìn hắn, nhưng mà nàng không cách nào thu hồi ánh mắt của mình.
Mới đầu Thẩm Nguyên Phong còn tránh né ánh mắt của nàng, nhưng tầm mắt nàng sáng quắc làm cho hắn cảm thấy không có chỗ trốn, không có chỗ ẩn nấp, trong lòng nôn nóng bất an. Lúc này nghe xong lời nói của Trương Chiêu, nên dứt khoát đón nhận ánh mắt của nàng, lạnh lùng cười nói: "Cô nương gặp nạn hoàn toàn là do Thẩm mỗ không cẩn thận, Thẩm mỗ cứu cô nương là đương nhiên, cô nương không cần để ở trong lòng, vừa rồi tình thế nhất thời cấp bách, Thẩm mỗ thất lễ, bất quá chắc hẳn cô nương cũng sẽ không để ý!"