Nhìn Lý Ngân rơi nước mắt. A Hạnh khổ sở vạn phần, lúc này Lý Ngân khổ sở chảy nước mắt, xét đến cùng đều bởi vì nàng, nàng phải làm như thế nào mới có thể hóa giải bi thương trong lòng tỷ tỷ, để cho nàng vui vẻ một chút đây?
Thúy Liễu bên cạnh thấy Lý Ngân không khống chế được tâm tình của mình, trong lòng cực kỳ sốt ruột, nàng sợ A Hạnh nổi lên nghi ngờ, vội vàng nói: "Ngũ tiểu thư ở chỗ phu nhân, phu nhân nói muốn nhìn Ngũ tiểu thư một chút, cho nên bà vυ' ôm tiểu thư đi, buổi chiều sẽ trở lại."
Hồ phu nhân muốn nhìn con gái Lý Ngân một chút cũng không phải chuyện kỳ quái, cho nên A Hạnh cũng không có nghi ngờ, nói: "Hóa ra là như vậy! Lâu như vậy không thấy Phấn Đoàn, rất nhớ nàng, hy vọng lúc ta đi, Phấn Đoàn đã trở lại."
Thấy Lý Ngân vẫn còn rơi nước mắt, A Hạnh lấy khăn tay ra xoa xoa cho Lý Ngân, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, không nên thương tâm, thấy tỷ rơi lệ trong lòng ta cũng không chịu nổi. Tỷ muội chúng ta hiếm mới gặp mặt nhau, chẳng lẽ muốn cứ chảy nước mắt sao?"
Động tác của A Hạnh dịu dàng mà nhẹ nhàng, trong mắt đầy quan tâm, giọng nói tràn đầy tình cảm chân thành. Lý Ngân nhìn nàng, đây là muội muội mình từ nhỏ nhìn đến lớn. Mẫu thân chết sớm, là nàng dạy muội muội nói chuyện, mặc quần áo, muội muội từ nhỏ cũng rất lệ thuộc vào nàng, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh nàng, một đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn nàng, nhìn nàng cười, ngọt ngào gọi nàng tỷ tỷ, muội muội từ nhỏ cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, mình làm sao nhẫn tâm tính toán tổn thương nàng!
Lý Ngân đưa tay xoa mặt A Hạnh, nước mắt cũng nhịn không được, "Tiểu muội, tỷ tỷ.... tỷ tỷ..." Nàng rất muốn nói tất cả ra, lời nói đến bên miệng, lại nghĩ tới nữ nhi, trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, loại lựa chọn tàn nhẫn này làm cho nàng thống khổ không chịu nổi. Huống chi cho dù nói cho muội muội thì có lợi ích gì, nàng và nữ nhi là người Hồ gia, sinh tử cũng là chuyện của Hồ gia, muội muội có biện pháp, có năng lực gì? Nàng che ngực, chỉ cảm thấy đau lòng như sắp nứt ra.
A Hạnh nhìn tỷ tỷ muốn nói lại thôi. Vẻ mặt vô cùng khác thường, dần dần nổi lên nghi ngờ, trong lòng có cảm giác rất quái dị, luôn cảm thấy hôm nay gặp mặt tỷ tỷ khắp nơi đều kỳ lạ, khiến cho lòng nàng bất an.
Nàng không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi gạt ta chuyện gì phải không!"
Trong lòng Thúy Liễu hoảng hốt, chuyện lần này, phu nhân từng giao phó, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, vạn nhất thất bại, ngay cả nàng cũng sẽ bị trách phạt, phu nhân trị gia luôn luôn nghiêm khắc, chính mình còn không biết có thể giữ được mạng hay không!
Lúc này, nàng thấy A Hạnh đã nghi ngờ, tránh đêm dài lắm mộng, liền đi tới bên người Lý Ngân nói: "Tứ di nương, thời gian cũng không còn sớm, sắp đến giờ ăn cơm trưa, nên chuẩn bị."
