Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đao Hoàng cùng Thương Hoàng nhìn thấy một màn trước mắt, đột nhiên kinh hãi.
- Tiểu tử, ngươi đã làm gì?
Đao Hoàng đương nhiên biết thực lực của Tiên Tu lão giả, nhưng mà hắn lại không biết được tiểu tử kia rốt cuộc thi triển tà thuật gì, khiến cho Tiên Tu lão giả không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Lâm Phàm trực tiếp ném Tiên Tu lão giả vào bên trong Động Thiên.
Sau đó, hàng ngàn hàng vạn nhánh cây của Ngô Đồng Thần Thụ trói hắn ta lại, nhưng không có hút sức mạnh trong cơ thể của Tiên Tu lão giả.
Bởi vì Lâm Phàm muốn tính sổ từ từ với lão giả đó.
- Các ngươi là đồ ngốc có phải không? Muốn bắt ta, vậy thì đến đi, còn phí lời làm gì. Các ngươi nhìn lão đầu kia mà rút kinh nghiệm, lão chính là kết cục của việc không đem ông đây để vào mắt.
Lâm Phàm vẩy vẩy viên gạch trong tay, sau đó bỏ vào trong túi đeo lưng.
Trên mặt Đao Hoàng cùng Thương Hoàng lóe lên vẻ kinh ngạc, bọn họ phát hiện người trước mắt này không giống bình thường.
Bọn họ đã xem thường đối phương, nếu không Tiên Tu lão giả cũng sẽ không ngã ở trong tay của đối phương.
- Thả Tiên Tu lão giả ra.
Đao Hoàng lạnh lùng nói, đao ý vô tận đột nhiên bắn ra.
Cỗ đao ý này khuấy đảo thiên địa, sau đó một thanh hư không đại đao xé nát thiên địa, lơ lửng ở trên đầu Đao Hoàng, giống như nếu Lâm Phàm dám cự tuyệt, thì sẽ bị chẻ làm hai.
- Ha ha, hai lão già các ngươi đúng là đang nằm mơ.
Lâm Phàm cười cợt, không thèm để vào mắt.
Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Thực lực của hai lão đầu này không tệ, bất quá gặp ông đây rồi, thì kết quả chỉ có một, chính là bị nghiền ép hoàn toàn.
Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên vui vẻ, bởi vì hắn đã nghĩ ra một biện pháp rất hay.
- Đao Hoàng, Thương Hoàng, các ngươi có muốn giữ lại khí tiết tuổi già không?
Lâm Phàm cười hỏi.
- Ngươi có ý gì?
Hai người cả kinh, không biết đối phương có ý gì.
- Khà khà, đợi lát nữa các ngươi sẽ biết thôi.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm giống như Đại Bằng giương cánh nhảy lên một cái, sau đó hai tay giơ ra, pháp lực cuồn cuộn.
- Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, trong hư không xuất hiện rất nhiều vòng xoáy, những vòng xoáy này không ngừng xoay tròn, một nguồn sức mạnh đột nhiên từ trong nước xoáy này tản ra.
- Đây là đồ chơi gì vậy?
Vẻ mặt Đao Hoàng cùng Thương Hoàng đột nhiên nghiêm túc, tình huống hôm nay đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
- Mặc kệ đi, chúng ta động thủ.
Đao Hoàng và Thương Hoàng không biết cái tên này đến cùng là giở trò quỷ gì, nhưng cũng phải tiên hạ thủ vi cường.
Vù!
Đao Hoàng cầm đao trong tay, đao ý mãnh liệt, giống như một con Cự Long uốn lượn.
Xoẹt! Xoẹt!
Ở bên dưới đao ý bất khả chiến bại này, hư không bắt đầu nứt ra, mà lúc này, hư không giống như giấy trắng bị xé rách thành hai nửa.
Đây là biểu hiện cho việc tu luyện đao ý đến cực hạn.
Chỉ bằng đao ý này, Hồng Kinh Thiên rất có khả năng không phải là đối thủ của lão đầu này.
Bàn tay Thương Hoàng vừa nhấc lên, một thanh Bàn Long trường thương xuất hiện trong tay.
Toàn thân chuôi trường thương này màu đen, mà bên trên tản ra từng trận hàn quang, một luồng thương ý nồng nặc khuấy đảo thiên địa, chỉ là luồng khí thế này không phải là chuyện nhỏ, càng khiến người ta không dám coi thường.
Thương hoa hơi động, thương ảnh đầy trời, giống như giọt mưa giống ào ào ào rơi xuống.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm lấy.
Trong chớp mắt, Đao Hoàng cùng Thương Hoàng di chuyển, chỉ hơi động mà hư không đột nhiên ầm ầm nổ tung, phảng phất như sức mạnh của hai người kia bùng lên, ngay cả hư không cũng không chịu nổi.
- Ai...
Hư không thật xui xẻo, trong trận chiến đấu giữa cường giả, đều là hư không bị nổ tung trước tiên.
Nếu như hư không có linh khí, nhất định sẽ rất tức giận, cái này chính là khi dễ người ta.
- Đao thương hợp nhất.
Ầm!
Sau đó, thanh âm nổ tung vang lên, bầu trời hoàn toàn bị một chùm sáng bao phủ.
Đao Hoàng và Thương Hoàng cũng biết thực lực của Lâm Phàm không tầm thường, cho nên cũng không có nương tay, dốc toàn lực chiến đấu.
Leng keng!
