A Hạnh

Chương 173: Gặp lại làm sao coi như không thấy ?

Từ quản sự đi Lạc Thành làm tổng quản sự ở rạp hát mới mở. Rạp hát ở Thiên Đô chỉ có thể để một mình A Hạnh gánh vác. Cho nên bất luận là vị quan nào mời diễn ở phủ đêu do A Hạnh dẫn đội, mà Trương Thừa Tướng lại là đại quan nhất phẩm trong triệu, nắm quyền trong tay, A Hạnh không dám thất lễ.

Hai ngày trước, A Hạnh đã phái người đi sắp xếp khán đài, rồi mới đến vào ngày mời khách của phủ Thừa Tướng.

Với tư cách là quan to nhất phẩm trong triều, nhưng phủ Thừa tướng không tráng lệ, diện tích mặc dù rộng lớn, cảnh trí bên trong của khu vườn lại có một sắc thái riêng. Phòng ốc lầu gác cũng không quá xa hoa. Nói đến hoa mỹ, đừng nói so với phủ Tấn Vương, thậm chí so với Hồ phủ hình như còn không bằng. Toàn người hầu trong bộ phủ Thừa tướng đều gọn gàng sạch sẽ, cảm giác rất nghiêm túc trang trọng.

A Hạnh vào phủ, đầu tiên là đi bái kiến Thừa tướng phu nhân, lúc đi ra gặp phải Trương Chiêu. Trương Chiêu gọi nàng qua một bên nói:" Buổi tối có yến tiệc, vô cùng náo nhiệt. Sẽ có rất nhiều ca múa đặc sắc, nghe nói còn sẽ có cả thi đấu, ngươi có muốn xem không?"

A Hạnh cười nói: "Trương đại nhân, hôm nay là Trường Tương đại nhân (là Trương Thừa tướng) mở tiệc chiêu đãi vương tử Bố Nhĩ Thái, đến dự đều là đại thần trong triều. Quan lại quyền quý đều ở đó, ta làm sao tiện xuất hiện?"

Trương Chiêu lắc đầu, cười nói: "Đêm nay yến vốn chỉ là thuần túy là yến tiệc giải trí, cũng sẽ có nữ quyến tham gia, đến lúc đó ngươi cứ ra đằng sau ta mà ngồi, rất thuận tiện mà."

Mặc dù Trương Chiêu nói rất hay như đơn giản là đi dạo trong miếu, nhưng A Hạnh vẫn cảm thấy không ổn, nàng lắc đầu liên tục:"Thôi thôi, ta thấy chuyện này không hợp với ta."

Trương Chiêu hình như rất muốn A Hạnh đi cùng, quăng ra chiêu cuối cùng: "Nếu như ngươi chịu đi, chuyện ngươi muốn mua đất cứ giao cho ta."

Mắt A Hạnh sáng lên, ngầng đầu nhìn về phía hắn: "Thật vậy sao?"

Mặt Trương Chiêu tròn tròn, cười thì má giống như hai cái banh bao: "Chuyện ta đồng ý với ngươi, có khi nào nuốt lời chưa?"

Đây là cám dỗ không nhỏ, A Hạnh vẫn luôn có ý định mua đất. Sĩ nông công thương, "sĩ" thì nàng không hy vọng rồi, nhưng làm địa chủ thì cũng có thể đúng không? Không những nâng cao địa vị, hơn nữa ở cái thế giới này có thể có một mảnh đất mới là điều căn bản. Mặc dù nàng sẽ không trồng trọt nhưng có thể thuê người khác, bình thường thì đi thu thuế đất, rảnh rỗi thì có thể nghỉ ngơi tản bộ du ngoạn một phen. Cho dù là xét ở mặt nào thì đều là chuyện tốt. Nhưng mà việc mua đất cũng không dễ dnafgm mảnh nhỏ mua cũng không giúp được gì, mà mua mảnh lớn thì nàng không có cửa. Nếu như có thể được Trương Chiêu trợ giúp, vậy chuyền này mười phần chắc chín.

Chẳng qua chỉ là một yến tiệc, đến lúc đó nàng ở đằng sau Trương Chiêu không nói lời nào, không làm bất kỳ ai chú ý đến là được rồi! Tin rằng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

A Hạnh nghĩ kỹ lập tức quyết định: "Được! Ta đi! Nhưng mà..." Nàng nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Trương Chiêu: "Vì lý do gì mà ngươi muốn ta đi dự yến tiệc?"

