Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 167: Đế Vương thế giới ngầm (57)

Kha hạo Vũ thong thả đốt lên một cây nến, sau đó để ngọn nến bên mái tóc dài của Đường Hoan, lập tức, lửa thiêu cháy tóc của cô.

Đường Hoan vội vàng dập lửa, nhìn cứ như một con chuột nhỏ đang hoảng hốt vậy.

Kha Hạo Vũ cười càng thêm đắc ý.

Hắn lại đặt ngọn nến vào đầu ngón tay Đường hoan, bỏng rát đến mức cô liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc, rụt ngón tay lại, đưa lên miệng thổi.

"Hoan Tâm, chị nói xem, nếu có Túc Ảnh ở đây thì tốt biết bao. Chị gái ở dưới thân, em trai đứng cạnh nhìn, nghĩ thôi cũng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi."

Kha Hạo Vũ đắc ý, bắt đầu tháo thắt lưng ra.

Đường Hoan run rẩy nắm chặt vật sắc nhọn mà mình vừa bỏ vào túi.

Khi Kha Hạo Vũ khom lưng đến gần, cô liều mạng đâʍ ѵậŧ đó về phía hắn.

Kha Hạo Vũ không đề phòng, thật sự bị cô da^ʍ, đáng tiếc, không trúng chỗ hiểm.

Hắn sờ miệng vết thương, sau đó nhìn vệt máu trên tay, sự hưng phấn biếи ŧɦái nơi đáy mắt càng tăng thêm.

Đường Hoan rút vật sắc nhọn ra, muốn đâm thêm lần nữa, nhưng, cổ tay lại bị túm chặt.

Sức lực của Kha Hạo Vũ rất lớn. Đường Hoan liều mạng giãy giụa, cô dùng cả tay và chân. Lúc Kha Hạo Vũ muốn ôm lấy cô, cô không ngừng tấn công vào đầu hắn.

Bị đánh vào đầu, Kha Hạo Vũ buông lỏng theo bản năng. Đường Hoan lảo đảo, vũ khí sắc bén trên tay cũng đâm thẳng về phía tim cô.

"A......"

Khoảnh khắc vũ khí đâm xuyên da thịt, Đường Hoan có chút bất ngờ.

Đau đớn nhanh chóng lan ra, chân tay cô bắt đầu lạnh lẽo.

Mẹ nó, đây có được gọi là "trát tâm"[1] không?

Đường Hoan thật sự bội phục chính mình, đến lúc này rồi mà cô còn có thể suy nghĩ những chuyện như vậy.

Đau!

Đau đến nỗi cả người run rẩy!

Nhưng Đường Hoan không hề hối hận. Thà cô chết còn hơn bị tên súc sinh Kha Hạo Vũ làm nhục!

Nhìn thấy thứ vũ khí sắc nhọn đâm vào tim Đường Hoan, Kha Hạo Vũ đần người mất một lúc.

Sau khi hồi phục tinh thần, hắn đạp mạnh vào chân giường, nhổ nước bọt xuống đất: mẹ nó chứ, thật mất hứng, chẳng qua chỉ muốn "vui vẻ" chút thôi, thế mà lại chơi ra mạng người.

Tuy rằng Đường Hoan chưa chết hẳn nhưng Kha Hạo Vũ cũng chẳng tốt đến mức đem cô tới bệnh viện. Con điếm này đâm hắn bị thương, còn làm hắn mất hứng, cho dù chết cũng đáng đời!

Kha Hạo Vũ định gọi thuộc hạ xử lý nhưng lại nhớ ra thuộc hạ mà hắn có thể sử dụng chỉ có Túc Ảnh, hắn cực kỳ bực bội, ngồi xuống giường.

Tuy Túc Ảnh chỉ là chó săn của hắn nhưng chị cậu chết trên tay hắn còn bắt cậu tới xử lý thi thể, có vẻ không quá thích đáng.

Khi Kha Hạo Vũ đang ngồi suy tư ở mép giường, cửa phòng đột ngột bị đá văng ra.

Kha Hạo Vũ sợ đến mức đứng bật lên, sau đó, hắn thấy Túc Ảnh điên cuồng ở cửa phòng.

[1]trát tâm(扎心): ngôn ngữ mạng, được hiểu với nghĩa: ghim vào tim/ đâm vào tim; đau lòng; đáng giận; đáng hận. Diệp mỗ để nguyên vì từ này là ngôn ngữ mạng bên ấy.

Đường Hoan cuộn tròn trên mặt đất, không rõ tình trạng thế nào, chỉ cảm thấy cô cực kỳ yếu ớt.

Sau khi đá cửa phòng, Túc Ảnh vọt tới bên Đường Hoan, ôm cô vào lòng.

"Chị, chị có sao không?" - Túc Ảnh vén tóc cô lên tai, sau đó, tay phải vô tình đυ.ng tới một mảnh ẩm ướt.

Túc Ảnh cúi đầu, lúc này mới phát hiện, máu tươi không ngừng chảy ra từ ngực cô.