Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngay tại Trình Thi Đồng cho rằng Cố Ninh Thư sẽ không mở miệng, thanh âm anh trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm chạp vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Như thế nào theo??"
"Ách..."
Cái này...
Vấn đề theo như thế nào này...
Kỳ thật cô cũng không có nghĩ tốt...
Trình Thi Đồng có chút xấu hổ hướng
Cố Ninh Thư cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua cảnh sắc trước mắt mình, a...... Áo tắm trên người
Cố Ninh Thư đã rộng mở hơn phân nửa.
Đại khái là đầu óc trong khoảng thời gian ngắn chập mạch, Trình Thi Đồng vậy mà ở thời điểm chính mình còn không có phản ứng kịp, đầu ngón tay đã trực tiếp ****
"Ti..." Cố Ninh Thư nhịn không được hút một ngụm
khí lạnh.
Cái gia hỏa kia.... Quả thực chính là đủ loại quạt gió đốt lửa.
Ánh mắt Cố Ninh Thư nháy mắt tối sầm, cánh tay anh thon dài vòng tại vòng eo mảnh khảnh Trình Thi Đồng, tại lúc cô còn không có phản ứng kịp đã cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô, lẩm bẩm nói: "Là muốn để cho anh như vậy... Theo em sao??"
"Ưʍ..." Trình Thi Đồng mở to hai mắt nhìn, nhìn Cố Ninh Thư đột nhiên tiếp sát
trước mắt, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện môi liền đã trực tiếp bị cánh môi anh mềm mại chắn. Lưỡi Cố Ninh Thư trắng mịn như cá gặp nước trực tiếp bơi vào giữa môi và răng của cô, đầu lưỡi ngựa quen đường cũ ôm lấy đầu lưỡi của cô, nhẵn nhụi mà ôn nhu hôn lên.
Trình Thi Đồng cảm thấy đầu chính mình lại có chút hôn mê, mỗi một lần Cố Ninh Thư ôn nhu như vậy hôn chính mình, dù sao vẫn coi như có một đạo điện lưu lan khắp toàn thân, tay chân mềm cơ hồ cũng không có thể chống đỡ chính mình, chỉ có thể nửa dựa trên thân anh, mới không còn ngã xuống đất.
Mà hiện tại, mùi hương riêng biệt trên người anh quay xung quanh cô, cái bàn tay ấm áp mà thon dài kia, ở lúc cô
lơ đãng từ trên cái eo thon nhỏ của cô dời lên ngực của cô, lại theo da thịt bóng loáng một đường lên trước, mãi đến đυ.ng chạm ****
"Uh`m..." Từ từ hơi thở của cô toát ra một tiếng hừ nhẹ nhàn nhạt, da thịt toàn thân cô đều đã giống như bị đốt, kịch liệt mà nóng bỏng, chỉ có đυ.ng chạm của anh mới có thể để cho cô cảm thấy dễ chịu một chút.
Cố Ninh Thư thoáng dùng lực đẩy một phen, liền đem Trình Thi Đồng hoàn toàn áp ở trên chăn trắng tinh sau người, tóc dài đen tuyền có chút hỗn độn rối tung trên chăn, đôi mắt tràn đầy sương mù nhìn anh, hai tay mảnh khảnh vòng cổ của anh, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Ninh Thư đem một đám nụ hôn nóng bỏng khắc ở sau tai cùng xương quai xanh chính mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh...Anh đây là đang làm sao a??"
" Không phải em mới vừa nói muốn anh theo em sao??" Ngón tay Cố Ninh Thư
thon dài nhẹ nhàng đẩy tóc dài đen tuyền
ra, da thịt trơn bóng nhất thời hiện ra ở trước mắt, hương thơm quen thuộc trên người cô, nhiều năm qua như vậy vẫn như có như không quanh quẩn ở bên người.