Trương Chiêu thấy A Hạnh đã đồng ý yêu cầu của mình, dưới sự đắc ý lập tức không nghĩ gì mà nói:"Không phải cái tên vương tử Qua Gia Thái kia sao? Luôn mồm nói mình mang đến sủng cơ là mỹ nữ thiên hạ đệ nhất, không ai bằng! Thôi đi, cái đống thịt đó mà coi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao? Ta sẽ cho hắn biết nữ nhân thế nào mới gọi là mỹ nữ!"

À... Hóa ra là muốn mang mình ra trưng bày bình luận. Hazz, chẳng qua hắn đã giúp mình thành địa chủ thì bồi hắn lần này vậy! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thân là nhi tử của thừa tướng Trương Tương lại ngây thơ đến mức này, thật sự không thể tưởng tượng nổi...

"Quyết định vậy đi, khi yến tiệc bắt đầu ta sẽ sai người đến đón ngươi, ngươi có thể không cần đi."

A Hạnh gật đầu:" Ta biết rồi, ta sẽ chờ."

Lấy được sự đồng ý của A Hạnh, Trương Chiêu hài lòng bỏ đi. A Hạnh trở lại rạp hát, tiếp tục chuẩn bị việc dững đài. Không lâu sau thì bên viện kia vang lên tiếng ồn ào, đại khái là hai vị vương tử Kim Quốc tới rồi. Đương nhiên chuyện này không chút quan hệ nào với A Hạnh bên này, những vị khách đó đến buổi chiều mới đến chỗ rạp này để xem kịch.

Thời gian cơm trưa, nô bộc của tướng phủ mang cơm đến. Cơm trưa cũng rất phong phú, có gà, có cá, còn có canh xương hầm. Những nô bộc đó còn thuận tiện thông báo rằng sau bữa cơm trưa, khách khứa sẽ lập tức đến xem kịch.

Những đào hát giải quyết rất nhanh bữa cơm, lau miệng rồi mà bắt đầu hoá trang thay quần áo, ước chừng một lúc lâu sau Thừa tướng đại nhân cùng hai vị mặc quần áo quấn chặt, nam nhân khoác áo dài xõa tung bay cùng một đám người đang đi về phía rạp. Đại đa số đều mặc quan phục, A Hạnh nhìn quần áo bọn họ đều là hàng từ nhất phẩm đến lục phẩm, khoảng chừng hai mươi, ba mươi người.

Trương Tương ước chừng năm mươi tuổi, vóc người cao ráo, thon gầy, đầu hoa râm, mặt mũi nghiêm túc, trong đôi mắt có một loại thần thái rất sắc bén, nhìn về phía trước vô cùng có thần. Một nam tử khôi ngô mặc áo màu đỏ sẫm đi bên cạnh ông, trên đầu đeo vòng da màu đen, trong vòng da có treo một trang sức từ xương thú, mặt mũi tràn đầy khí phách, ánh mắt cho người ta cảm giác tàn bạo, cằm có chút hất lên, mang theo một loại cảm giác khiến người cạnh hắn không thấy thoải mái. A Hạnh biết vị này là người có cơ hội trở thành thái tử Kim Quốc cao nhất - vương tử Qua Gia Thái. Khó trách Trương Chiêu không có hảo cảm đối với hắn, nhìn vẻ mặt này hắn của hắn quả thật không dễ dàng để cho người ta sinh ra hảo cảm.

Mà bên cạnh của hắn, chính là người toàn thân áo đen, vóc người cao to cường tráng, nhưng mà vẻ mặt vương tử Bố Nhĩ Thái lại ôn hòa hơn không biết bao nhiêu lần.

Nàng dẫn các đào hát tiến lên thỉnh an những đại nhân này, Trương Tương ở chính giữa nói vài câu đại loại là cổ vũ. Không thể ném mặt mũi Đường Quốc bọn họ đi được, sau đó lập tức để mọi người đứng dậy.

A Hạnh một mực cúi đầu, tuy nhiên lại cảm giác được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, khiến da đầu nàng có chút tê. Là ai chứ? Là Trương Chiêu sao? A Hạnh lặng lẽ ngẩng đầu, hướng mắt nhìn về phía trước, lại thấy tròng mắt đen nhánh của Bố Nhĩ Thái. Thấy nàng nhìn lại, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, A Hạnh theo lễ phép cũng một cái mỉm cười với hắn, sau đó lại cúi đầu.

