Tối Cường Hệ Thống

Chương 700: Lão Phu! Lão Phu!

Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Nghe nói Lôi Đình Quân Vương và Thiên Hàn Quân Vương đều bị Thủ Hộ Chi Địa tóm?

Đám Cổ Tộc đang ngồi nói chuyện với nhau, nói về những chuyện phát sinh gần đây.

Hai đại Quân Vương Cổ Tộc bị gϊếŧ là một việc lớn của Cổ Tộc, mà Chí Cao “Thánh” nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho Cổ Tộc gϊếŧ chết những kẻ đang ẩn giấu.

- Thủ Hộ Chi Địa kia thật quá đáng, nhưng chúng ta lại không có bất kỳ biện pháp nào.

...

- Này!

Lúc này, Lâm Phàm từ trong hư không hiện ra.

- Một tên, hai tên... hai mươi tên.

Lâm Phàm cảm thán một phen, không khỏi gật đầu, số lượng Cổ Tộc không ít, hơn nữa tu vi cũng không phải rất cao, đều không phải là cường giả Thần Thiên Vị, chỉ là giun dế cấp một mà thôi.

- A có người, có người xuất hiện.

Đám Cổ Tộ nhất thời cả kinh, sau đó tên nào tên nấy âm trầm cười lên.

- Tên này đến tìm cái chết đây mà.

- Chúng ta bắt được hắn, rồi ăn hắn.

...

Lâm Phàm nhìn những Cổ Tộc này, nghe những lời của bọn chúng, không khỏi cười lên.

Chẳng lẽ những tên Cổ Tộc đều không có não hay sao?

Bất quá Lâm Phàm không muốn nói thêm bất kỳ cái gì với những tên này, bọn chúng chỉ là giun dế mà thôi.

- Độ hóa thế gian, cực lạc chi địa.

Lâm Phàm miệng niệm kinh văn, cả người tỏa ra kim quang, từng đạo từng đạo phật quang quấn quanh thân, khuôn mặt cũng Thiên Biến Vạn Hóa, từ bi có, thương hại có, lòng mang thiên hạ cũng có.

Độ hóa!

Từng đạo phật quang như nắm giữ linh tính, biến ảo thành từng vị Phật đà độ hóa, quấn quanh khống chế bọn Cổ Tộc.

Trong chớp mắt, khuôn mặt hung ác của Cổ Tộc đột nhiên phát sinh biến hóa, thay đổi biến thành hiền lành, hiền hòa đứng lên, giống như cửu thế thiện nhân. Mặc dù khuôn mặt có chút hung ác, nhưng lại làm cho người ta có nhiều hảo cảm.

Đây là chỗ biếи ŧɦái của Độ Hóa Thuật.

Mặc kệ hạng người hung thần, ác sát cỡ nào, vào lúc này, cũng hoàn toàn thả lỏng tội nghiệt bên trong.

Giờ phút này, Lâm Phàm hiểu rõ, Độ Hóa Thuật này còn kém xa so với dạy dỗ.

Độ Hóa Thuật độ hóa con người hoàn toàn, một khi độ hóa, không còn tâm linh ban đầu nữa.

Mà dạy dỗ lại không như thế, nó chỉ dạy dỗ tâm linh, còn bản tính vẫn như trước đây.

Bất quá, giữa hai cái này, mỗi cái đều có ưu thế riêng, còn tùy vào tình huống.

Độ Hóa Thuật là quần công, mặc kệ có bao nhiêu người chỉ cần pháp lực đủ, thì có thể độ hóa, không giống như dạy dỗ, cần phải dạy dỗ từng người.

- Ta nghiệp chướng nặng nề, bây giờ được chỉ dẫn, từ nay về sau, ta sẽ không như trước nữa.

Vào đúng lúc này, từng tên Cổ Tộc hung thần ác sát, lại hoàn toàn thay đổi.

Nếu như bị người ngoài thấy được, tuyệt đối sẽ khϊếp sợ đến chết, bởi vì những điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

- Keng, chúc mừng ký chủ độ hóa thành công, kinh nghiệm tăng cường 100.