A Hạnh thấy Thúy Liễu ba lần bốn lượt đều nói chen vào, càng ngày càng cảm thấy không đúng, liền hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"
Thúy Liễu nở nụ cười quay đầu lại. Nhưng khi tiếp xúc tới ánh mắt lạnh lùng của A Hạnh, ánh mắt nàng giống như phát sáng, giống như muốn chiếu thẳng đến đáy lòng của nàng ta, nụ cười trên mặt Thúy Liễu cứng đờ, mất tự nhiên trả lời: " Là... Là Tứ di nương nói ngươi rất lâu chưa ăn thức ăn di nương tự mình làm, cho nên muốn làm cho ngươi ăn!"
A Hạnh nhìn về phía tỷ tỷ, nhẹ nhàng hỏi: "Là thế phải không?"
Lý Ngân ngẩng đầu nhìn muội muội, trong mắt bi thương thống khổ vô hạn, môi nàng giật giật, làm thế nào cũng không nói ra lời, nước mắt không ngừng chảy.
Thúy Liễu nhìn Lý Ngân nói: "Tứ di nương, thời gian không còn sớm, chút nữa nô tỳ còn muốn đi đón Ngũ tiểu thư!"
Lý Ngân nhắm hai mắt lại, đè xuống những ngổn ngang trong lòng, nói với A Hạnh: "Muội muội chờ một chút, tỷ tỷ làm món ăn muội thích nhất!"
Nói xong, nàng chống tay lên mặt bàn đứng lên, cả người lảo đảo muốn ngã, Thúy Liễu vội vàng đỡ nàng, hai người đi hướng phòng bếp nhỏ.
A Hạnh nhìn bóng lưng của các nàng, chân mày nhíu lại thật chặt, nàng hỏi tỷ muội Trần thị bên cạnh: "Hai vị tỷ tỷ, các tỷ hôm nay có cảm thấy tỷ tỷ ta có cái gì không đúng?"
Trần Tĩnh gật đầu một cái nói: "Tỷ tỷ ngươi giống như muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói, vẻ mặt nàng rất đau khổ."
Trần Anh cũng nói: "Còn có nha hoàn kia, cũng rất kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào ta cũng không nói ra được, giống như là... giống như là đang nhắc nhở tỷ tỷ ngươi chuyện gì đó..."
Trên mặt A Hạnh vẻ buồn rầu sâu hơn: "Vừa mới bắt đầu ta còn tưởng rằng là bởi vì chuyện Hồ lão gia, nhưng khi nhìn lại cảm thấy không giống, tỷ tỷ đau đớn giống như có người lấy đi lục phủ ngũ tạng của nàng vậy. Nếu vì Hồ lão gia quyết không đến nỗi như vậy!"
Trần Tĩnh càng nghĩ càng lo lắng, nàng nói với A Hạnh nói: "Không bằng ta len lén đi nhìn một chút, có thể nghe các nàng nói gì một chút cũng tốt!"
A Hạnh gật đầu: "Như vậy đành phiền toái tỷ tỷ. Tỷ tỷ ta nhất định là gặp chuyện gì, nàng vì ta mới gả tới nơi này, ta quyết không thể ngồi yên nhìn nàng bị khi dễ mà không quan tâm!"
Trần Tĩnh len lén vén rèm cửa lên nhìn một cái, thấy mây nha hoàn đứng ngoài cửa, nàng nháy mắt với Trần Anh, Trần Anh hiểu ý, vén rèm cửa lên đi ra ngoài, nha hoàn ngoài cửa thấy Trần Anh đi ra, vội vàng nghênh đón, vẻ mặt tươi cười nói: "Cô nương có cần gì không?"
Trần Anh đi sang trái một bước, nha hoàn cũng đi sang trái một bước, Trần Anh đi sang bên phải, nha hoàn cũng đi theo sang bên phải, giống như quyết tâm không cho phép Trần Anh ra cửa vậy, "Cô nương muốn gì cứ nói với chúng ta, cô nương không quen ở đây, ta sợ cô nương sẽ lạc đường!" Những nha hoàn khác cũng tập trung chú ý đến Trần Anh bên này, Trần Tĩnh thừa dịp mọi người không chú ý, liền từ cửa sổ bên kia chạy ra ngoài, nàng khinh công cũng rất cao. Tốc độ nhanh vô cùng, cho nên cũng không có ai phát hiện.