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói như chuông vang lên: "Trương Thừa tướng, đây chính là rạp hát tốt nhất của Đường Quốc các ngươi sao? Tiểu Vương nghe nói về lễ nghi Đường Quốc, nam nữ cực kỳ lễ tiết. Nhưng sao gánh hát nổi danh nhất lại có nữ tử ở đây?" Nghe giọng nói không giống của Bố Nhĩ Thái, nhưng tự xưng Tiểu Vương hẳn là vương tử Qua Gia Thái rồi.

Ba năm kể từ khi đến đây, A Hạnh chưa bao giờ ngừng cố gắng, mọi người đã có thể tiếp nhận được nữ đào hát, vấn đề này đã lâu không ai nhắc tới. Nhưng hôm nay một người ngoại quốc nhắc đến, chuện này với một đám đầy bụng sách thánh hiền mà nói thì chắc chắn là điều xấu hổ.

Trong lòng A Hạnh có chút căng thẳng, lời Qua Gia Thái này nói ra, không biết tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với rạp hát bọn họ. Nàng rất muốn trả lời lại, nhưng cũng biết trường hợp này không có chỗ cho nàng nói chuyện, nếu cứ thế xen vào sẽ là họa sát thân cho toàn bộ rạp hát!

Trong lòng A Hạnh đang đem mười tám đời tổ tông của Qua Gia Thái chào hỏi một lượt.

Đám quan chức hai mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào, cục diện vô cùng xấu hổ, nếu như một câu hỏi của Kim Quốc mà cũng không trả lời được, vậy mặt mũi của Đường Quốc chẳng phải là ném đi hết sao?

Vẻ mặt Qua Gia Thái đầy đắc ý.

Bỗng nhiên Trương Tương cười một tiếng dài, nói với Qua Gia Thái: "Thật ra không phải cách ly nữ tử với tất cả mọi chuyện, nữ đào hát chỉ đem chuyên xưa các nàng nghe được biến hóa thành kịch, khiến cho mọi người dễ hiểu hơn mà thôi. Càng không làm chuyện xung đột với gì nam tử, vương tử quá lo lắng rồi!" Với tư cách thừa tướng, ông tất nhiên muốn đưa cục diện trở lại bình thường, mặc kệ là thế nào cũng không thể ném mặt mũi Đường Quốc đi được.

Bố Nhĩ Thái ở bên cạnh cười nói: " Một màn kịch có nam tử giả trang nữ nhân không thể so sánh với kịch có nữ nhân, nhìn thấy thuận mắt hơn nhiều. Nữ tử không chỉ có thể cùng nam nhân diễn kịch, hơn nữa ta còn nghe nói có buổi diễn chỉ giành riêng cho nữ tử xem, ta lại cảm thấy những thứ này thể hiện sự phú quý hưng thịch của quý quốc!"

Những lời này khiến cho sắc mặt sở hữu tất cả quan viên tươi rói. Mắt Trương Tương ngầm thâm ý nhìn Bố Nhĩ Thái, mà mặt Qua Gia Thái có vẻ tức giận. Dùng tiếng người Kim Quốc nói riêng với Bố Nhĩ Thái câu gì đó, sắc mặt Bố Nhĩ Thái thay đổi nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục như thường.

Mãi sau A Hạnh mới hiểu câu tiếng Kim Quốc này có nghĩa là "Đồ hèn nhát, vô dụng." Qua Gia Thái châm chọc Bố Nhĩ Thái như một con chuột nhút nhát chỉ biết xu nịnh Đường Quốc. Nhưng nếu như hắn biết được chuyện sau này phát sinh, hắn chắc chắn sẽ không dám châm chọc vị Vương đệ này. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

A Hạnh nghe đến đó, trong nội tâm lại có chút cảm tạ vị vương tử Qua Gia Thái này. Nếu không có hắn làm khó dễ thì chắn chắn sẽ không có lời này của Trương Tương, mà có những lời này của Trương Tương thì địa vị của nữ đào hát hoàn toàn được khẳng định!

