Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 801: Ảnh đế tâm cơ, anh cút ngay (97)

Edit: Snowdrop_88

***

Không có người nói chuyện.

Không có người đến nhìn một cái.

Không có bất kỳ phương tiện giải trí gì, cũng không tiếp xúc với bất kỳ tin tức gì bên ngoài.

Chỉ có thể mỗi ngày ở thời gian cố định ăn thức ăn lỏng, mỗi ngày trừng mắt phát ngốc nhìn trần nhà, không biết thời đại, cũng không biết thời gian.

Loại ngày tháng này, không cần trải qua lâu.

Một tháng, liền sẽ điên!

"Một năm mới đến nhìn một hai lần a?" Lam Tuyết xuyên thấu qua cửa kính nhìn nam hài bên trong, khó chịu nói "Diễm tinh kia cũng thật là thứ không có nhân tình!"

Dù gì cũng là đệ đệ của mình, cư nhiên một năm mới đến nhìn hắn một hai lần!

Thời điểm Nam An cảm nhận được bên ngoài có người đang nhìn mình, có chút ngạc nhiên.

Trước nay ngoại trừ nhân viên y tế cùng tỷ tỷ, chưa từng có người ngoài tới xem hắn!

"Cùng hắn giao lưu phải dùng giấy bút." Bác sĩ đem giấy bút đưa cho Lam Tuyết.

Lam Tuyết dùng giấy bút viết một hàng chữ "Cậu chính là đệ đệ của Nam Hoan?"

Nam An đi đến trước cửa kính, tò mò nhìn cô ta, sau đó gật đầu "Cô là ai?"

Sau khi cẩn thận ngẫm lại, lại viết "Cô là bằng hữu của tỷ tỷ sao?"

Hắn ở bên trong đã lâu lắm, tiền thuốc men nơi này thật quý!

Hắn không biết tỷ tỷ dựa vào cái gì để nuôi hắn ở nơi này, cũng không biết tỷ tỷ ở bên ngoài có tốt không, nếu có bằng hữu của tỷ tỷ đến đây, hắn muốn hỏi nhiều một chút!

Muốn biết về  tỷ tỷ nhiều hơn một chút!

Như vậy, nếu hắn có cơ hội đi ra ngoài thì sẽ không đến mức cùng tỷ tỷ hoàn toàn tách rời!

Bằng hữu?

Mới không phải đâu!

Lam Tuyết mới không cần trả lời vấn đề này!

Vì thế tách đề tài ra "Cậu ở chỗ này thật lâu sao? Cậu sẽ không cảm thấy nhàm chán sao?"

"Đúng vậy, tôi ở chỗ này thật lâu."

Lâu đến mức hắn cảm thấy...

Đời này khả năng mình đều không thể ra được.

"Cậu thật đáng thương." Lam Tuyết có điểm đồng tình. Đáng thương như vậy, lại còn có một tỷ tỷ như vậy!

"Tuy rằng có một chút nhàm chán, nhưng tỷ tỷ sẽ đến thăm tôi, tôi không đáng thương." Nam An vội vàng viết.

Hắn không đáng thương!

Hắn một chút đều không đáng thương!

Cũng không cần người khác đồng tình!

Bởi vì ít nhất hắn còn có tỷ tỷ!

Kỳ thật người ở bên trong vực sâu, sợ hãi nhất chính là người khác đồng tình.

Bởi vì người khác đồng tình thật quý, bọn họ thường thường tự cho ngươi đồng tình, cũng đồng thời đem tôn nghiêm của ngươi lấy đi.

"Nhưng cô ta cũng sẽ không thường xuyên tới gặp cậu!" Lam Tuyết càng thêm lòng đầy căm phẫn.

Nam Hoan căn bản không xứng có một đệ đệ biết hiểu lòng người như vậy!

Đệ đệ của cô ta mỗi ngày đều ở bệnh viện chờ cô ta tới gặp hắn!

Nhưng cô ta lại ở trong tràng danh lợi giới giải trí vô cùng vui vẻ, ngày thường căn bản không nhớ tới hắn!

"Bởi vì tỷ tỷ rất bận."

"Cậu không cần lại vì cô ta giải vây, cô ta có thời gian ở giới giải trí làm diễm tinh khoe khoang phong tao, lại bận đến mức thời gian tới gặp cậu cũng không có sao?"

Trên giấy trắng mực đen viết hai chữ "diễm tinh".

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đồng tử  Nam An kịch liệt co rút lại, hắn tiến về phía trước một bước, đánh vào trên cửa kính.

Gắt gao mà ghé vào trên kính, nhìn chữ viết trên giấy.

"Diễm tinh? Không có khả năng! Cô nói bậy!" Nam An không tin.

Lam Tuyết thấy mình nói thật còn bị người nghi ngờ, tức khắc liền giằng co.

"Tôi không nói bậy, cô ta vốn dĩ chính là diễm tinh xú danh trong giới!"

"Cô ta không nói với cậu sao? Vậy thuyết minh cô ta vẫn còn có chút liêm sỉ!"

"Nếu cậu không tin lời nói của tôi, cậu có thể chờ lần sau cô ta tới hỏi cô ta một chút a!"

"Cô nói bậy! Tỷ tỷ của tôi mới không phải!" Nam An như là thay đổi thành một người khác, hướng về phía Lam Tuyết gào rống.