Trần Anh cũng không phải là muốn rời đi, nếu không dựa vào mấy nha hoàn này làm sao ngăn được nàng, nàng thấy muội muội rời đi, liền khẽ mỉm cười, thu hồi chân nói: " Như vậy thì thôi, ta không đi nữa!" Nói xong liền xoay người trở về trong phòng.
Trong phòng bếp nhỏ chỉ có hai ngườiLý Ngân cùng Thúy Liễu.
Lý Ngân há miệng run rẩy chuẩn bị món canh thịt muội muội thích nhất, tay nàng cầm dao mà run rẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Thúy Liễu bên cạnh nhìn vẻ mặt nàng mất hồn mất vía, thấp giọng trách mắng: "Tứ di nương, bộ dáng ngươi thế này nhất định không gạt được muội muội thông minh kia. Nếu như hôm nay không thể thuận lợi hoàn thành chuyện này, ngươi cũng biết hậu quả!"
Lý Ngân chậm rãi quay đầu lại, nhìn nàng, hai mắt ngấn lệ mơ hồ trong đôi mắt lộ ra một loại kiên quyết: "Thúy Liễu, ngươi cũng không trải qua chuyện bị người khác ép buộc hại người thân nhất của mình? Ngươi biết đó là cảm giác thế nào sao? Ta nói cho ngươi, ta bây giờ rất muốn chết! Bây giờ ta hận không được chết ngay lập tức!"
Thúy Liễu cười lạnh một tiếng nói: "Tứ di nương, ngươi chết, Ngũ tiểu thư cũng không sống nổi!"
Những lời này giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào tử huyệt của Lý Ngân, cả người Lý Ngân run lên. Nàng hít sâu một cái, miễn cưỡng mình tiếp tục làm chuyện trong tay.
"Thúy Liễu, tại sao tâm các ngươi phải ác như vậy, các ngươi tại sao phải hư hỏng như vậy, ta luôn tự hỏi ta sống dè dặt nhìn sắc mặt các ngươi, vì sao lại phải chịu đựng loại đau khổ này!"
Đây chẳng qua là bi phẫn trong lòng nàng, nàng cũng không trông cậy vào Thúy Liễu cho nàng câu trả lời, nhưng nàng lại nghe thấy Thúy Lễu nhẹ nhàng trả lời nàng: "Tứ di nương, đây là mạng, từ ngày ngươi vào cửa Hồ phủ, số mạng ngươi đã không thuộc về ngươi. Ngươi như vậy, ta... cũng như vậy... Chúng ta và có những người này đều là như vậy..." Trong giọng nói lộ ra một tia không thoải mái.
Đột nhiên Lý Ngân cảm thấy mất hết ý chí, nếu như không phải vì nữ nhi, có lẽ sẽ nàng sẽ cầm đao trong tay cắt cổ cho xong chuyện.
Thời gian từ từ qua đi, hai người không có nói một câu, chỉ chốc lát, canh thịt đã làm xong.
Thúy Liễu từ trong lòng ngực móc ra túi giấy nhỏ, đưa tới trước mặt Lý Ngân, nói: "Phu nhân giao phó, ngươi tự mình cho dược vào trong canh!"
Lý Ngân nhìn túi giấy, trong mắt lộ ra biểu cảm kinh hoàng vạn trạng, chậm chạp không chịu đón nhận.
Gương mặt Thúy Liễu lạnh lùng đem túi giấy cứng rắn nhét vào tay Lý Ngân, nói: "Chấp nhận đi, Tứ di nương!"
Lý Ngân run rẩy đem gói thuốc mở ra, nhắm mắt lại đem thuốc phấn bên trong đổ vào canh thịt. Sau đó quỵ xuống đất che mặt khóc rống lên.
Ngoài cửa Trần Tĩnh núp ở trên cây nghe lén các nàng nói chuyện thấy một màn này thiếu chút nữa không từ trên cây rớt xuống. Nàng nhìn trái nhìn phải một chút, thấy bốn phía không có người, vội vàng nhảy xuống cây thi triển khinh công đi về phía A Hạnh bên kia.