Beta: Stuki^^
Chỉ có trên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi, cùng hô hấp to trầm rõ ràng, mới biết được hiển nhiên hắn cũng không có bình tĩnh như vậy.
Cô bị buộc ngồi trên người của hắn, tư thế như vậy, để cho cái vật nóng bỏng cứng rắn cứ như vậy để ở giữa chân của cô, liếʍ, liếʍ, để cho cô ngay cả thần kinh đều đang khó chịu.
Cái luồng nhiệt kia cũng càng mãnh liệt.
Trì Hoan ngước đầu, cô cảm giác mình muốn điên rồi.
Trong đầu chỉ còn lại một cái ý niệm, hắn không phải là muốn làm, không phải là muốn mình, vậy hắn vẫn còn chậm chậm từ từ làm cái gì.
Ngón tay của Trì Hoan càng dùng sức siết quần áo hắn, khớp xương hiện lên.
Giọng nói nam nhân trầm thấp mập mờ trong hô hấp vang lên, mang theo điểm hỏi thăm ý: ” Rất khó chịu?”
Hắn còn có mặt mũi hỏi cô có phải hay không khó chịu?
Trì Hoan giận đến huyết áp dâng cao, tức giận mắng: ” Anh muốn làm liền làm, chậm chậm từ từ có phải là đàn ông hay không?”
Hắn nhíu mày một cái, bởi vì câu có phải là nam nhân hay không kia.
Nhưng gương mặt đẹp trai lại càng lạnh lùng bình tĩnh nói: ” Em nói không muốn, anh cũng không bắt buộc em.”
Trì Hoan lúc này mới biết, câu kia không bắt buộc mình là ý gì.
Tại sao lại có tên đàn ông vô sỉ như vậy.
Tên đàn ông này trong mắt cô từng là người thanh tâm quả dục, chính nhân quân tử, khi hắn làm hộ vệ cho cô trong suốt ba năm, cô vẫn cho rằng hắn là cái chính nhân quân tử, cho dù là sau khi hắn cưỡng chiếm mình… Cô cũng không có giao động nhận thức này bao nhiêu.
Nước mắt toát ra, vừa ủy khuất lại khó chịu: ” Cái này mà không kêu cưỡng bách? Anh cường hôn em, xé quần áo của em còn sờ tới nơi của em, cái này gọi là không bắt buộc?”
“Anh chỉ đáp ứng không bắt buộc em theo anh làm! ” hắn vừa nói, gương mặt đẹp trai hướng gân về phía Trì Hoan, Trì Hoan muốn lui về phía sau, thắt lưng lại bị bấu vào, tay Mặc Thời Khiêm nắm lấy cằm của cô, nhích thân đến, mổ lấy, hôn, lại tiến đến sau tai của cô, giọng nói đầu độc thần kinh của cô, vội vàng hấp dẫn, ưu việt dẫn dụ, lại thật giống như mang theo mấy phần ăn nói khép nép thỉnh cầu: ” Trì Hoan, cho anh, có được hay không?”
Thần kinh Trì Hoan căng thẳng có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Cô không chịu nổi thanh âm như vậy, thật giống như nghe một chút liền có thể làm cho cô mềm lòng.
Cắn môi, Trì Hoan chịu đựng không có lên tiếng, vừa không nói có thể, cũng không nói không thể.
Hắn bấu hông của cô, hướng l*иg ngực của mình dựa vào môi dán lỗ tai của cô, thật trầm thấp: ” Có được hay không, hửm?”
Trì Hoan ở trong ngực của hắn gần như muốn co rúc.
Hắn không bắt buộc cô lầm với hắn, nhưng căn bản hắn dùng thủ đoạn buộc cô gật đầu.
” Anh đừng hôn nữa. ”
Trì Hoan biết thật ra hắn nhịn rất khổ cực, hoặc có lẽ là, so với hắn cô nhịn càng khổ cực nhiều hơn, chẳng qua là so với cô hắn có thể nhịn mà thôi, Trì Hoan thậm chí hoài nghi gã này vì buộc mình gật đầu, có thể nhịn đến làm bản thân hắn nổ tung tại chỗ.
Nếu có thể nhịn… Tại sao không nhịn một chút liền đi qua, còn kéo theo cô.
Thân thể trống không đáng sợ, giống như đêm đó ở quán rượu Ôn Hải uống thuốc, thậm chí không nhịn được nghĩ muốn chủ động đi cọ hắn.
Cách tầm mắt mơ hồ, Trì Hoan thấy hắn căng thẳng đến mức tận cùng, cùng lửa cháy tròng mắt đen, quỷ thần xui khiến, thần kinh cô mềm nhũn, ngửa mặt lên đem môi hôn lên cái cằm của hắn.
Cô ngồi vào chỗ trên người của hắn, tư thế như vậy, khiến cho vừa mới bắt đầu liền tiến vào địa phương không sai biệt lắm sâu nhất.
Trì Hoan đứt quảng ô một tiếng, nước mắt lập tức xông ra, cúi đầu liền cắn lấy bả vai Mặc Thời Khiêm.
