Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 611: Hoàng thúc, tha mạng (23)

Edit: Snowdrop_88

Phượng Dạ cũng cảm thấy vật nhỏ này thế nhưng phản ứng thật nhanh chóng, lại còn thật sự gặp may.

Một mặt chân chó như vậy bị "hắn" làm lên, ngược lại thiếu vài phần dầu mỡ cùng dễ làm cho người ngại.

Vì thế nhịn không được vươn tay ra giống như vỗ sủng vật, sờ sờ đỉnh đầu của Đường Hoan.

Trước mắt xem ra vật nhỏ này thật biết thức thời.

Nhưng nghe nói Thái Hậu đã trên đường hồi cung...

Chỉ mong vật nhỏ này không cần sau khi chỗ dựa hồi cung liền bắt đầu theo bản năng tìm đường chết, nếu như vậy hắn sẽ thật không cao hứng!

Thời điểm Phượng Dạ nghĩ đến lúc đó nếu vật nhỏ này tìm đường chết hắn sẽ làm như thế nào để xẻo sống vật nhỏ này từng chút từng chút một, giữa hai mắt phượng lộ ra một cỗ ý vị âm ngoan độc ác.

Đường Hoan mộng bức.

Mẹ nó, tên quỷ súc này rốt cuộc đang nghĩ tới cái gì?

Vừa rồi thời điểm vuốt đỉnh đầu của lão tử rõ ràng còn thực vui vẻ.

Vì cái gì chỉ nháy mắt nàng liền có loại ảo giác khó giữ được cái mạng nhỏ này?

Các ngươi làm Nhϊếp Chính Vương này đó tính tình đều quỷ súc như vậy sao?

...

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc trong nửa tháng Thái Hậu Lạc Tri Ân đã từ hành cung về tới hoàng cung.

Aizz.

Đường Hoan lâm vào trong một loại ưu thương thật sâu.

"Rác rưởi, ta khả năng bị một chứng bệnh gọi là chứng bệnh nữ chủ tổng hợp."

Bệnh trạng lúc phát bệnh chính là tưởng tượng đến nữ chủ liền sẽ không tự giác bắt đầu lạnh cả người, thở ngắn than dài, cảm thấy toàn bộ thế giới đều không còn hy vọng.

【 Đừng làm ra vẻ! Không cần để ý linh tinh! Xử lý nàng! 】

Một nắm lông trắng ở trong không gian của mình vui vẻ bay tới bay lui, nó ăn dưa Hami đến no căng cho nên đặc biệt thừa nhiệt huyết.

Đường Hoan:...

Tuy rằng Đường Hoan cũng không muốn gặp Lạc Tri Ân, nhưng vị Thái Hậu nương nương tuổi trẻ mỹ mạo này tựa hồ rất muốn nhìn thấy nàng.

Sau khi hồi cung nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau việc đầu tiên chính là triệu kiến "hắn", cái nhi tử ngoan ngoãn này.

"Nhi thần bái kiến mẫu hậu."

Một tiếng mẫu hậu này hô lên, Đường Hoan đều cảm thấy thật thẹn.

Rốt cuộc Lạc Tri Ân thật sự chỉ là nữ tử mới hai mươi thanh xuân.

Lạc Tri Ân đáy mắt có một tia khinh thường khi nhìn Đường Hoan, nếu như không phải bao cỏ này còn có chút giá trị lợi dụng thì nàng cũng không muốn thừa nhận mình có một nhi tử lớn mà không nên thân như vậy.

Nhưng trên mặt lại biểu hiện đến phá lệ sung sướиɠ "Bệ hạ tới! Ai gia ra khỏi cung một thời gian này bệ hạ có xử lý tốt chính sự triều đình không?"

"Nhi thần có." Tình mẫu tử như nhựa mỏng, ngươi diễn ta cũng diễn.

"Vậy là tốt rồi, bệ hạ ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, thiên hạ này là thiên hạ của Quân gia chứ không phải của Phượng gia. Chớ để Phượng gia một tay che trời, đến lúc đó bôi nhọ tổ tiên Quân gia."

Quân Vô Hoan vì sao lại chán ghét Phượng Dạ như vậy? Trừ bỏ vì khí tràng tàn nhẫn của Phượng Dạ, đương nhiên cũng không tránh khỏi vì Lạc Tri Ân ngày qua ngày giáo huấn như vậy.

Đường Hoan thành thành thật thật gật đầu.

Kết quả nhìn thấy bộ dáng Đường Hoan thành thật gật đầu, Lạc Tri Ân chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét.

Có lẽ mỗi một cường giả đều chán ghét loại bao cỏ không có chút tài cán như thế này, mặc dù cái bao cỏ này đối với nàng tất cung tất kính nhưng nàng vẫn cảm thấy chướng mắt.

Cảm thấy "hắn" đứng trước mặt mình, đối với chính mình là một loại nhục nhã.

Đường Hoan trong lòng ha hả.

Những thiên chi kiêu tử hoặc thiên chi kiều nữ này luôn cảm thấy mình tuyệt đối cường giả, nhưng nếu đem so sánh với tiểu công trúa xé X Phượng Hoàng của lão tử thì các ngươi đều chỉ có thể là cặn bã!

"Ai gia nghe nói, bệ hạ gần đây tựa hồ cùng Nhϊếp Chính Vương ở chung thật vui?" Lạc Tri Ân một bên chậm rì rì uống trà, một bên mở miệng hỏi thử, bộ dáng dường như không có việc gì.

Đường Hoan tròng mắt vừa chuyển, lập tức bắt đầu tố khổ...