Đám người quan khán ở nơi đó nhìn xuống thấy được đoàn người hai học viện đã xuất hiện trong doanh trại. Tuyết Dạ Đại Đế thở ra một hơi dài rồi nói: “Mặc dù vẫn thấy ở trước mặt nhưng ta vẫn khó có thể tin được họ thực sự đã tiến vào trong thế giới ảo. Loại năng lực này thực sự khó lường. Thiên Địa tông đúng là thần quỷ khó lường a!”
“Bệ hạ!” Ninh Phong Trí mỉm cười gật đầu nói: “Xác thực là quỷ thần khó lường. Bất quá học viện Thiên Địa tông cũng đánh tiếng sẽ truyền thụ ra loại có thể chế tác ảo cảnh này cho người hoàng tộc cùng với các đại tông môn có quan hệ mật thiết với Thiên Địa tông. Nhưng đáng tiếc muốn một người hợp cách tương đương không dễ. Nghe nói trong Thiên Địa tông cũng chỉ có một số ít người có năng lực nắm giữ. Cơ bản là trong một vạn người mới có một người có năng lực này.”
“Hừ...” Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư ở bên kia đột nhiên nói: “Ai biết đám người đó nghĩ gì? Nói người nào thích hợp truyền thụ hay không thích hợp truyền thụ không phải còn một câu nói sao? Buồn cười, đám người Thiên Địa tông đó lúc nào cũng giữ bí hiểm. Một kẻ đến từ hải ngoại, trong đó không có mưu đồ ai tin. Chúng ta đối với Thiên Địa tông còn là đề phòng lớn...”
“Tát Lạp Tư các hạ quá lời rồi...” Ninh Phong Trí hơi cười một cách hoà nhã, bàn tay chìa ra đối với Tát Lạp Tư nói: “Thiên Địa tông mặc dù từ trước đến nay hành động thần bí. Mỗi hành động của họ đối với đại lục đều mang theo biến động lớn. Bất quá, mỗi hành động của họ đều mang lại sự phát triển tốt cho đại lục. Ta còn chưa thấy họ đối với hai đế quốc làm ra điều gì uy hϊếp. Họ không những mang lại sự phát triển tốt mà còn làm cho thực lực hai đế quốc tăng mạnh. So sánh với Vũ Hồn Điện mà nói, ta càng cho rằng họ lợi lớn hơn hại!”
“Ninh tông chủ...” Đôi mắt Tát Lạp Tư híp lại, ánh mắt biến thành nguy hiểm nhìn về phía Ninh Phong Trí: “Ta có thể coi những lời ngài vừa rồi nói là đang nhắm vào Vũ Hồn Điện sao?”
“Ta chưa bao giờ nhắm vào Vũ hồn Điện!” Ninh Phong Trí ngồi yên bất loạn bình thản nói: “Tát Lạp Tư các hạ, ngài đang tự cho là như vậy thôi!”
“Khụ, khụ...” Thấy được không khí có chút không đúng, Tuyết Dạ Đại Đế ho khàn một cái. Tát Lạp Tư mới hừ lạnh phẩy ống tay áo thu lại đôi mắt sắc bén với Ninh Phong Trí. Tuyết Dạ lúc này quay ra nhìn về phía Ninh Phong Trí mà hơi mỉm cười hoà nhã hỏi: "Ninh tông chủ, trận đấu đầu tiên này xem ra chẳng có chút gì phải lo lắng a!"
Ninh Phong Trí mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư ở bên kia đột nhiên nói: "Ninh tông chủ, ngài có thể nói cho ta biết hay không, đội ngũ được ngài xem trọng trong hai mươi tám đội lúc trước, kẻ tranh đoạt ngôi vị quán quân theo như lời ngài nói đâu?"
Ninh Phong Trí mỉm cười trả lời: "Tát Lạp Tư các hạ, cảm thấy thần bí một chút không tốt hơn hay sao? Ta nghĩ, ngài nhất định cũng ủng hộ một đội nào đó mà."
Tát Lạp Tư bên ngoài cười nhưng bên trong không cười: "Nói như vậy, Ninh tông chủ không muốn tiết lộ a?"
Ninh Phong Trí lạnh nhạt cười, nói: " Đây chính là bí mật của bổn tông, tựa hồ cùng Tát Lạp Tư các hạ không quan hệ."