Trương Tương mời hai vị vương tử ngồi xuống. Các đào hát chuẩn bị biểu diễn. A Hạnh lui về hậu trường. Hiện tại đang chuẩn bị diễn vởi kịch lẻ, bây giờ Thính Tùng có hai vở dịch dài tập và gần năm mươi vở kịch lẻ. Lần này diễn là vở kịch mới nhất cũng được hoan nghênh nhất.

Vương tử Qua Gia Thái ban đầu vẫn để vẻ mặt không cho là đúng, nhưng mà kịch bản thật sự quá đặc sắc, hắn cũng là lần đầu tiên xem kịch như này. Thoáng cái đã bị cách biểu diễn mới lạ cùng tính tiết hấp dẫn, sau khi xem cũng không kìm lòng được mà cùng mọi người trầm trồ khen ngợi. Sắc mặt Trương Tương vô cùng vui vẻ. Buổi diễn kết thúc, Trương Tương ban thưởng rạp hát một trăm lượng bạc.

Sau khi xem kịch, Trương Tương cùng hai vị vương tử và các vị quan viên rời đi dẫn hạ nhận theo họ mà trở về nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần để tham gia yến tiệc buổi tối. A Hạnh nghĩ, xem ra dạ tiệc mới là tiết mục đặc sắc nhất hôm nay. Nàng âm thầm dặn dò, đêm nay sẽ tự coi mình là khúc gỗ, không được nhìn lung tung, không được nghe lung tung hay nói lung tung, đêm nay cứ bình an trôi qua là được rồi.

Vở diễn cũng chỉ một xuất, các diễn viên bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà. A Hạnh bởi vì đã đồng ý với Trương Chiêu, cho nên liền việc phụ trách đưa đào hát xuất phủ để cho Lưu quản sự đưa về, tỷ muội Trần thị thì vẫn ở lại bảo vệ A Hạnh.

Cơm tối vẫn là do nô tài đưa tới, ăn cơm tối xong không lâu thì người hầu của Trương Chiêu lập tức tới đón nàng. Thấy tỷ muội Trần thị đi theo, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử:" Yến tiệc này chỉ có thể để một mình A Hạnh cô nương đi vào, hai vị cô nương có thể phải ở ngoài chờ."

A Hạnh sợ hai vị tỷ tỷ ở bên ngoài chờ buồn chán, nên nói: "Vậy hai vị tỷ tỷ ở chỗ này nghỉ ngơi, chờ yến tiệc kết thúc ta sẽ lập tức tới gặp hai người rồi cùng về." Trong phủ cũng có tiểu viên làm chỗ nghỉ cho đào hát.

Người hầu kia đã tiếp xúc với A Hạnh đã lâu, biết hai cô nương này chuyên trách bảo vệ A Hạnh, thấy các nàng còn có chút không yên lòng, lập tức cười nói: "Hai vị cô nương yên tâm, có đại nhân nhà ta ở đây, ai cũng không thể là bị thương A Hạnh cô nương dù một cọng tóc."

Tỷ muội Trần thị nghe được người hầu nói như vậy, mới miễn cưỡng yên lòng.

Người hầu mang theo A Hạnh đi tới một phòng rất lớn. Ở trong phòng khắp nơi đều là đèn, bốn phía sáng như ban ngày, tiếng ồn ào lờ mờ chuyền đến, bên trong ắt hẳn cực kỳ náo nhiệt.

Người hầu nói: "Nơi này là phòng yến tiệc, có thể chứa hơn trăm người cùng lúc."

A Hạnh theo hắn đi qua một hành lang rất dài, trên hành lang này cứ cách hai mươi bước lại có một người hầu đeo đao, vẻ mặt nghiêm túc, hẳn là hộ vệ phụ trách an toàn của yến tiệc. Chỉ lát sau khi đã đến cửa lớn, từ cửa nhìn vào thì đối diện là chủ vị, thừa tướng cùng thừa tướng ngồi, hạ thấp dần xuống, một bên là quan viên Đường Quốc ngồi, một bên là sứ giả Kim Quốc ngồi. Ngồi phía sau quan viên Đường Quốc là gia quyển. Mà bên cạnh của vương tử Qua Gia Thái là một nữ vóc dáng đầy đặn dựa vào. Vương tử Bố Nhĩ Thái thì một mình một bàn.

