Edit: Snowdrop_88
"Mẫu hậu a, ngài đây là từ nơi nào nghe được lời đồn? Từ lúc ngài rời cung Nhϊếp Chính Vương hắn liền tìm nhi thần gây phiền toái. May mắn nhi thần sinh ra đã cơ trí nên đều bình yên vô sự mà trốn được, nếu như không..."
Nói nói, Thái Hậu nương nương liền trơ mắt nhìn tiểu hoàng đế bất lực này mặt đầy lệ mà khóc.
"Nếu như bằng không... nhi thần sợ là không gặp được mẫu hậu nữa!"
"Nói bậy!" Lạc Tri Ân lạnh giọng quát lớn "Nhϊếp Chính Vương lấy chữ trung làm đầu, lời vừa rồi là bệ hạ có thể tùy tiện nói ra sao? Nếu truyền đến tai Nhϊếp Chính Vương bệ hạ cũng biết sẽ có hậu quả gì?"
Tiểu hoàng đế ngơ ngẩn mà nhìn nàng, tựa hồ như bị dọa tới rồi.
Lúc này Lạc Tri Ân mới thôi hù dọa "hắn", lại ôn tồn nhỏ nhẹ nói "Bệ hạ về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói chuyện thật thật giả giả một chút, để tránh bị người có tâm nghe, đã hiểu sao?"
Tiểu hoàng đế mở to đôi mắt thủy nhuận, cái hiểu cái không, một bộ dáng thực tin cậy "Nhưng đây là ở trong cung mẫu hậu..."
Lạc Tri Ân trong lòng đối với loại tín nhiệm này thực hưởng thụ, nhưng trên mặt lại cảm khái nói "Mặc dù là ở trong cung ai gia nhưng làm sao biết không có người có tâm nhãn tuyến đâu? Bệ hạ, ngươi ta cô nhi quả phụ hai người ở trong cung một bước khó đi, nhưng ai gia vô luận như thế nào đều sẽ khuynh toàn lực bảo hộ ngươi chu toàn."
Lời này nghe tới hồn nhiên giống như mẹ ruột mạnh mẽ vì con của mình, làm cho người đều cảm động.
Nếu Đường Hoan không biết nguyên chủ cuối cùng đúng là chết ở trong tay Lạc Tri Ân, nàng sợ là thật sự muốn đem vị Thái Hậu nương nương này xem như ân nhân!
Đường Hoan dứt khoát kiên quyết gật đầu.
Nhìn về phía Lạc Tri Ân, trong mắt tràn đầy nhu mộ chi tình.
Sau đó ở thời điểm cáo lui vô cùng "chân thành tha thiết" mà quan tâm mẫu hậu nhà mình, nói: "Mẫu hậu, nhi thần liền cáo lui trước, không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi. Mẫu hậu rời khỏi cung cũng hai ba tháng, chắc là chưa từng nghỉ ngơi tốt, trên mặt đã bắt đầu có nếp nhăn rồi."
Lạc Tri Ân chợt vừa nghe đến lời này thiếu chút nữa một hơi nghẹn trong cổ họng.
Ngay sau đó, tiểu hoàng đế đáng chết này lại một bộ dáng tràn đầy tin tưởng "Mẫu hậu, ngài yên tâm, nhi thần về sau nhất định sẽ chăm lo việc nước, không cho mẫu hậu làm lụng vất vả. Mẫu hậu cũng phải chú ý điều dưỡng cho kỹ, nhìn thấy nếp nhăn mới trên khuôn mặt ngài nhi thần thật là cảm thấy đau lòng!"
Một phen lời nói phát ra từ đáy lòng!
Sau khi Đường Hoan cáo lui, quả thực cảm thấy chính mình đều sắp bị cảm động thật sâu.
Mà sau khi nàng rời khỏi, câu đầu tiên Lạc Tri Ân nói đó là...
"Người tới, đem gương đồng lấy tới cho ai gia!"
Lúc nhìn khuôn mặt ung dung hoa quý trong gương thật sự đã xuất hiện vài nếp nhăn nhỏ Thái Hậu tức giận đến mức đem gương đồng hung hăng nện ở trên mặt đất!
Cái bao cỏ đáng chết kia! Không biết nói tiếng người lại còn muốn lắm mồm như vậy!
Nói một phen chữ có thể trấn an nhân tâm thì không nói, lại mỗi một câu một chữ đều đâm vào trong lòng nàng!
Sớm hay muộn nàng muốn đem đầu lưỡi của "hắn" cắt đứt!
Mà sự tình phát sinh trong cung Thái Hậu lần này không tới nửa canh giờ sau đã truyền tới trong tai Phượng Dạ.
Lạc Tri Ân nhưng thật ra có một câu một ngữ thành sấm, đó chính là sự tình đã phát sinh trong cung nàng đích xác dễ dàng bị người có tâm truyền ra ngoài...
Nàng cho rằng trong cung của mình đã giống như thùng sắt, trên thực tế... a.
Nghe cấp dưới từng chữ từng chữ thuật lại lời tiểu hoàng đế nói, còn có việc sau khi tiểu hoàng đế rời khỏi cung Thái Hậu, Thái Hậu đã tức giận quăng ngã gương đồng...
Phượng Dạ nhịn không được khóe môi câu lên.
Xin lỗi, thật sự là có chút khó có thể khống chế được!
Lạc Tri Ân tự tin nhất chính là mỹ mạo, rốt cuộc vật nhỏ không sợ chết kia cũng không biết cố ý hay là vô tình!