" Ngươi......" Sắc mặt của Tát Lạp Tư rõ ràng trầm xuống. Ánh mắt cùng Ninh Phong Trí trước mặt Tuyết Dạ đại đế va chạm, ai cũng không có nửa phần né tránh.
Tuyết Dạ đại đế ngồi ở giữa nhíu mày, hòa hoãn nói: "Nhị vị không nên nóng lòng, chờ sau khi lần đại tái này chấm dứt, thì tự nhiên có kết quả. Tát Lạp Tư giáo chủ, Ninh tông chủ nói cũng không sai, xem trọng ai chính là chuyện của hắn. Ngươi xem, ta cũng không hỏi cho rõ chuyện này, mặc dù ta cũng rất tò mò."
Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư liếc mắt nhìn Tuyết Dạ đại đế một cái, đạm nhiên nói: "Bệ hạ nói phải. Chúng ta cùng xem trận đấu thôi."
Ngồi ở hàng ghế thứ hai là Tuyết Tinh thân vương hướng phía những người bên cạnh đắc ý nói: "Xem, bệ hạ cùng Ninh tông chủ đều nhìn ra trận đấu này không cần phải suy nghĩ. Học viên của học viện Thiên Đấu hoàng gia mới chính thức là tinh anh. Đây mới chỉ là đội phó thôi. Mặc dù chúng ta không có cách nào so sánh với học viện Thiên Địa bất quá dành giải á quân vẫn à có khả năng!” Thiên Đấu hoàng gia học viện là do hắn chủ quản, có thể lấy được thành tích tốt mà nói, tự nhiên hắn cũng được nở mày nở mặt: “Hơn nữa, mặc dù học viện Sử Lai Khắc có vài thiên tài. Bất quá chiến thắng một trận đấu trong thế giới ảo không chỉ dựa trên thực lực thôi đâu. Nó còn dựa trên những giáo viên của học viện cũng như chiến thuật...” Vừa nói hắn đưa tay ra làm như trình bày: “Học viện Thiên Đấu có những giáo viên với hồn hoàn phối trí tốt nhất lại cộng thêm những tướng quân dày dặn kinh nghiệm sa trường làm cố vấn. Trận đấu này học viện Sử Lai Khắc cơ bản không có phần thắng nào!” Vừa nói hắn mở miệng với giọng nói như đinh đóng cột.
"Ta thấy chưa chắc. Ninh tông chủ chỉ là đồng ý với bệ hạ là trận đấu này không còn gì phải suy nghĩ. Cũng không nói rằng ai là kẻ chiến thắng."
Nghe thấy thanh âm không đồng ý, Tuyết Tinh thân vương nhất thời không nổi giận nhìn về hướng âm thanh truyền đến. Lời nói này không phải của ai khác, chính là người đứng đầu ba vị giáo ủy của Thiên Đấu hoàng gia học viện, hồn đấu la Mộng Thần Cơ. Tuyết Tinh thân vương lãnh đạm nói: "Mộng Thần Cơ giáo ủy, ngươi cũng không nên nâng uy phong của người khác lên. Ngài dù sao cũng là người trực tiếp phụ trách học viện."
Tuyết Tinh thân vương và Mộng Thần Cơ luôn luôn đối lập với nhau, chỉ là hai bên ai cũng không lung lay được vị trí của đối phương. Bởi vì việc cháu trai hắn tìm mấy học viên Thiên Địa lần trước. Mộng Thần Cơ đã đi tìm Tuyết Dạ đại đế yêu cầu giải quyết. Mặc dù Tuyết Dạ đại đế nổi trận lôi đình trách phát một chút. Song Tuyết Tinh thân vương là em trai duy nhất của hắn, đối với em trai của mình, hắn đương nhiên là phải tín nhiệm nhiều hơn một chút. Chỉ là đến cửa học viện Thiên Địa xin lỗi một chút và làm ra bồi thường cùng với trách phát Tuyết Tinh thân vương một chút.
Mộng Thần Cơ buồn bực. Học viện có lực lượng giáo viên cường đại cùng điều kiện vật chất hoàn hảo, nhưng lại xuất ra được quá ít đệ tử xuất sắc. Nếu không phải hắn chịu quá nhiều đại ân của hoàng thất, đã sớm không muốn lại tiếp tục đảm nhiệm vị trí giáo ủy này rồi.