Nhu cầu của Mặc Thời Khiêm rất mãnh liệt.
Lần này Trì Hoan chân chân thật thật thanh tỉnh cảm nhận được.
Nhất là kỹ xảo tiến bộ rõ ràng, một lần so với một lần trước càng thuần thục.
Đầu tiên là ở thư phòng làm một lần, xong chuyện hắn ôm lấy cô đi phòng ngủ, kết quả một đường hôn, Trì Hoan lại bị ấn vào trên ghế sa lon.
Trì Hoan thật sự là sợ cái kia như lang như hổ sức lực của hắn, đẩy bộ ngực của hắn buồn bực nói ” Mặc Thời Khiêm anh đủ rồi, chính anh nói ngày mai còn phải đi làm, bây giờ trễ lắm rồi.”
Hắn nắm cằm của cô liền hôn lên: ” Mỗi tuần một đêm, ở trên giường nghe anh nói,hả?”
Đây là…
Hắn đáp ứng cô yêu ở dưới đất.
“Đây không phải là trên giường!”
Hắn nheo mắt lại thâm thúy, ách thanh mà cười: ” Cho nên bây giờ anh cũng không nghe em nói cái gì, chẳng qua là cho em chuẩn bị tâm lý thật tốt, chờ lát nữa chính là trên giường.”
Trì Hoan “…”
Sau đó, hắn quả nhiên đem cô ôm trở về trên giường.
Nếu như nói sau lần ở thư phòng cô chỉ là có chút mệt mỏi, liền với sự giày vò hai lần sau, cô đã sức cùng lực kiệt, một khắc trước khi bị ném lên giường, Trì Hoan gắt gao vòng cổ của hắn, qua loa nói:” Bẩn chết, không cho phép làm bẩn chỗ em ngủ!”
Trong ánh trăng mờ mịt, hắn tựa hồ là cười một cái.
Thật sự là hắn không có đưa cô đặt lên giường, mà là ——
Ngược lại, hắn ngả ra đệm nghỉ bên giường.
Cho đến đêm khuya, Trì Hoan khóc kể cầu xin tha thứ nửa giờ, hắn mới xem như bỏ qua cho cô.
… …
Buổi sáng ngày thứ hai.
Thật là cứng, thật là cứng, thật là cứng.
Ánh mắt Trì Hoan còn không có mở ra, gương mặt trước nhíu thành một đoàn, chỉ cảm giá cho tới bây giờ mình không ngủ qua giường cứng như thế.
Ý thức chảy trở về, toàn thân đều là đau nhức.
Trì Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thật giống như trần nhà biến hóa, sau đó mới cảm giác ngang hông bị món đồ gì đó đè.
Cô cúi đầu, sau đó nghiêng đầu, đột nhiên, mặt anh tuấn của Mặc Thời Khiêm nhảy vào tầm mắt của cô.
Cô ngồi dậy một chút, mỏi eo đau lưng, chuyện tối ngày hôm qua cũng tràn vào trong đầu.
Cắn môi, nhìn trên người hắn đầy vết cào còn mới, nhìn thêm chút nữa gương mặt tuấn tú ngủ thϊếp đi mà lộ ra yên tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không tưởng tượng ra bộ dáng ta khí bị **** tiêm nhiễm bức bách.
Trì Hoan cầm gối lên, hận không thể một cái che đậy xuống làm cho hắn chết ngộp.
Bại hoại.
Dĩ nhiên, cô cuối cùng cũng nện một cái ở trên người của hắn, sau đó chuẩn bị chính mình bò dậy.
Hai chân bủn rủn, căn bản không đứng lên được, người cô liền trực tiếp té trở về.
Liền ngã tại trên người hắn.
Sau đó, Thời Khiêm tỉnh dậy liền bế cô lên, giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu:” Thế nào lại lỗ mãng như vậy.?”
Cô lỗ mãng?
Trì Hoan đước hắn thả lại trên giường, nặng nề cắn môi, nhìn cầm thú dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang trước mặt.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn người phụ nữ mặt ửng đỏ, lại phồng má cười nhẹ: ” Còn tức giận? ”
Tức giận?
Cô lúc này giống tức giận sao?
Trì Hoan quyết định lần này cô nhất định phải cần đưa ra quyết định lớn.
” Em không muốn ở cùng với anh nữa! ”
Chân mày hắn hơi nhíu: ” Ừ? Muốn ở quán rượu?”
” Em muốn trở về nhà trọ của em! ”
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn béo mập một hồi, môi mỏng phun ra một chữ: ” Được”
Được?
Trì Hoan nhất thời bực bội, cô còn nghĩ bất luận Mặc Thời Khiêm dùng chiêu gì cô đều không dễ dàng thỏa hiệp.
Hắn lại nói, được?
Ngủ với mình lại không giữ mình lại?
Trì Hoan cảm thấy càng tức giận hơn, gương mặt nghiêng qua một bên.
Ngón tay hắn đem gương mặt của cô quay lại: ” Đi phòng tắm thay quần áo khác, anh chuẩn bị bữa ăn sáng cho em, đưa em trở về bên kia rồi anh lại đi làm.”