Người hầu đưa A Hạnh đến ngồi xuống chiếc bàn thứ tư phía Đường Quốc. Trương Chiêu đang ngồi ngay ngắn ở đó, trên bàn để đĩa trái cây, rượu và điểm tâm. A Hạnh ngồi xuống, cạnh bàn nhỏ ở phía sau hắn, trên bàn cũng đặt trái cây tương tự.

A Hạnh hơi đưa người về phía trước, nhỏ giọng nói với Trương Chiêu: "Yến tiệc hôm nay sao nhiều nữ quyến vậy?"

Trương Chiêu nhíc người về phía sau, nhẹ giọng trả lời: "Còn không phải là do vương tử Qua Gia Thái nhất định phải đưa sủng cơ của mình đi sao? Hết cách nên cha ta cũng bảo quan viên mang theo nữ quyến đến."

" Vậy ngươi nên gọi phu nhân ngươi tới mới đúng, ta ngồi ở phía sau ngươi làm cái gì? Vậy ta về đây."

Trương Chiêu vội vàng xoay người, nhìn chằm chằm nàng, hạ giọng nói:"Cứ đi lại về như thế không hợp lý! Ngươi là khách ta mời đến, nghĩ nhiều như thế làm gì! Ngươi chỉ cần ngồi đây đối diện nữ tử Kim Quốc so hơn thua là được rồi."

A Hạnh ngẩng đầu, nhìn nhìn nữ tử đối diện bên người vương tử Qua Gia Thái. Đó là một nữ tử phong tình, mái tóc đen nhánh tết đuôi sam, đầu đeo chuỗi dây chuyền vàng, ở trán rủ xuống một viên bảo thạch hồng. Da thịt của nàng ánh lên như có mỡ. Ngũ quan nàng vô cùng quyến rũ mị hoặc, rất có một loại cảm giác hồn xiêu phách lạc. Nàng mặc một bộ quần áo tay ngắn bó sát, khiến bộ ngực của nàng băng bó quá chặt chẽ, khi thân thể đung đưa bộ ngực cũng rung theo, khiến tầm mắt của quan viên đối diện cũng di chuyển theo. Đáng thương cho những người đọc sách kia, tự xưng là thanh cao, không thể rời tầm mắt.

Đúng là nữ tử rất có mị lực, không biết vì sao Trương Chiêu phản cảm như thế, đoán là có nguyên do đằng sau.

Lúc A Hạnh thu hồi ánh mắt, trong lúc vô tình cham vào ánh mắt của Bố Nhĩ Thái, tròng mắt giống như đêm tối, nhìn nàng không chớp mắt. Thấy nàng nhìn lại, nhẹ nhàng cười cười, cái cằm xuất hiện một cái nếp nhỏ nhẹ nhàng, nụ cười có chút lấp lánh. A Hạnh có một loại cảm giác, đối phương hình như đã nhìn mình từ rất lâu rồi. A Hạnh miễn cưỡng cười cười, vội vàng thu tầm mắt lại cũng không nhìn về hướng nào khác.

A Hạnh đàng hoàng ngồi ở bàn đằng sau, ánh mắt không nhìn lung tung nữa. Chỉ thỉnh thoảng nói đôi lời với Trương Chiêu.

Chỗ bên cạnh Trương Chiêu vẫn trống không, có người đến muộn. A Hạnh cũng thuận miệng hỏi Trương Chiêu: "Chỗ bệnh cạnh còn ai sao?"

Trương Chiêu nhỏ giọng nói: "Là đại nhân Kinh Vệ Đồng Tri đại nhân, chắc là có chuyện gì nên chậm chễ."

Đang nói, Trương Tương đại nhân giơ lên ly rượu trước mặt về phía hai vị vương tử Kim Quốc nói một hồi lời hay ý đẹp, hai vị vương tử cũng một phen cảm tạ đã chiêu đãi. Đám quan chức cũng hàn huyên một phen, nói một tràng lời xã giao. sau đó lập tức có cơ vũ lên biểu diễn.

Eo nhỏ nhắn, vũ điệu nhẹ như mây, tiếng hát của ca cơ như hoàng anh xuất cốc, tư thế của vũ cơ để cho người ta hoa mắt.

Vương tử Qua Gia Thái ôm sủng cơ rất vui vẻ, vẻ mặt Bố Nhĩ Thái cũng hứng thú dồi dào. Mọi người nhìn như say như si.

