Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 710: Một tế bào

Thượng Quan Ngưng vừa khóc vừa cười: “Cái đứa bé này, nó chắc chắn sẽ gọi, nhưng lại vố ý không gọi em, thật là làm em tức chết! Hôm nay bị em lấy mất vỏ đạn cho nên mới chịu mở miệng, đúng là quỷ tinh quỷ tinh!”

Cảnh Dật Thần cười đem cô và Cảnh Duệ đều ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó cách Cảnh Duệ hôn vào đôi mắt của cô: “Đồ ngốc, em cùng đứa nhỏ mới chín tháng tuổi phân cao thấp lagm gì, con trai thông minh như vậy, em phải vui mới đúng. Tính tình này của nó khẳng định là giống anh. Không thích nói nhiều, về sau chúng ta chậm dãi dạy dỗ, sẽ làm cho nó thích nói chuyện."

Cảnh Duệ căn bản mặc kệ cha mẹ đang nói cái gì, bé còn đang nỗ lực đoạt lại viên vỏ đạn kia. Bé vội đến mồ hôi toát đầy đầu, trong lòng rất bất mãn, hai người có thể đưavor đạn cho con chơi một chút rồi ân ái có được không?

Trên thực tế, Cảnh Duệ không có khả năng nói cho cha mẹ nghe hiểu.

Bé cho dù thông minh, thì cũng chỉ là trẻ con mà thôi.

Chỉ là bé là con trai, trời sinh đã không thích những món đồ chơi nữ tính, bé trời sinh đã thấy hứng thú với súng ống, đạn dược, nhưng hiện tại bé còn chưa rõ mấy thứ này rốt cuộc là dùng làm gì.

Cảnh Dật Thần dạy bé tất cả đồ vật, đều phù hợp với yêu thích của một bé trai. Mà Thượng Quan Ngưng dạy dỗ toàn cái phù hợp với bé gái.

Cho nên Cảnh Duệ mới càng ngày càng thích cha, không theo mẹ nhiều.

Nhưng bé có thể nói nhung lại không chịu nói ra.

Cái này có lẽ thật sự là do gien di truyền, Cảnh Trung Tu không thích nói chuyện nhiều, Cảnh Dật Thần cũng giống vậy, trừ khi nói chuyện với Thượng Quan Ngưng thì mới nói rất nhiều, còn đâu đối vơai người khác đều rất lãnh đạm, tích tự như kim.

Cảnh Dật Thần nhìn thấy vợ rơi nueowsc mắt, đau lòng không thôi, lập tức vỗ mông nhỏ của bé rồi giáo huấn: “Mau kêu mẹ đi, bằng không hôm nay không được ăn cơm! Cũng không cho chơi viên đạn, súng lục cha cũng tịch thu!"

Cảnh Duệ lập tức đáng thương kêu: “Mẹ mẹ, muốn!”

Thượng Quan Ngưng nín khóc mỉm cười, cô xoa xoa cọ cọ khuôn mặt nhỏ của con, cầm vỏ đạn đưa cho bé: “Cho con, thế nào mà phải có chỗ có lợi thì con mới gọi mẹ, thật là nuôi không nổi con!"

Cảnh Duệ nhận được được viên đạn liền rất vui vẻ, cười hô vài tiếng “Mẹ mẹ", làm cho tâm Thượng Quan Ngưng đều hóa đá.

Cô đương nhiên không có khả năng thật sự tức giận với con trai mình, con mới lớn chút xíu. Cái gì cũng chưa hiểu, cô về sau sẽ chậm dãi dạy bé, là cho bé càng thêm thông minh và lợi hại hơn.

Đương nhiên, có lẽ với chỉ số thông minh của cô thì chỉ có thể dạy đến khi Cảnh Duệ được vài tuổi mà thôi, về sau việc giáo dục khẳng định đều phải giao cho Cảnh Dật Thần.

Cô chỉ cần chăm sóc tốt thân thể cho con, đảm bảo dinh dưỡng cân đối cho bé. Làm cho bé khỏe mạnh vui vẻ lớn lên.

Bất quá, trải qua chuyện này, Thượng Quan Ngưng cũng thay đổi phương pháp giáo dục con, cô tuy rằng vẫn coi bé như một đứa nhỏ. Nhưng sẽ chú trọng bồi dưỡng hứng thú yêu thích của bé, chứ không phải chỉ đơn thuần là lấy món đồ chơi dỗ bé.

Đã được chín tháng rồi, cũng nên cai sữa.

Thượng Quan Ngưng cai sữa cho con rất dễ dàng, Cảnh Duệ cũng không kén ăn, đối với việc không có sữa mẹ uống, bé một chút cũng không quấy.

Nhưng thật ra Cảnh Dật Thần rất bất mãn, anh cảm thấy chính mình về sau phúc lợi cũng không còn, việc này làm anh không vui vẻ cho lắm!

Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, ban đêm, ở trong l*иg ngực anh chê cười anh: “Sao anh còn không hiểu chuyện bằng con? Con không có ăn liền lẳng lặng ăn khác đi, còn anh lại không chịu dừng, thật mất mặt!”

