“Thỏ con chết bầm!” Hồng Liên lúc này chống hai tay ở eo của mình một chút. Ánh mắt đảo qua nhìn về phía Tiểu Linh và Đường Tam. Nụ cười như có như không xuất hiện trên khuôn mặt của nàng: “Ngươi biết không khi mà ngươi bị Thái Thản Cự Viên bắt đi, hai người này không màng nguy hiểm đuổi theo. Rõ ràng biết đi sẽ chết nhưng vẫn cứ đuổi theo. Ta nói đúng không, Tiểu Linh!?”
“Cái này...” Tiểu Linh có chút chần chờ, hắn không biết phải nói như thế nào: “Tiểu Vũ cũng giống như thân nhân của ta vậy. Ta và Đường Tam coi em ấy như em gái của mình. Đương nhiên làm một người anh, chúng ta phải bảo vệ em gái của mình rồi!”
“Ta không tin!” Hồng Liên lập tức mở miệng châm chọc nói: “Các ngươi thực sự coi Tiểu Vũ là em gái của mình sao? Không thấy ra đi, giống tình nhân thì đúng hơn!” Lập tức Tiểu Linh có vài phần xấu hổ, Tiểu Vũ cũng theo đó đỏ mặt. Tình trạng này, Hồng Liên quyết định bám thật chặt không có buông tha: “Con thỏ nhỏ chết bầm. Vậy trong hai người đó cô sẽ trọn ai a?”
“Ta...” Tiểu Vũ nghe thấy vậy đỏ mặt không biết phải nói như thế nào. Dáng vẻ có chút ngập ngừng.
Lại nghe Hồng Liên đưa ngón tay lên uyển chuyển và nụ cười tràn đầy tò mò hỏi: “Lấy ví dụ nếu như nếu như hai người đó bị hai con mười vạn năm hồn thú bắt đi. Chúng chạy hướng hoàn toàn ngược nhau. Lúc đó, cô chỉ có năng lực cứu ra một người. Cô sẽ lựa chọn đi cứu Tiểu Linh còn là đi cứu Tiểu Tam?”
Nhất thời câu hỏi này làm cho Tiểu Vũ lập tức cúi đầu trầm mặc. Hai người thiếu niên này, nàng cũng ẩn ẩn cảm giác được tình cảm hai người dành cho mình. Ai cũng tốt với nàng nhưng Tiểu Vũ lựa chọn ai đây? Nàng thực sự không biết lựa chọn người nào. Người nào cũng đối tốt với nàng...
Tiểu Vũ thực sự rất hối hận, chỉ vì nhất thời quên thu liễm hơi thở của mình mà bị Nhị Minh phát hiện chạy tới gặp nàng. Nếu không phải nàng được Nhị Minh đưa đi, cũng không có phát sinh ra nhiều chuyện phía sau như vậy, Tiểu Linh cũng không bị thương nặng, Đường Tam bây giờ cũng sẽ không rơi vào trạng thái hấp thu hồn hoàn như vậy. Nhưng lúc này có nói gì cũng muộn rồi, chỉ có thể gửi hy vọng, mọi chuyện đều tốt.
Tiểu Linh nhìn về phía Đường Tam thở ra một hơi dài. Tiểu Vũ là người đầu tiên làm cho Tiểu Linh cảm giác được loại cảm xúc khác lạ. Cái loại cảm xúc này càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Tình cảm này so rằng không kém tình cảm của Tiểu Linh dành cho Tiểu Y chút nào. Bản thân Tiểu Linh cũng đã từng hỏi bản thân nếu như đặt vào trường hợp Tiểu Y và Tiểu Vũ đồng thời rơi vào nguy hiểm, hắn sẽ cứu ai trước. Tiểu Linh thực sự không biết mình sẽ lựa chọn cứu ai trước.
Lúc này trong đầu Đường Tam chỉ có một ý nghĩ. Tiểu Vũ, ta nhất định sẽ đi cứu ngươi. Chính nhờ có ý niệm này trong đầu, bất luận là thống khổ có lớn đến chừng nào đi chăng nữa, hắn cũng cố gắng hết sức chống đỡ, không cho tinh thần ý chí bản thân bị sụp đổ. Đến thời điểm sống chết trước mắt, bản lĩnh trụ cột của Đường Tam tu luyện từ nhỏ đã hiển lộ ra. Thân thể hắn vốn so với người cùng lứa bình thường cường tráng hơn rất nhiều, sau khi tu luyện nội công chánh tông Huyền Thiên công,lại càng trở nên dẻo dai hơn nữa.
