Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 120: Chiến giáp trong truyền thuyết 7

Một chiếc váy dài màu trắng, đôi mắt Cố Mạn Nhu quyến rũ lóe lên chấm chấm ý cười, tóc quăn dài màu nâu mang theo một chút lười biếng xõa sau người, mặt trái xoan tinh xảo, tướng mạo kia, càng là có mấy phần rất giống Cố Kinh Thế.

Chính là vưu vật trời sinh, trong giọng của Cố Mạn Nhu đều là mang theo vài phần ý cười, nghe cũng làm xương người ta đều tê dại theo.

"Kinh Thế, nghe nói huấn luyện kết thúc, sao nào, lớp C biểu hiện tốt không?" Nếu như người lớp C ở đây, nhìn thấy Cố Mạn Nhu và Cố Kinh Thế đối thoại, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.

Không nghĩ tới người hướng dẫn lớp bọn họ, lại quen biết với Cố Kinh Thế.

Không chỉ quen biết, Cố Mạn Nhu trước mắt, chính là chị gái của Cố Kinh Thế.

Chỉ có điều, phần lớn người trong học viện Huyễn Vũ, cũng không biết thân phận thực sự của Cố Mạn Nhu, còn tưởng rằng Cố Mạn Nhu chỉ là người hướng dẫn lớp có tướng mạo xinh đẹp, tính cách ôn hòa.

"Lớp C, rất tốt." Cố Kinh Thế suy nghĩ một chút, đưa ra một đáp án như thế.

Cố Mạn Nhu rất ít khi nghe được Cố Kinh Thế khen người, cô là chị của Cố Kinh Thế, biết lớp C có thể có được tán thưởng như vậy, đã là rất hiếm có rồi.

"Xem ra lời đồn là sự thật, bọn nhỏ lớp C, vốn đều là bảo thạch chưa được đánh bóng, chị cũng nghe nói bọn họ biểu hiện không tệ, đợi đến khi bọn họ trở về, chị phải cố gắng khen thưởng bọn họ." Cố Mạn Nhu cười nói.

"Chị. Chị tìm em có chuyện gì khác sao." Hiểu rõ Cố Mạn Nhu, Cố Kinh Thế biết Cố Mạn Nhu khẳng định không phải là bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này mới gọi điện thoại cho anh.

Bị Cố Kinh Thế nhìn thấu tâm tư, Cố Mạn Nhu cười, "Ông nội gần đây vẫn nói, bảo em mang theo Bạch Vũ Tâm tiểu thư, trở về cùng ăn một bữa cơm."

"Không muốn." Không chút nghĩ ngợi liền từ chối, đáy mắt Cố Kinh Thế nổi lên một chút hàn ý, "Giúp em chuyển lời cho ông già, ông ấy thích Bạch Vũ Tâm, thì tự ông ấy cưới, em sẽ không kết hôn với người phụ nữ kia."

"Kết hôn với Bạch Vũ Tâm, chị và ba mẹ đều biết em không thích, chúng ta cũng đều phản đối việc hôn nhân này, vợ gì đó không quan trọng, mấu chốt nhất chính là em phải thích mới được. Nhưng em dù sao cũng phải tìm một nửa kia ưu tú, mới thật sự lấp được miệng ông nội." Quan hệ của Cố Kinh Thế và Cố lão gia từ trước đến giờ không tốt, Cố Mạn Nhu cũng không coi trọng Bạch Vũ Tâm, nhưng Cố Kinh Thế từ trước đến giờ không sa vào nữ sắc, bọn họ cũng có chút nóng nảy.

"Nói chung, em sẽ không kết hôn với Bạch Vũ Tâm." Cố Kinh Thế tùy ý qua loa nói.

Nhìn Cố Kinh Thế, Cố Mạn Nhu trầm mặc một chút, sau đó hiếu kỳ nháy mắt mấy cái, "Kinh Thế, có phải em có người mình thích?"

Vốn muốn trực tiếp nói không có, nhưng Cố Kinh Thế còn không há mồm, bóng người Thiên Lạc liền lập tức hiện lên trước mắt Cố Kinh Thế.

Ánh mắt rất kịch liệt rung chuyển một hồi, tuy rằng trên mặt Cố Kinh Thế không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng vẫn là mạnh mẽ dao động.

Trong đầu là bóng người Thiên Lạc, Cố Kinh Thế biết rõ ràng Thiên Lạc là đàn ông, lại không cảm thấy phản cảm...

"Trời ạ! Thật sự có à, Kinh Thế, không nghĩ tới em bình thường khó hiểu như thế, lại như thế nhanh đã có người mình thích!" Cố Mạn Nhu chưa từng thấy em trai mình hoảng loạn như vậy, quả thực như phát hiện được đại lục mới, hai mắt phát sáng, "Ai vậy ai vậy, là ai vậy?"

"Không có ai." Cố Kinh Thế lập tức khôi phục bình tĩnh, "Chị, em có chuyện muốn nhờ chị."

Cố Kinh Thế lại nhờ mình, vậy thì càng hiếm có.