- Keng, chúc mừng ký chủ độ hóa thành công, kinh nghiệm tăng cường 100.

...

- Keng, chúc mừng ký chủ Độ Hóa Thuật đã thăng cấp.

- Độ Hóa Thuật cấp 2

- Kinh nghiệm: 1000/3000.

- Quả nhiên rất cường hãn, nếu như tu luyện tới cảnh giới đỉnh cao, thì không biết sẽ như thế nào.

Bây giờ, Độ Hóa Thuật chỉ vẻn vẹn cấp 2, mà có thể khống chế tốt như vậy, Lâm Phàm không dám tưởng tượng khi nó lên cấp thành Đại Độ Hóa Phật Quang, sẽ có cảnh tượng bực nào.

- Đi, hố chết đồng tộc của các ngươi nào.

Hai mươi mấy đầu Cổ Tộc này, Lâm Phàm căn bản không để vào mắt, coi như gϊếŧ chết cũng không lấy được bao nhiêu kinh nghiệm, chẳng bằng trả về.

Lấy thân phận của bọn họ, chuyện hố chết bọn Cổ Tộc cũng rất đơn giản.

...

- Ha ha, thủ đoạn cao cường, quả thật là thủ đoạn cao cường, chẳng lẽ cái môn thần thuật này chính là Độ Hóa Thuật của Phật Tộc hay sao?

Đúng lúc này, hư không chấn động, một đạo hồng Âm phá không mà tới.

- Người nào? Đi ra cho ta, đừng có lén lén lút lút.

Lúc này, thần sắc Lâm Phàm cứng lại, không biết tên gia hỏa này từ đâu tới, lại dám giả thần giả quỷ.

Trong chớp mắt, ba thân ảnh xuất hiện.

Lâm Phàm vừa nhìn thấy ba người này liền cả kinh, tu vi của bọn họ xem ra đều không kém.

Một người thẳng tắp thiên địa, giống như thiên đao chọc thủng thiên địa.

Cho dù đứng nơi đó, đều làm cho người ta có một loại ảo giác, phảng phất như người đứng trước mặt không phải người, mà là một thanh đao vậy.

Phong mang diệu nhân, không gì không phá.

Đao Hoàng Tống Thiên Hành lãnh khốc nhìn Lâm Phàm,

- Mau đi theo chúng ta một chuyến.

- Đao Hoàng, ngươi nói lời này có chút thẳng thắn đấy, như vậy sẽ dọa sợ người bạn nhỏ mất.

Thương Hoàng cười nói nói.

- Đao Hoàng, Thương Hoàng hai ngươi chớ khinh thường, đứa nhỏ này không đơn giản đâu, không thể coi thường được.

Tiên Tu lão giả cười nói.

- Tiểu hài tử, lão phu là Tiên Tu lão giả, mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến.

...

Lâm Phàm nhìn ba người trước mắt này, nhíu mày. Giời ạ, từ đâu chui ra một lão gia hỏa vậy.

- Các ngươi là ai, nói ra để ông đây còn đi, mà đi với các ngươi cần phải có bản lĩnh lớn lắm đấy.

Lâm Phàm vừa nhìn, đã biết bọn họ không giống người tốt, đồng thời đối với cảnh ngộ của bản thân cũng cảm thấy bi ai.

Vừa mới đến không được bao lâu đã gặp chuyện, chẳng lẽ trời sinh ông đây để bị trào phúng hay sao?

Đi tới chỗ nào, thì chỗ đó xảy ra chuyện.

- Tính khí đứa nhỏ này, có chút quật cường a.

Tiên Tu lão giả cười nói, trong nháy mắt, đi đến bên cạnh Lâm Phàm.

Một tay để lên vai Lâm Phàm:

- Nhóc con, làm người cần phải cân nhắc một chút trước khi làm việc gì đó, không nên hung hăng quá mức, bằng không sẽ không có quả ngon để ăn đâu.