Nếu cỗ năng lượng từ hồn hoàn của Nhân diện ma chu có ý thức, nhất định sẽ phát hiện, mỗi lần năng lượng bạo lệ của nó tựa hồ muốn đem thân thể Đường Tam phá tan, nhưng cuối cùng với sức dẻo dai của thân thể hắn, khiến cho nó không thể làm gì được. Mà trong mỗi lần gặp ngăn cản như vậy, năng lượng trong hồn hoàn ngược lại, laị bị thân thể Đường Tam hấp thu từng chút từng chút một, khiến cho nó không ngừng suy yếu đi.
Đường Tam bây giờ gặp phải vấn đề mấu hốt là sau khi hấp thu năng lượng của hồn hoàn, làm thế nào dung nhập được với Huyền thiên công và vũ hồn Lam Ngân Thảo. Mặc dù Lam ngân thảo thân hình nhỏ yếu, đối với lực lượng bên ngoài không hề có bài xích. Nhưng năng lượng hồn hoàn của Nhân diện ma chu lại vô cùng bá đạo, vũ hồn Lam ngân thảo dường như có chút không muốn hấp thu, chính quá trình xung đột giữa hai lực lượng này gây ra cho Đường Tam sự thống khổ đến cùng cực.
Xương cốt trên người Đường Tam lúc này bắt đầu rung động phát ra âm thanh, mặc dù không lớn nhưng khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách, phảng phất như cơ thể hắn tuỳ thời vỡ tan.
Bên ngoài lớp da, tràn ra một tầng huyết châu nhàn nhạt màu xám, theo quá trình hấp thu hồn hoàn. Năng lượng bên trong hồn hoàn đang lấy một loại phương thức cực kỳ cường ngạnh tiến hành tẩy cân dịch tuỷ đối với cơ thể Đường Tam, gây ra nỗi thống khổ kịch liệt mà người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi.
Rốt cục, trước ý chí kiên định của Đường Tam, các loại năng lượng trong cơ thể bắt đầu thoả hiệp, quá trình hấp thu chuyển thành quá trình dung nhập lẫn nhau. Huyết châu không còn tràn ra nữa, lông mày Đường Tam giãn ra vài phần, một tầng quang mang màu lam nhàn nhạt bắt đầu lặng lẽ từ trong cơ thể hắn tràn ra.
“Thằng nhóc này, ý chí không tệ!” Độc Cô Bác dùng hai tay ôm ngực, ánh mắt mang theo khen ngợi đối với Đường Tam: “Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua rồi. Bây giờ là quá trình chuyển hoá hồn lực. Thằng nhóc này vậy mà có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy, có thể đứng vững như thế trước hồn hoàn Nhân diện ma chu hai ngàn năm tu vi. Thật sự đáng khen!”
Nương theo quang mang màu lam được phóng thích, một cây lam ngân thảo bắt đầu xuất hiện sinh trưởng chung quanh thân thể Đường Tam, thể tích Lam ngân thảo cũng không có biến hoá gì lớn so với lúc trước có hai hồn hoàn. Ngược lại còn nhỏ hơn một chút,nguyên bản trước là màu lam đen giờ biến thành màu lam tím, đó là một loại dung hợp màu sắc,cũng không hề có hoa văn xuất hiện.
Lúc này, Lam ngân thảo đại khái lớn bằng hai ngón tay, so với trước kia bất đồng là, nó có màu sáng bóng, phảng phất như có một lớp men tráng trên thân, lập loè toả sáng. Bởi vì lực lượng Đường Tam mới tăng lên, có chút khống chế không được nên mới tạo thành tình trạng tràn hồn lực ra ngoài. Với tình huống thân thể Đường Tam, có thể khống chế được năng lượng này mới là kỳ quái.
"A" Mọi người ở đây cho rằng đại cục đã định, đột nhiên, lông mày vốn đã giãn ra của Đường Tam chợt nhíu lại. Trong miệng phát ra một tiếng hét thảm, thân thể đang khoanh chân ngồi bỗng rung động một trận kinh liệt, ngực nhô lên, cả nửa thân trên nhô lên, hình dáng kinh khủng làm cho mọi người sợ hãi.
Tiểu Vũ thấy được cảnh này thì nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt đỏ lên như tích xuất ra nước. Đôi môi hồng hơi mím lại, nàng lại lần nữa lâm vào thật sâu tự trách bản thân mình.