Cảnh Dật Thần một chút cũng không cảm thấy mất mặt, hợp tình hợp lý nói: “Anh đây là đau lòng cho vợ mình, có cái gì mà mất mặt, cho em một người chồng hút sữa miễn phí lâu như vậy, em phải nên khen thưởng anh chứ!"

“Như thế nào còn muốn thưởng, em không đòi tiền của anh là tốt rồi!” Thượng Quan Ngưng khanh khách cười không ngừng, cô cảm thấy cùng Cảnh Dật Thần đấu đấu võ mồm cũng rất thú vị, anh luôn có một đống đạo lý lớn.

“Đòi tiền không có, tiền của anh đều ở trong tay người phụ nữ nào đó, cô ấy vắt chày ra nước, anh rất ngèo. Bất quá, anh không có tiền nhưng lại còn tấm thân này, em có thể cho anh…… ngủ cùng, thế nào?”

“Không được, em bị lỗ.”

“Sao lại như vậy được, anh lớn lên đẹp trai như vậy, em rất có lời!”

Anh nói, không khỏi phân trần liền đem Thượng Quan Ngưng đè ở dưới thân, cười nhẹ cởϊ qυầи áo của cô: “Bảo bối, con trai đã mau đã lớn như vậy, chúng ta có phải nên suy xét sinh thêm một đứa con gái?”

Da thịt Thượng Quan Ngưng dán vào người anh, trên người như là bị anh đốt lửa, nóng lên. Hiojng nói cucng không tự giadc mà vũ mị hơn rất nhiều: "Nói bừa, con còn bé như vậy, trước tiên phải nuôi bé lớn rồi lại nói...."

“Ngô, như vậy cũng không tồi, nếu không phải thời gian rất lâu mới không thể đυ.ng vào em……”

……

Cuộc sống gần đây của Triệu An An làm cô rất hài lòng.

Những người trong trường học xem cô không vừa mắt thì cô cũng xem bọn họ không vừa mắt, tất cả đều bị cô tìm cớ trừng trị một lần.

Cô nắm quyền, chỗ dựa lại đủ mạnh, đem đám người gây sự thu thập tất, nhưng không có ai dám trả thù.

Hiện tại Trong trường học cô nói một thì không có hai. Không có một ai dám cãi lại cô.

Việc này làm cho cô ẩn ẩn hiện lên khí chất của một đại vương.

Cách sử lý công việc cô đều đã học, hiện tại mặc dù không có người trợ thủ mà Cảnh Dật Thần tìm cho cô, thì cô cũng có thể ứng phó các loại trường hợp lớn bé.

Triệu lão phu nhân còn cố ý tìm cho cô một giáo viên dạy lễ nghi, những lễ nghi chuyên môn cô đều đã nắm được.

Triệu An An trước kia sao có thể kiên nhẫn học lễ nghi, cô đều là thích tùy tiện ngồi xuống đất.

Hiện tại cô lại cảm thấy học cái này rất hữu dụng, ít nhất lấy ra hù dọa người cũng không tồi, ngẩng mặt đứng vững ở chỗ đó., cao lãnh, rất có phong thái của một giáo viên!

Hai tháng học tập, ngôn ngữ, cử chỉ của Triệu An An đều đã hoàn mỹ đến nhìn không ra sai sót gì.

Cô rất thông minh, trước kia chỉ là không chịu học tập mà thôi. Hãy tìm đọc trang chính ở { TRUMTRUYE N. C O M }

Hiện tại bị buộc phải làm, cô chỉ có thưer liều mạng nhỏ để bù lại chi thức.

Đương nhiên, trừ công việc rất thuận lợi, thì tình cảm cũng rất ổn định.

Cô và Mộc Thanh vẫn duy trì một sự cân bằng, cô không đề cập tới gả, cậu cũng không đề cập tới cưới, hai người như là bạn tốt, lại như là tình nhân, ngẫu nhiên sẽ có một chút hành động thân mật, nhưng không tiến thêm bước nào.

Cô vẫn hai ngày đi làm kiểm tra một lần, đương nhiên những lần kiểm tra sau đều không toàn diện và tỉ mỉ nhue lần đầu tiên, mỗi lần thời gian cũng không dài.

Chẳng qua, tháng trước Mộc Thanh tựa như đã lấy ra cái gì đó ở trong thân thể cô, lúc ấy cả người cô đều được gây tê, cụ thể là gì cô cũng không rõ.

Cô chỉ cho rằng, Mộc Thanh lấy tế bào của cô làm phân tích mà thôi.

Triệu An An đương nhiên không biết, Mộc Thanh quả thật lấy tế bào của cô, chẳng qua cái tế bào này có chút đặc biệt, nó có thể kết hợp với tế bào của hắn, phát dục tạo thành phôi thai, cuối dùng sẽ phát triển thành một tế bào trứng trẻ con.

Tháng này, thời điểm rút trứng ở phao dịch lại đến.