Lâm Phàm run vai lên, pháp lực dâng trào hóa thành từng cái châm nhỏ, hất cánh tay này ra.

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Là ai muốn gặp ta?

Lâm Phàm cảnh giác hỏi.

Ba lão đầu này đều là cường giả Thần Thiên Vị chín, khí tức so với Hồng Kinh Thiên còn cường hãn hơn rất nhiều, bọn họ chắc chắn thuộc về cường giả đỉnh phong.

Ba người nhìn nhau nở nụ cười, sau đó, sải bước lên trước.

- Đao Hoàng, Tống Thiên Hành.

- Thương Hoàng, Thương Vô Ý.

- Tiên Tu lão giả, Tu Tự Tại.

Ba lão đầu nở nụ cười, rất chi hiền lành, nhưng trong chớp mắt, Tiên Tu lão giả biến sắc, sắc mặt hiền hòa kia đột nhiên thay đổi thành âm ngoan.

- Nhóc con, tốt nhất ngươi đàng hoàng đi theo chúng ta, nếu không bị gãy tay gãy chân, lão phu cũng khó ăn nói.

Hàn khí tỏa ra, thâm nhập vào cốt tủy.

Nếu như là người bình thường, chỉ bằng hàn khí này, đều bị đông thành đá.

- Đoạn cái em gái ngươi ý, xem dáng vẻ của các ngươi, chẳng lẽ là chó săn của Cổ Tộc?

Lâm Phàm nhìn ba lão đầu, liền biết bọn họ không phải là người tốt lành gì.

Gãy tay gãy chân?

Cái này là đang đe dọa ông đây à.

- Nhóc con, nói không ngoa, bất quá ngươi sai rồi, ba người chúng ta chỉ hợp tác với Cổ Tộc Chí Cao Thánh, không phải chó săn gì đó.

Tiên Tu lão giả cười nói.

- Phí lời làm gì, trực tiếp phế bỏ tứ chi của hắn, phong ấn pháp lực, đem về.

Đao Hoàng mở miệng nói, trong đó ẩn chứa hàng ngàn đao ý.

Đao ý kia bao trùm đại địa, trông gà hoá cuốc, đều có thể hại người.

- Đao Hoàng, bình tĩnh đừng nóng, ba người chúng ta thành danh đã lâu, huống hồ tính nết đứa nhỏ này vô cùng quật cường, chúng ta cần phải nói chuyện tử tế mới được.

Tiên Tu lão giả lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, một tay khoát lên bả vai của Lâm Phàm.

Chỉ là lần này, lại mang theo ngàn vạn lực lượng, áp chế lên người Lâm Phàm, không muốn để Lâm Phàm động đậy.

- Cái tên không có não nhà ngươi!

Thời khắc này, Lâm Phàm không thể nhịn được. Giời ạ, ba lão già này dám trước mặt ông tinh tướng, chắc sống đủ rồi nên mới đi tìm chết như vậy. Sau đó, Lâm Phàm trực tiếp đánh một chưởng về lão đầu kia.

- Ha ha, chút tài mọn, lão phu sẽ không né, ngươi đã không tình nguyện cùng lão phu trở lại, vậy lão phu sẽ cho ngươi thấy, phản kháng cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Tiên Tu lão giả cười nhạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng, nhưng lại thiếu mất mấy cái…

Thế nhưng, lại xuất hiện kinh biến.

Đùng!

Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên vừa xuất ra, trực tiếp đập một gạch vào đầu lão giả.

Vẻ mặt tươi cười của Tiên Tu lão giả đột nhiên ngưng lại, phảng phất như bị định trụ vậy.

Hôn mê!

- Sao lại ngu ngốc vậy chứ? Biết rõ ông đây không đơn giản, mà còn dám mạnh mẽ chống đỡ, ngươi nói xem đầu óc của ngươi có phải bị bệnh hay không?

Lâm Phàm nhíu chặt mày, lão đầu này có phải bị bệnh không? Vừa thấy mặt, nói nhảm một hồi, còn không xem xét thực tế.