Nguyệt Thần nheo mắt lại: “Ân...” Đang lúc mọi người giật mình, đột nhiên, nương theo âm thanh của tiếng vải bị xé. Quần áo sau lưng Đường Tam trong nháy mắt bị xé rách. Mọi người trợn to mắt chứng kiến rõ ràng, từ sau lưng Đường Tam, hai bên của xương sống,mỗi bên có bốn cái nắm tay lớn nhỏ nổi lên. Âm thanh từ đôi môi ướŧ áŧ Nguyệt Thần vang lên: “Ngoại phụ hồn cốt!”
Lúc này Đường Tam phảng phất lại phải chịu một nỗi thống khổ vô cùng lớn, huyết châu lại từ dưới da tràn ra ngoài,toàn thân rung động kịch liệt. Ngay sau đó tám cái cục nhỏ vừa nổi lên chợt vỡ tan, kỳ dị hơn chính là, da lưng Đường Tam cũng không có co lại,rồi tám vật thể màu tím từ tám vết thương chui ra với tốc độ kinh người.
Sau khi tám cái cục nhỏ vỡ tan rồi lại mọc ra vật thể màu tím, Đường Tam cả người dường như buông lỏng, nét mặt giãn ra, nhưng thân thể vẫn tiếp tục rung động kịch liệt như cũ.
Mọi người nhìn kỹ lại, vật thể màu tím trong chớp mắt đã dài hơn một thước, hơn nữa với tốc độ kinh người như cũ, tiếp tục dài ra đến một thước rưỡi thì thoáng dừng lại một chút, rồi lại dài ra, giống như các đốt ngón tay vậy, từ khớp nối lại kéo dài ra theo nhiều hướng.
"Này, đây là…" Tám vật thể màu tím kéo dài đến quá ba thước mới ngừng lại. Toàn thân mỗi vật thể màu tím đậm, mặt ngoài nhìn qua cực kỳ sáng bóng, vị trí ở sát sau lưng Đường Tam thô và dày nhất, theo hướng ra ngoài từ từ nhỏ lại, cuối cùng giống như một mũi dùi sắc bén.
Vẻ mặt Hồng Liên biến thành kỳ quái: "Đó không phải là chân của Nhân diện ma chu hay sao?"
Nhìn Đường Tam, lại quay ra nhìn thi thể Nhân diện ma chu bên cạnh, mọi người giật mình phát hiện, vật thể xuất hiện sau lưng Đường Tam không khác gì chân của Nhân diện ma chu, chỉ có điều nhỏ hơn một chút, nhưng sáng bóng hơn, thậm chí còn toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Chuyện kỳ dị còn chưa có chấm dứt. Tám cái chân sau lưng Đường Tam kéo dài ra phía sau, bắt đầu dựng lên, bốn chân phía dưới chậm rãi cắm xuống đất, dĩ nhiên đem thân thể Đường Tam đang khoanh chân ngồi trên mặt đất nâng lên không trung. Lúc này Đường Tam giống như có tám cánh tay dài hơn ba thước, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Thân thể Đường Tam cuối cùng cũng ngừng rung động, quần áo trên người toàn bộ bị xé rách, dần dần, Lam ngân thảo chậm rãi quấn quanh cơ thể, tựa như một cái kén khổng lồ đem Đường Tam dấu bên trong, chỉ còn lại mấy cái chân chậm rãi động đậy để bên ngoài.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, sắc trời từ hắc ám từ từ trở nên sáng ngời, rồi lại từ sáng ngời trở nên hắn ám. Suốt mười hai canh giờ chờ đợi, mọi người đều uể oải không chịu nổi, nhưng cũng không ai dám phân tâm. Bọn họ chỉ có thể ….chờ đợi. Điều duy nhất làm cho bọn họ cảm thấy vui mừng là tám chân sau lưng Đường Tam thuỷ chung vẫn động đậy, biểu hiện có tính mạng.
Lam ngân thảo thon dài chậm rãi bung ra ngoài, dần dần lộ ra thân thể bên trong. Trên người Đường Tam bao trùm một tầng vẩy màu đen, theo Lam ngân thảo đang tản ra, lớp vảy này dần rơi xuống, lộ ra thân thể hắn bên trong, khiến cho mấy nữ nhân không khỏi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Tam lúc này trên thân không có một cái gì che đậy, toàn thân loã lồ, trên người toát ra một cảm giác cực kỳ rõ ràng, không phải là cảm giác khoa trương, nhưng lại tràn ngập cảm giác lực lượng. Dưới lớp da màu cổ đồng, mơ hồ có vầng sáng tử sắc luân chuyển, cả người lơ lửng trên không trung, hai chân lúc trước khoanh tròn giờ đã duổi ra.Cả người hắn tràn ngập một loại cảm giác tà dị.