Lâm Phàm chỉ cảm thấy bản thân bị hàng vạn mũi nhọn khóa chặt, cho dù trốn vào hư không cũng không thể chạy trốn.
Nhưng mà vì sao hắn muốn chạy trốn, đương nhiên hắn muốn cùng hai lão đầu này đấu một trận thật tốt.
Ở địa bàn của Chí Cao “Kiệt” bị “Kiệt” truy sát, bây giờ đi tới địa bàn của “Thánh”, lại bị Thánh truy sát, đây quả thực là vua hố.
Quả nhiên là thực lực không cao bằng đối phương, thì dễ bị bắt nạt.
- Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền.
Ầm ầm!
Vào đúng lúc này, Đao Hoàng cùng Thương Hoàng hoảng sợ phát hiện, cái vòng xoáy nằm dày đặc ở trong hư không kia, trong nháy mắt khép kín, sau đó, có rất nhiều nắm đấm từ bốn phương tám hướng kéo đến, khiến người ta không có cách nào chống đỡ.
- Làm càn, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào những thứ này là có thể đánh bại chúng ta?
Đao Hoàng khí thế bàng bạc gào thét, một đao chém ra, hư không liền bị chém thành hai nửa.
- Ha ha, ta tưởng chiêu này của ngươi lợi hại thế nào, ai dè một đao của ta phá vỡ.
Đao Hoàng nhìn thấy vòng xoáy kia trong nháy mắt vỡ tan, cũng hét dài một tiếng:
- Thương Hoàng đánh phế hắn đi.
- Các ngươi thật sự khinh thường ông đây quá. Các ngươi có biết có bao nhiêu người nằm trong chiêu Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền của ông đây không?
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêm mặt.
- Nói cho các ngươi, nhiều đếm không xuể.
- Mở toàn bộ hỏa lực.
Lâm Phàm vung song quyền ra, một luồng lực lượng ảo diệu, lơ lửng ở trong hư không.
Trong chớp mắt, vô số nắm đấm rầm một tiếng, phá ra.
- Hừ, thủ đoạn công kích dày đặc như vậy, ông đây ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao có thể chống đỡ được?
Lâm Phàm dám cam đoan, hai lão đầu này tuyệt đối không biết, chiêu Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền này của mình muốn đánh vào nơi nào.
Chỉ cần bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ là bi kịch.
Thần sắc Đao Hoàng cùng Thương Hoàng cứng lại, không ngừng cảm ứng.
- Bất Diệt Đao Thân.
Ầm!
A!
Trong chớp mắt, Đao Hoàng thê thảm kêu lên một tiếng, một đôi nắm đấm không biết từ nơi nào nhô, trực tiếp đánh vào l*иg ngực của hắn.
Ở một khắc đó, toàn bộ sắc mặt của Đao Hoàng đều biến trắng.
Thậm chí đều gần cùng cái chòm râu kia hòa làm một thể.
- Đao Hoàng…
Lúc Thương Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của Đao Hoàng liền kinh hãi đến biến sắc, lấy thực lực của Đao Hoàng, làm sao có khả năng bị cú đấm này đánh thành như vậy.
- Tiểu…
Đao Hoàng vừa định để Thương Hoàng chú ý, nhưng mà lời còn chưa nói hết, thì tiếng kêu thảm thiết của Thương Hoàng truyền ra.
- Đây là chiêu thức gì, làm sao có thể như vậy?
Hai người gào thét, nghĩ mãi cũng không hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
- Ngực của ta, tại sao lại như vậy...
Đao Hoàng cùng Thương Hoàng hoảng sợ phát hiện, ngực của mình lại không ngừng bành trướng.
Bọn họ tu hành trăm ngàn năm, có khi nào gặp phải tình huống tình huống quỷ dị này.
Thế gian làm sao có công pháp này được, không thể, tuyệt đối không thể.
Đối với việc gϊếŧ chết hai người này, Lâm Phàm có quá nhiều biện pháp, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ tới Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền.
Dỳ sao thuộc tính của Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền, Lâm Phàm đã thuộc trong lòng bàn tay.
Ba quyền bành trướng, quyền thứ tư nhất định là tấn công dữ dội.
- Đừng nóng vội, ông đây đang giúp các ngươi cấp cứu, đợi lát nữa các ngươi sẽ cảm nhận được, cái gì gọi là đau khổ nhất thế gian.
Lâm Phàm hô to một tiếng, lại vung quyền lần nữa.
Bắc Đẩu Bạo Nãi Quyền!
Bùm bùm!
Không cần nói Lâm Phàm không kính già yêu trẻ, chỉ là hai lão đầu này thật sự quá kiêu ngạo.
Theo Lâm Phàm, hai người này lúc còn trẻ, khẳng định cũng không phải là người tốt lành gì, bất quá thời gian trôi qua, người xấu cũng trở nên già nua.
Sau khi già rồi vẫn còn không an phận, đây không phải muốn chết thì là gì.
Hẳn là bọn hắn đã từng nghe qua câu nói.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đợt sóng trước mất ở trên bờ cát.
Hiện tại Lâm Phàm chính là sóng sau bên trong người xấu.
Theo bộ ngực không ngừng bành trướng, trên mặt Đao Hoàng và Thương Hoàng cũng tràn đầy sợ hãi.
Trong chớp mắt, trong mắt Lâm Phàm lóe lên tinh quang.
- Quyền thứ tư đến rồi.
- Tấn công dữ dội!