Editor: Quỳnh Nguyễn
"..." Ánh mắt Cố Ninh Thư vẫn nhìn nơi khác như cũ, thanh âm có chút khẩn trương hướng Trình Thi Đồng nói: "Đừng náo loạn, em mau thay quần áo."
"Ai nha, em nói thật sự a...." Trình Thi Đồng nhìn bộ dáng
anh thẹn thùng, nhịn không được đã nghĩ đùa anh, cô vươn hai tay ra, ôm eo Cố Ninh Thư, sau đó dùng mặt mình cọ xát ngực của anh nói: "Mới như vậy anh cũng đã mặt đỏ, vậy tối hôm nay chúng ta ngủ ở trên một cái giường, anh làm sao bây giờ a."
"..."
Toàn thân Cố Ninh Thư cứng đờ, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại Trình Thi Đồng đầy cõi lòng.
Trước kia anh cũng không phải không có ôm qua Trình Thi Đồng, nhưng mà khi đó tất cả mọi người mặc áo khoác, ôm lấy cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà trước mắt không giống nhau a, Trình Thi Đồng cô...Áo nửa người trên đều không có mặc, anh cũng chỉ là bọc một áo tắm mà thôi, huống chi vừa rồi một đường trên đường khách sạn, dây lưng áo tắm của anh cũng có chút lơi lỏng, ngực nơi đó lộ một khối lớn làn da.
Chỉ là anh vốn là là nam sinh, ngực lộ ra một khối lớn như thế cũng không có quan hệ gì, cho nên đoạn đường này anh căn bản là không quản dây lưng áo tắm kia.
Nhưng mà trước mắt, anh cùng Trình Thi Đồng trong lúc đó, mặc dù còn có một chút vải dệt áo tắm cách ở giữa hai người, nhưng mà mảnh đất trung gian kia cái gì đều không có.
Làn da trơn mềm mềm mại của cô liền như vậy trực tiếp dán trên da anh, mang theo một tia cảm giác ấm áp, giống như một trận lửa, nháy mắt đưa cả người anh thiêu đốt.
Cả người Cố Ninh Thư giằng co, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt.
"Ai??Anh như thế nào không nói a??" Trình Thi Đồng đem đầu mình dán trên ngực Cố Ninh Thư, nghe tiếng tim đập rất nhanh trong l*иg ngực của anh, nhịn không được cố ý đùa anh nói.
"..." Cố Ninh Thư không nói lời nào.
"Em hỏi anh tối hôm nay làm sao bây giờ a?" Đầu Trình Thi Đồng cọ xát trên người anh nói: "A... Đúng rồi, đã quên nói cho anh, từ nhỏ đến lớn em vẫn đều có thói quen ngủ lõa ( không mặc gì) a...."
"..."
Thân thể Cố Ninh Thư càng cương rồi.
"Không chỉ có có thói quen ngủ lõa, mà lúc đi ngủ em còn thích ôm gấu Teddy trên giường, nhưng mà lần này ra ngoài ngoạn chơi, em không có đem gấu Teddy mang tới." Trong thanh âm Trình Thi Đồng cố nén cười hướng tới Cố Ninh Thư nói: "Vậy anh không ngại buổi tối em ôm anh ngủ đi??"
"..."
Cố Ninh Thư... Triệt để hóa đá rồi.
"Ai?? Vì sao anh không nói??" Trình Thi Đồng đợi hồi lâu đều không có nhìn thấy Cố Ninh Thư trả lời chính mình, liền nhịn không được ngẩng đầu lên hướng tới anh nhìn lại, này vừa thấy mới phát hiện trên gương mặt trắng nõn tuấn tú đã hồng sắp nhìn không ra màu sắc ban đầu rồi.
Đôi mắt Cố Ninh Thư cụp xuống, trong đôi mắt thâm thúy kia, ảnh ngược bóng dáng Trình Thi Đồng nho nhỏ như hoa đào nở rộ tháng ba, đóa hoa bay lả tả rơi
đầy trời, có một cái cô gái áo trắng hơn tuyết chậm rãi mà qua.
Trong lúc này Trình Thi Đồng không khỏi nhìn đôi mắt anh có một chút xuất thần.
Hai người bọn họ liền nhìn hồi lâu như vậy, Trình Thi Đồng đột nhiên hướng tới Cố Ninh Thư toát ra một câu: "Cố Ninh Thư, anh liền đi theo em đi..."
"..."
"..."
Cô vừa dứt lời, bên trong phòng nháy mắt liền an tĩnh lại, an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ hai người bọn họ.