"A" Tiếng rêи ɾỉ trước đó đúng là từ miệng Đường Tam phát ra, lúc này, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, trong đôi mắt lộ ra một mảnh mê mang. Bản thân Đường Tam cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ cảm giác được mình đã phải chịu một loại thống khổ cùng cực, niềm tin cứu Tiểu Vũ thuỷ chung vẫn chống đỡ giúp ý chí hắn, và khi sự thống khổ kịch liệt đột nhiên biến mất, thì một loại cảm giác sảng khoái khó có thể mô tả trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Thống khổ có thể chịu đựng, sau khi thống khổ qua đi, sảng khoái tới, Đường Tam cảm thấy rơi vào một trận buồn ngủ dữ dội. Khi hắn khôi phục ý thức thì đã thấy Tiểu Vũ đứng trước mắt quay lưng với hắn.
Trước mắt một mảnh mông lung, như là bị bao phủ bởi một tầng lụa trắng, các loại cảm giác dần dần trở lại trên người, thần trí cũng dần dần tỉnh lại, cảnh vật trước mắt Đường Tam từ từ trở nên rõ ràng hơn. Thân thể thoải mái không lời nào tả xiết, tựa hồ trong cơ thể mỗi một tế bào vui mừng nhảy múa, chỉ có sau lưng có chút ngứa ngáy, tựa hồ có cái gì từ sau lưng mình kéo dài ra phía sau. Hắn có thể cảm nhận được bùn đất ướŧ áŧ, cũng có thể cảm nhận được không khí chuyển động chung quanh. Nhưng Đường Tam lại mơ hồ phát giác, tựa hồ có cái gì thay đổi.
Hai vàng một tím, ba cái hồn hoàn cao thấp xoay vòng quanh thân thể Đường Tam. Cái hồn hoàn màu tím nhìn cực kỳ rõ ràng. Ánh sáng tím từ trong phát ra, khiến cho thân hình xích loã của Đường Tam trở nên càng thêm rõ ràng, mà lúc này toàn bộ Lam ngân thảo bên người Đường Tam đã biến mất, chỉ còn lại tám cái chân dài ba thước sau lưng hắn vẫn tồn tại như cũ.
“Sư đệ!” Một âm thanh ôn nhu rơi vào trong tai của Đường Tam: “Chúc mừng ngươi trở thành hồn tôn hơn nữa đạt được một khối ngoại phụ hồn cốt!” Tay Tiểu Linh mang theo một bộ quần áo choàng lớn đưa cho Đường Tam.
“Ngươi... ngươi....” Tiểu Vũ có chút ấp úng, đầu khẽ liếc nhìn về phía Đường Tam nói: “Ngươi không sao chứ? Ta... ta... đã trở lại rồi, đã làm ngươi có chút lo lắng!”
“Tiểu Vũ...” Thấy được Tiểu Vũ xuất hiện, khuôn mặt Đường Tam cực kỳ vui vẻ. Hắn cầm lấy chiếc áo phủ lên cơ thể mình quay ra nhìn Tiểu Vũ: “Ngươi... ngươi trở về là tốt quá rồi!”
“Không, là ta phải xin lỗi mọi người!” Tiểu Vũ lắc lắc đầu nhỏ: “Hại mọi người phải lo lắng!”
“Không...” Đường Tam lập tức lắc lắc đầu: “Là ta không có bản lãnh, không bảo vệ tốt ngươi."
“Khụ, khụ...” Tiếng ho khan đứt gãy cuộc nói chuyện hai người, người ho khan là Độc Cô Bác: “Được rồi, ngươi đã hấp thu thành công hồn hoàn thứ ba. Thằng nhóc Cát Tường cũng đạt được hồn thú khế ước, chúng ta cũng cần quay trở về học viện Thiên Địa. Lần này, ài...” Nói đến đây lão thở ra một hơi dài: “Các ngươi lại gặp phải hồn thú mười vạn năm thực sự là muốn mạng già của lão phu. Trở lại học viện Thiên Địa đi thôi!”
Lời nói Độc Cô Bác nói ra, tất cả đều đồng thuận. Họ cũng nhanh chóng trực tiếp khởi hành rời khỏi Tinh Đấu Sâm Lâm trở về học viện Thiên Địa. Chuyến đi này thực sự đối với họ nói thật sự hơi quá bất ngờ và bồi hồi. Bồi hồi đến mức làm cho tâm lý bọn họ trấn động mạnh.