Edit: Snowdrop_88
***
Phượng Dạ nguyện ý chủ động cùng người giải thích hành tung của mình, trấn an nhân tâm, nghĩa là đã đem người nọ để ở trong lòng.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Phượng lão thái gia không muốn xuống tay với đế vương Quân gia.
Mặc dù sớm đã có tâm muốn thay thế nhưng cũng không tính toán muốn mệnh của con rối hoàng đế, rốt cuộc một khi trên lưng đeo tội danh hành thích vua mưu phản thì những văn nhân toan hủ đó sẽ bắt lấy điểm này mà mắng đến ngàn năm sau!
Nhưng trước mắt xem ra...
Không trừ không được!
Lão không hy vọng bởi vì con rối hoàng đế kia mà phế bỏ đế vương chi tài lão đã tỉ mỉ bồi dưỡng ra!
...
"Hắn muốn xử lý xong việc mới qua đây?"
Đường Hoan có chút mất mát nhỏ, chén mì này là chén mì hơi chút ngon nhất mà nàng làm được, chờ Phượng Dạ tới đây khẳng định đã thành hồ.
Chén tiếp theo cũng không biết còn có thể ăn ngon như vậy nữa hay không.
Nhưng ngay sau đó lại bình thường trở lại "Vậy được rồi, vậy ngươi nói với hắn, ta chờ hắn tới ăn mì trường thọ a!"
Thời điểm Phượng Đức rời đi, Đường Hoan ngàn dặn dò vạn dặn dò.
Sau đó vì chúc mừng chính mình sinh nhật vui sướиɠ, vui vui vẻ vẻ ăn hết một chén mì, còn sai người làm mấy thứ điểm tâm nhỏ, vô cùng vui thích mà vừa ăn vừa chờ.
Chính là càng chờ, liền càng thấy không thích hợp.
Từ buổi sáng chờ đến giữa trưa, sau đó chờ đến buổi chiều, mắt thấy mặt trời đã xuống núi mà thân ảnh Phượng Dạ cũng chưa nhìn thấy!
Nếu tới không được thì ít nhất cũng sẽ phái Phượng Đức tới nói một tiếng mới đúng.
Nhưng vẫn luôn không có người tới thông báo.
Đường Hoan chỉ có thể chờ a chờ, cách không bao lâu lại đi làm một chén mì, lo lắng đến lúc đó Phượng Dạ vội vã chạy tới đã đói bụng còn chưa được ăn.
...
Phủ Nhϊếp Chính Vương, trong đại sảnh.
"Chủ thượng, bệ hạ nói chờ ngài tới ăn mì trường thọ." Phượng Đức nhe răng trợn mắt.
"Trước mắt xem ra đi không được." Phượng Dạ quỳ đến hai chân đã sớm mất đi cảm giác, đau đầu mà dùng tay xoa xoa giữa hai chân mày "Nếu không ngươi thay bổn vương đi một chuyến, nói bệ hạ sớm nghỉ tạm một chút, không cần chờ ta nữa?"
Phượng Đức rất gian nan lôi kéo đầu gối, quỳ xuống phía sau Phượng Dạ, hiển nhiên cũng đã bị lăn lộn đến không nhẹ.
"Chủ thượng, tuy rằng thuộc hạ biết ngài cùng bệ hạ tình thâm ý trọng, nhưng thuộc hạ tốt xấu cũng cùng ngài từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Thuộc hạ đều đã bị cha thuộc hạ đánh 30 roi, sau đó lại bồi ngài quỳ ở chỗ này, lưu cho thuộc hạ một cái mệnh được không?"
Chủ tớ hai người khó được trong khổ mà mở chút mua vui.
Phượng Đức rõ ràng, Nhϊếp Chính Vương chủ thượng nhà mình mặt ngoài xem ra phong cảnh vô hạn.
Nhưng đã là thượng vị giả, tự nhiên lưng đeo trách nhiệm mà thường nhân vô pháp làm được.
Ngươi cưới người nào, cũng phải trải qua gia tộc xem kỹ! Ngươi trả giá nhiều ít tình cảm, đều yêu cầu khống chế khắc nghiệt!
Ngươi chỉ có thể đúng, không thể sai, sai là vạn kiếp bất phục!
Mắt thấy đêm đã khuya, Phượng Dạ bắt đầu có chút quỳ không được.
"Chủ thượng, ngài liền an tâm quỳ đi, đã trễ thế này vị trong cung kia hẳn đã ngủ." Lão thái gia hồi phủ rõ ràng chính là vì việc này, ngài đêm nay nếu còn không quan tâm tiến cung, đây không phải nói rõ chọc giận lão thái gia sao?
Phượng Dạ lắc đầu.
Trực giác nói cho hắn, vật nhỏ kia khẳng định còn đang chờ hắn!
"Hắn" nhìn như tính cách mềm, nhưng tuyệt đối là cái tính tình quật cường không hơn không kém!
"Chủ thượng, liền tính ngài đêm nay đi được lại như thế nào? Về sau đâu?" Phượng Đức nhìn rất rõ ràng, này căn bản sẽ không có bất luận kết quả gì!
Phượng Dạ lại thật sự cố chấp "Không được, ta phải tiến cung xem hắn!"
Nàng hôm nay nhất định đợi cả ngày, hắn phải tiến cung xem!
Phượng Dạ giãy giụa từ trên mặt đất đứng dậy, hai chân tê dại, đỡ một bên ghế dựa mới miễn cưỡng đứng được.