“Bắt đầu rồi!” Không biết ai hô lên một tiếng. Mấy người Tuyết Dạ Đại Đế thấy được mấy giáo viên trong doanh trại biến mất. Ngay sau đó tất cả thấy được mặc dù khá nhỏ nhưng tất cả đều nhìn khá rõ. Những giáo viên đều biến thành thủ vệ xuất hiện tại vị trí đã xác định ở trên bản đồ.
“Cách sắp xếp thủ vệ...” Mộng Thần Cơ nhăn mày một cái nhìn về phía cảnh này. Hắn thấy được cách sắp xếp không có bất cứ chiến thuật nào. Thủ vệ có một hạn chế khoảng cách. Thứ hai thủ vệ không được tiến vào doanh trại. Đám người Sử Lai Khắc lại sắp xếp một học viên làm thủ lĩnh. Hai giáo viên ở khá gần doanh trại hơn nữa cùng một vị trí. Bốn giáo viên khác thì lại ở sát biên giới mà bên Sử Lai Khắc sở hữu.
“Hoàng huynh, ngươi xem! Học viện Sử Lai Khắc làm sao có thể đánh thắng trận này...” Tuyết Tinh Thân Vương cười lạnh một tiếng: “Để một học viên làm thủ lĩnh, ta chưa thấy chiến thuật nào như vậy? Còn nữa... Bốn thủ vệ ở giữa, hai thủ vệ còn chung một chỗ với nhau. Họ chẳng lẽ không biết chỉ cần một thủ vệ bị gϊếŧ như vậy vòng phòng ngự của họ sẽ hoàn toàn thủng lỗ. Đến lúc đó, chẳng phải để mặc học viên Thiên Đấu chúng ta công kích doanh trại bọn họ sao? Xem ra trận đấu này học viện Thiên Đấu chúng ta thắng chắc!”
“Ta xem chưa chắc!” Đột nhiên Mộng Thần Cơ tiếp tục nói chuyện làm cho Tuyết Tinh Thân Vương nhăn mày lại. Hắn thấy được Mộng Thần Cơ khẽ vuốt râu của mình: “Để đồ ăn hệ hồn sư làm thủ lĩnh sao? Lợi dụng nước sinh mệnh khôi phục hồn lực liên tục tạo ra thức ăn sao? Xác thực là ý nghĩ không tồi.”
“Hừ, ta cho là ngu xuẩn thì có!” Tuyết Tinh Thân Vương lập tức mở miệng lên tiếng nói: “Đám người đó cũng thật ngu xuẩn. Để một hôn sư hệ thức ăn làm thủ lĩnh tương đương với việc thủ lĩnh dễ dàng bị người xử lý. E rằng một đại hồn sư cũng có thể xử lý một hồn sư hệ thức ăn này!” Nói xong, Tuyết Tinh Thân Vương cũng nở nụ cười khinh bỉ.
“Chiến thuật này...” Mộng Thần Cơ kinh ngạc. Hắn thấy loại hồn thú bay ra liên tục lại là các loại hồn thú có khả năng bay giống như chim chóc, rắn có cánh v.v... Tốc độ những loại hồn thú này ở mười năm cấp cũng không phải quá tệ. Song làm cho Mộng Thần Cơ kinh ngạc là vị Đại Sư lại sử dụng võ hồn là hoàng kim thánh long kia.
"Phóng thí như yên vụ, thôi miên trầm thụy La tam pháo." Đại sư lại phóng đại chiêu, hoàng kim thánh long xoay mông tại không trung xoay một cái, "phốc" một tiếng, một chùm khí thể màu vàng từ phía mông phun ra, tràn ngập trong không trung. Mục tiêu vậy mà trực tiếp hướng về phía đàn hồn thú đang ở trong doanh trại bay ra.
“Hắn đang làm cái gì vậy!?” Tuyết Tinh Thân Vương kinh hãi hô lên: “Vậy mà trực tiếp tấn công hồn thú bên mình. Hắn không biết rằng nếu như tấn công hồn thú bên mình như vậy nhất định sẽ tu vi giảm sao?” Hồn thú bên mình sẽ không tấn công hồn sư bên mình song hồn sư bên mình lại có thể tấn công hồn thú bên mình. Tuy nhiên nếu như tấn công hồn thú bên mình là sẽ có xử phạt tuỳ mức nào gây tổn thương cho hồn thú mà bị xử phạt nhiều ít. Điều này để tránh hai bên tiến hành việc tàn sát hồn thú bên mình để hạn chế đối phương tấn cấp.