Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 119: Chiến giáp trong truyền thuyết 6

Biết mình nợ Cố Kinh Thế một ân tình rất lớn, nhưng Thiên Lạc nghe xong lời này vẫn không khỏi cảm thấy cao hứng.

Đáy mắt đen kịt nổi lên một chút mừng rỡ, Thiên Lạc cúi đầu nhìn vòng đen trên cổ tay mình, nhếch miệng lên nở nụ cười vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt Thiên Lạc như thế, ánh mắt Cố Kinh Thế cũng là từ từ trở nên sâu thẳm một chút.

"Thiên Lạc, còn có chuyện liên quan tới mẹ cậu." Cố Kinh Thế mắt thấy Thiên Lạc mang theo vài phần kích động ngẩng đầu, lập tức nói với Thiên Lạc, "Hiện nay mà nói, thông qua các cách phù hợp, vẫn không có tin tức của mẹ cậu, tiếp đó, tôi đã thông qua các phương thức khác, đi tìm tung tích của mẹ cậu, cậu còn cần kiên trì chờ đợi trong một thời gian ngắn."

Cũng biết chuyện này không vội vàng được, thế nhưng Thiên Lạc vẫn còn có chút hiếu kỳ, "Những phương thức khác là phương thức gì?"

"Muốn có được tin tức, không nhất định phải đi đường chính đạo mới thu được." Cố Kinh Thế nhàn nhạt đáp lại.

Thiên Lạc cũng là lập tức liền rõ ràng.

ý định của Cố Kinh Thế, chính là loại hình như chợ đêm.

Nơi như thế này, kiếp trước Thiên Lạc cũng thường thường tới, chỉ có điều, không biết chợ đêm của thế kỷ 50 này, và chợ đêm của thế kỷ 21, có gì khác nhau?

Nghĩ như thế, Thiên Lạc cũng là nhiều hơn mấy phần hứng thú.

"Cảm ơn Cố thiếu tướng, có tin tức gì, hi vọng Cố thiếu tướng ngầm thông báo cho tôi, huấn luyện đã kết thúc, tôi và Cố thiếu tướng cũng không có cơ hội chạm mặt, đây là số điện thoại của tôi, có tin tức, Cố thiếu tướng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Thiên Lạc nói như thế, đưa số điện thoại của mình cho Cố Kinh Thế, "Thiếu tướng còn chuyện gì khác không?"

Hiện tại điện thoại cực kỳ cao cấp, chỉ nhỏ bằng bông tai, có thể trực tiếp sử dụng ánh sáng cảm biến để chiếu giao diện hoạt động, cực kỳ thuận tiện.

"Ân." Cố Kinh Thế nói như thế, ngẩng đầu nhìn mắt Thiên Lạc, hơi trầm ngâm, "Không còn, cậu có thể đi trở về."

Lập tức xoay người rời khỏi, Thiên Lạc nhanh chân đi về hướng cửa phòng.

Mà nhìn xem bóng lưng Thiên Lạc, trong con ngươi sâu thẳm của Cố Kinh Thế mang theo tâm trạng khó hiểu, trước sau đều không dời tầm mắt của mình đi.

Mãi đến tận khi Thiên Lạc rời khỏi đóng cửa lại, Cố Kinh Thế mới thở ra một hơi thật dài.

Nghe được lời vừa nãy của Thiên Lạc, Cố Kinh Thế mới nhớ đến, hôm nay trụ sở huấn luyện liền triệt để kết thúc, Thiên Lạc phải về trường học mình, anh không có cách nào gặp lại được Thiên Lạc.

Chỉ nghĩ tới đây, Cố Kinh Thế liền thoáng cảm thấy khó chịu đập vào tim.

Đã ý thức được mình thích ở cùng Thiên Lạc, loại cảm giác kia khiến người ta không khỏi thả lỏng, đúng là rất khiến người ta mê luyến.

Vì vậy, Cố Kinh Thế hiện đang nghĩ đến mình rất nhanh sẽ không có cách nào thường xuyên gặp được Thiên Lạc, trong lòng liền không khỏi nhiều hơn mấy phần bất mãn.

Cố Kinh Thế ý thức được, anh đã không cách nào nhịn được không thể nhìn thấy Thiên Lạc.

Biết rõ ràng Thiên Lạc là đàn ông, lại vẫn không nhịn được.

Biết mình không phải thích đàn ông, Cố Kinh Thế để ý, chỉ là Thiên Lạc, mặc kệ là nam hay nữ.

Trong lòng nghĩ như thế, Cố Kinh Thế cũng là hiểu rõ.

Mà ngay lúc Cố Kinh Thế muốn tìm biện pháp tiếp tục chờ ở bên cạnh Thiên Lạc, trên bàn của anh bỗng nhiên nhảy ra một cửa sổ trò chuyện, mặt trên viết là Cố Mạn Nhu.

Nhẹ nhàng nhíu mày, Cố Kinh Thế ấn xuống nút gọi.

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp liền xuất hiện trên giao diện cuộc gọi.