Ca múa tiến hành được một nửa, liền nghe được có người gác cửa kêu: "Kinh Vệ Đồng Tri đại nhân đến ——"

Một người thân mặc áo giáp đi tới, bước chân nặng nề ngăn cản tiếng nhạc du dương, phát ra một loại khí thế lạnh lẽo."

Người tới mắt nhìn thẳng, xuyên ca vũ cơ đi thẳng tới trước mặt Trương Tương, lớn tiếng nói:" Hạ quan vì có chuyện nên đến chậm, mong rằng thừa tướng lượng thứ."

A Hạnh luôn đều cúi đầu, ngay cả mua hát cũng chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên vào lần. Lúc ấy nàng đang cầm cái ly trước mặt, muốn nếm thử rượu ở phủ Thừa Tướng ngon đến thế nào. Nhưng khi giọng nói mà người kia phát ra như một tia sét bổ xuống đầu nàng, tay nàng buông lỏng, cái ly trong tay rơi xuống, đập mạnh xuống nền, rượu văng tung tóe ướt váy nàng.

Trương Chiêu quay đầu lại: "Chuyện gì xảy ra?" Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, nghĩ là đã dọa nàng thành như vậy, lập tức vội vàng an ủi:"Chẳng qua chỉ là vỡ một cái ly thôi, không quan trọng. Ngươi không cần sợ!" Nói xong thì gọi người hầu bên cạnh thu dọn mảnh vỡ, rồi đem một chiếc khác cho nàng.

Toàn bộ quá trình A Hạnh đều không hề phản ứng, hoàn toàn cúi đầu, nhưng mà nàng biết rằng nàng đang căng thẳng như thế nào. Nằng đặt bàn tay đang run run lên trên bàn.

Cũng may là ma múa vẫn đang biểu diễn, cho nên không ai chú ý việc bên này. A Hạnh rụt thân thể lại, cố gắng co lại sau lưng Trương Chiêu, bỗng nhiên nàng có một loại xúc động muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Bên tai truyền đến đối thoại của Trương Tương và hắn, trong phòng nhiều giọng nói như vậy, nhiều tiếng cười nói, tiếng hát, tiếng nhạc. Ồn ào như vậy nhưng mà giọng nói trầm thấp của hắn vẫn không nhầm lẫn mà truyền vào tai nàng.

" Hạ quan sẽ tự phạt mình ba chén, để chuộc lỗi với đại nhân."

Trương Tương cười ha ha nói: "Ba chén không đủ, nghe nói kiếm pháp của Đồng Tri rất lợi hại, đợt lát nữa háy biểu diễn cho mọi người nhé."

" Hạ quan tuân lệnh!"

"Vậy về chỗ của ngươi đi, đừng cản mọi người xem ca mua a~"

"Vâng!"

Nghe từng tiếng bước chân nặng nề truyền về phía mình, lúc này A Hạnh mới ý thức được vị trí của hắn chính là bàn trống bên cạnh nàng. A Hạnh hoảng hốt, chân tay lạnh đi, cả người tiếp tục lùi về ngược hướng bàn của hắn. Nàng hi vọng hắn sẽ không nhìn thấy nàng.

Nàng đã từng vô số lần muốn gặp hắn, lại vô số bỏ đi ý nghĩ này, gặp lại thì không có cách nào gặp mặt, cho dù có thì nàng có thể đối mặt với hắn như thế nào? Nói cái gì? Muốn nàng coi hắn như người xa lạ chỉ là thoáng qua? vậy thà cả đời này đừng gặp hắn thì hơn.

Tuy nhiên bây giờ lại ở nơi này gawjo hắn, nàng hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, bối rối cùng căng thẳng như muốn nuốt chửng nàng, lòng của nàng như nhảy lên, lưng nàng toát mồ hôi lạnh, đầu óc nàng trống rỗng.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Trương Chiêu xoay đầu lại nói với A Hạnh: "A Hạnh, ngươi núp ở đằng sau ta làm cái gì? Như vậy ai thấy được ngươi?"

Hai chữ "A Hạnh " giống như có ma lực, khiến cho tiếng bước chân của hắn bỗng nhiên ngừng lại.

A Hạnh ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, cũng không nhúc nhích, suy nghĩ. Nàng cảm giác được một sự lạnh lẽo đang lan tới phía nàng.

Như một điều kỳ diệu, tại thời khắc này, nàng chợt bình tỉnh lại.